Ánh mặt trời mùa thu chói mắt, cô bước ra khỏi viện bảo tàng, đi qua cửa gỗ có hình thanh kiếm, thông với đường xá nội thành, không phải là mùa thịnh vượng, xe qua lại rất ít, hai hàng lá cây bạch dương ào ạc rơi xuống đường, một trận gió thoáng qua, cuốn theo lá cây bay dưới chân cô.
đi hơn nửa giờ, vừa vào ngoại ô thành phố, dọc theo đường cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, trong đầu rối bời, năm năm yên ổn tất cả đều bị phá vỡ, công việc không có, cô phải làm thế nào nuôi nấng Niệm Niệm? Làm thế nào tiếp xúc những văn vật kia?
Sở Ngự Tây, anh ta là đang ép cô sao?
Anh ta biết mình quan tâm mảnh đất kia, lại không nên khai phá, biết mình quan tâm công việc này, liền tính toán mọi cách khai trừ cô.
Nhưng mà, cô phải làm thế nào đây?
cô vẫn cuối đầu, lặng lẽ đi về phía trước, mãi đến khi một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, chặn đường đi của cô, cô mới phục hồi tinh thần, thấy cửa sổ xe kia hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nho nhã của Nhiễm Đông Khải.
"Thương tiểu thư, là cô sao?" Nhiễm Đông Khải mỉm cười nói: "Vừa rồi còn tưởng tôi nhìn nhằm."
Thương Đồng có chút ngẩn người, thấy anh ngang nhiên ngồi trong xe, lại nhìn xung quanh, người ta lần lượt chen chúc vào nội thành, ra khỏi nội thành là người bán hàng rong, kêu rao ồn ào, anh tự nhiên lại mở cửa xe, bước xuống xe, thay cô mở cửa xe bên ghế phụ: "đi chỗ nào, tôi đưa cô."
Thương Đồng thấy đôi giày da của anh không nhiễm một hạt bụi rơi vào đường sá dơ bẩn, không từ chối nữa.
trên xe, Thương Đồng cúi thấp đầu, bên ngoài ồn ào cũng bị ngăn cách ngoài cửa sổ, Nhiễm Đông Khải vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn cô: "Sao hôm nay tan việc sớm vậy?"
Thương Đồng miễn cưỡng cười, ngón tay trắng nõn khuấy chung một chỗ: "Tôi...bị đuổi việc."
Xe Nhiễm Đông Khải chậm lại, dừng ở ven đường, con ngươi anh tối xuống, nhẹ giọng nói: "thật xin lỗi."
"không sao." Thương Đồng khẽ thở dài.bg-ssp-{height:px}
"Công việc kia đối với cô mà nói, thật rất quan trọng sao? Nếu cô bằng lòng, tôi có thể giúp cô." Nhiễm Đông Khải nghiêng người, ánh mắt chân thành.
Thương Đồng cúi đầu, lông mi thật dài tạo thành một hình cung, cô nhẹ giọng nói: "Công việc kia, đối với người khác mà nói có thể không có gì, không nhiều tiền, cũng không có tương lai gì, nhưng với tôi mà nói, nó không phải chỉ là một phần công việc, còn là một phần gởi gắm."
nói đến "Gởi gắm", đáy lòng cô đau xót, dừng lại câu chuyện, ngẩng đầu lên nhìn Nhiễm Đông Khải xin lỗi: "thật xin lỗi, lòng tôi có chút không vui, không nên nói với anh những thứ này."
"À, không sao, đây là vinh hạnh của tôi." Nhiễm Đông Khải đưa tay mò hộp thuốc lá trên xe, vừa muốn cầm lên, lại để xuống, anh thấp giọng nói: "thật xin lỗi."
Thương Đồng cũng không để ý đến sắc mặt anh chợt hiện lên chút lúng túng, quay đầu hỏi anh: "Nhiễm tổng không phải còn có việc bận sao?"
Nhiễm Đông Khải cười: "Đúng vậy, vốn là cũng muốn đến viện bảo tàng tìm người, không nghĩ đến gặp phải trên đường."
"Tìm tôi?"
Đúng vậy. Nhiễm Đông Khải khởi động xe lần nữa: "Trước đó tôi đã nói với cô, tôi muốn trở về một chuyến, muốn tạm biệt với cô."
Lúc này Thương Đồng mới nhớ đến hôm qua anh nói, phải về huỷ hôn, cô vừa rồi chỉ nghĩ đến chuyện mình bị đuổi việc, cũng quên mất chuyện này, anh vừa nhắc đến, làm lòng cô có chút bất an: "Nhiễm tổng, nhất định phải huỷ hôn sao?"
Nhiễm Đông Khải cầm tay lái, sắc mặt dần đông lại, không khí trong không xe có phần kiềm nén. Thương Đồng không biết anh đang nghĩ gì, trong lòng cũng theo đó mà lên xuống bất định.
Đợi đến lúc xe dừng lại lần nữa, Thương Đồng theo bản năng nhìn một chút, phát hiện xe dừng lại đối diện với nhà trẻ, cô không khỏi có chút ngạc nhiên.
"Thương tiểu thư, chuyện tối qua tôi và cô đã nói, cô có thể suy nghĩ thêm một chút không? Tôi biết việc này làm người khác khó chịu, nhưng nếu không đủ lý do để bọn họ tin tưởng, chỉ sợ tôi rất khó thoát khỏi hôn ước đau khổ này." Khuỷu tay Nhiễm Đông Khải chống trên tay lái, ngón tay xen vào những sợi tóc đen bóng, từ khía cạnh nhìn sang, có chút rối rắm.