"Mẹ..." một giọng nói đáng yêu vang lên, làm cho cô mềm lòng, đến gần mới thấy Niệm Niệm còn nhắm hai mắt, thì ra là đang nói mớ.
Vẫn mặc quần áo nằm xuống bên cạnh bé, bóng dáng nhỏ đó giống như có cảm giác, nhích lại gần hơn, nằm trọn trong ngực cô, một mùi hương nhàn nhạt , là mùi trên người Niệm Niệm.
Đây là con của cô, cô mang thai mười tháng, vất vả chịu đựng tám tiếng đồng hồ mới sinh ra, lúc đó bác sĩ khuyên cô nên sinh mổ, bác sĩ bớt việc, người lớn cũng đỡ chịu khổ, nhưng cô kiên trì, bởi vì nghe nói nếu sinh mổ chức năng ở ngực sẽ hoạt động kém.
Niệm Niệm rất biết điều, khi sinh ra chỉ khóc một tiếng, vẫn luôn mềm mại đáng yêu, hận không thể cả ngày ôm vào ngực, vừa buông xuống, tâm tình tựa như khó chịu không thôi.
Làm sao bây giờ?
Thời gian đã qua một lúc, cô lại mở to mắt suy nghĩ không thể nào ngủ được.
Niệm Niệm ngủ say sưa, cô luôn luôn không nhịn được đưa tay ra sờ nhiệt độ cơ thể bé, cảm nhận hơi thở của con, bởi vì rất nhiều lần cô từ trong mộng tỉnh lại, không phải là thấy Niệm Niệm bị người ta bắt cóc, mà là gặp phải chuyện khác ngoài ý muốn.
Thường trên TV đưa tin những đứa trẻ trạc tuổi gặp chuyện không may, cô cũng không dám xem.
Anh ta ép cô ly hôn, cô không phải là không muốn ly hôn?
Nhưng mà...
Thương Đồng không ngủ được, đứng dậy đi đến tủ sách, mở ngăn kéo thứ nhất lấy chìa khóa ra, nửa ngồi xổm người xuống, dùng chìa khóa mở ngăn cuối cùng, bê cái hộp bằng gỗ bên trong ra. cô nhìn ngắm cái hộp, ánh mắt có chút thương tâm, trong phòng không mở đèn, cô ngẩn ngơ ôm cái hộp ngồi trên nền nhà.
Bên trong là một quyển nhật ký dày, còn có một tấm hình mỏng đã bị phai màu.
Thương Đồng nhắm mắt lại, nén nước mắt, vang bên tai là giọng nói lạnh như băng của Sở Ngự Tây: " Nếu em không phải muốn đi phá hoại, đến lúc đó phá hư di ngôn của cha em, là em, không phải tôi."bg-ssp-{height:px}
Anh ta đang ép cô.
cô biết vì cha, cô cái gì cũng có thể buông, cái gì cũng có thể hy sinh, quá khứ cũng vậy, mà hiện tại cũng thế.
Sáng mới ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, trên giường Niệm Niệm ưm một tiếng, nũng nịu gọi: "Mẹ..."
Thương Đồng khóa kỹ chiếc hộp, lập tức từ dưới đất đứng lên, bởi vì ngồi quá lâu, chân tê rần, suýt nữa té xuống: "Niệm Niệm, đứng lên mặc quần áo!"
cô khó khăn nở nụ cười, nhìn mặt Niệm Niệm cười ngọt ngào, kiên trì cả đêm lập tức dao động.
"Đồng Đồng, Niệm Niệm, dậy ăn sáng." Ngoài cửa, La Hằng Viễn gõ cửa, rất kiên nhẫn.
"Đến ngay." Thương Đồng mở miệng trả lời, nhìn La Hằng Viễn ăn mặc chỉnh tề, lòng có chút đau đớn.
Ngồi trên bàn ăn, ánh mặt trời chiếu vào, rọi lên chiếc bàn ăn chưa đủ mười mét vuông.
"Hằng Viễn, hôm nay chúng ta cùng nhau đưa Niệm Niệm đi nhà trẻ nhé." Thương Đồng đi thay quần áo, nhanh chóng rửa mặt, nhìn đồng hồ, h'.
La Hằng Viễn cười cười, cầm túi công văn, đem văn kiện dự án khai phá mảnh đất đó để vào túi xách. Ba người cùng nhau ra khỏi nhà, Niệm Niệm vui vẻ một tay nắm Thương Đồng, một tay nắm La Hằng Viễn, lắc lư tay bé nhỏ, ngâm nga hát líu lo.
Nhìn Niệm Niệm đi vào nhà trẻ, Thương Đồng lưu luyến xoay người, đối diện với con mắt mỉm cười của La Hằng Viễn, thấp giọng nói: "La đại ca, chúng ta đến cục dân chính đi, giấy hôn thú, hộ khẩu em cũng đã chuẩn bị xong."