Sở Ngự Tây bình tĩnh nghe cô nói xong, đứng dậy, tuy rằng có chút lay động, những vẫn đi về hướng phòng tắm.
"Sở Ngự Tây!" Thương đồng có chút nóng nảy, kéo lấy cổ tay anh: "Anh rốt cuộc có đồng ý hay không?"
Sở Ngự Tây bị cô kéo, đột nhiên dừng bước lại, mắt nhìn xuống Thương Đồng thấp hơn anh một cái đầu, chậm rãi mở miệng nói: "Người có ba việc gấp." (có việc trong đó là đi vệ sinh, mà thường người ta nói câu này thì là cách nói lịch sự của việc muốn đi vệ sinh)
Thương Đồng sửng sờ một chút, chợt tỉnh ngộ, vội vàng buông tay ra, thấy anh vịn khung cửa, ba...một tiếng đóng cửa lại.
cô đứng bên ngoài cửa phòng tắm, mặt đỏ lên.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, làm cho cô nhớ lại buổi tối năm năm trước, anh cũng vậy uống rất nhiều, bởi vì cô nói chia tay, cho đến khi cô nhận điện thoại và tìm được anh, anh đã say bí tỉ, trong tay nắm chặt điện thoại, trên màn hình vẫn còn ở dãy số của cô...
....
Thời gian qua đi, trong phòng tắm vẫn còn tiếng nước chảy ào ào, cô có chút lo lắng, lại giơ tay nhìn đồng hồ, h.
Trong không khí vẫn còn mùi hương nam tính của anh lưu lại, nghe có chút say lòng người.
Máy điều hoà không khí rõ ràng chỉ có độ, nhưng cô lại đứng ngồi không yên, anh làm gì ở bên trong? Tại sao lâu vậy rồi vẫn chưa ra?
Bởi vì không hỏi ra kết quả, cô không thể rời khỏi.
Hồi lâu, cửa phòng tắm cuối cùng mở ra, cô nôn nóng chạy đến, thiếu chút nữa đụng vào anh mới nhìn thấy, anh mặc một chiếc áo choàng tắm, dây đai nới lỏng, tóc sáng bóng ẩm ướt, vài giọt nước theo cổ chậm rãi nhiễu xuống.
"A..." Thương Đồng sợ đến mức ngẩn người, quên cả di chuyển tầm mắt.bg-ssp-{height:px}
"Nhiều năm như vậy, đã không nhìn thấy đàn ông?" Sở Ngự Tây giọng nói có vài phần thô lỗ, trong tay cầm khăn lông, lau tóc, ngồi xuống giường lớn, lộ ra chân thon dài.
Thương Đồng kịp phản ứng, lập tức chuyển tầm mắt, mặt dần nóng lên, thấp giọng trả lời một câu: "Thấy rất nhiều, chẳng qua là có chút bất ngờ thôi."
Con ngươi Sở Ngự Tây híp lại, bàn tay chống đỡ trên giường, giọng có chút lạnh lẽo: "Phải không?"
Thương Đồng hít một cái thật sâu, xoay người, bình tĩnh mở miệng nói: "Sở tiên sinh, vừa rồi chúng ta nói về việc khai phá mảnh đất đó, anh rốt cuộc có thể từ bỏ hay không?"
"Tôi không đồng ý." Sở Ngự Tây đem khăn lông tùy ý ném lên bàn trà, lại uống mấy ngụm nước, thêm vào: "Em không cần uổng phí tâm tư."
Thương Đồng nóng nảy, cô cố gắng kiểm soát bản thân: "Sở Ngự Tây, anh biết rõ hiện tại nơi đó không thể khai phá, đó là tâm huyết nghiên cứu cả đời của cha tôi, cũng là nơi tôi quý trọng nhất, anh tại sao có thể làm như vậy?"
"Tôi tại sao có thể?" Ánh mắt Sở Ngự Tây dừng ở trên mặt cô, thời gian năm năm cũng không làm cô thay đổi nhiều, nhìn tiếp đến bộ ngực phập phồng của cô, hình như đẫy đà hơn trước, anh có chút không kiên nhẫn được ngồi dậy: "Tại sao tôi không thể? em là gì của tôi? Tôi tại sao phải để ý em đến đây làm gì? Ừ?"
"Anh..." Thương Đồng nuốt xuống một cái, một loại cảm giác chua xót xông lên não, cô hạ giọng nói: "Tôi biết tôi không có tư cách cầu xin anh, nhưng tôi thỉnh cầu, không nên phá đi hình ảnh hoàn mỹ của anh trong lòng tôi..."
"Hoàn mỹ?" Sở Ngự Tây cười nhạt, anh giống như nghe được một chuyện rất buồn cười, một tay ôm lấy thương đồng, hung hăng đẩy ngã xuống giường, thân thể anh nặng nề đè lên người cô, cảm giác được mùi hương thơm mát cùng cơ thể mềm mại của cô, con ngươi mang theo tia máu có vài phần ham muốn: "Tôi ở trong lòng em hoàn mỹ sao?"
Anh đem vào giữa hai chân cô, bất ngờ khiến cơ thể cô căng thẳng, máu trong chớp mắt đổ xô lên đầu, nghĩ đến năm năm trước, anh đã từng nhiều lần muốn chiếm đoạt nhưng khi đối diện với ánh mắt cô, cuối cùng cũng áp chế xuống, chỉ vì cô sợ, anh không nỡ làm khó.
Nước mắt chậm rãi rơi xuống, cô quay mặt qua chỗ khác, nghẹn ngào không nói ra lời.