Trời xanh mây trắng.
Thương thế đã tốt lên Thi Tĩnh không có việc gì làm, liền dọn dẹp đồ đạc trong phòng đem ra ngoài phơi nắng. Gần đây mẹ Vân an tĩnh lạ thường. Cũng không tái phát bệnh, cả ngày ở trong phòng Dật Thanh không biết làm gì. Cũng không cho người khác đến gần.
Kéo toàn bộ drap giường ra ngoài Thi Tĩnh ngồi trước sân nghĩ tới tất cả những việc đã xảy ra gần đây.
“Thi Tĩnh?!”
Bỗng chốc, từ đằng xa bên ngoài hàng rào truyền tới tiếng kêu sợ hãi kéo Thi Tĩnh trở lại từ trong suy nghĩ. Nhìn về hướng phát ra âm thanh, trong nháy mắt cô liền mở to mắt.
“Phong Linh?” Cô kinh ngạc nhìn người ngoài hàng rào.
Mái tóc màu nâu lượn sóng tới ngang lưng, mắt to lóe sáng, vẻ mặt rạng rỡ, toàn thân là bộ đồ thịnh hành nhất hiện nay làm tôn lên dáng vẻ của cô ấy. Mà lúc này, cô ấy lại dựa trên cửa sắt có khắc hoa nhìn cô cười lớn.
Bước nhanh tới phía trước, Thi Tĩnh thật bất ngờ khi nhìn thấy bạn. Sau khi mở cổng ra hai người cùng chỉ vào nhau đồng thanh nói.
“Sao bạn lại ở đây?!” Hai người cùng hỏi.
Sau đó chỉ tay về phía mình lần nữa đồng thanh trả lời, “Mình ở nơi này!”
Khẽ giật mình, Phong Linh cùng Thi Tĩnh liếc nhìn nhau không chút hình tượng cười lên ha hả. Dùng sức ôm lẫn nhau, vỗ thật mạnh vào lưng đối phương hồi lâu mới buông ra.
Phong Linh là bạn học cấp hai cùng Thi Tĩnh. Khi đó, Thi Tĩnh không biết gia đình Phong Linh rất giàu có, sau khi biết được cô còn cảm thấy kỳ lạ, sau mới biết, là vì anh trai Phong Linh không cho phép cô tỏ ra kiêu căng nên cố ý đưa cô vào học trường trung học cấp hai bình thường. Sau khi tốt nghiệp thỉnh thoảng hai người có liên hệ, sau khi Dật Thanh chết, cô rời khỏi nơi này, liên lạc mấy năm qua cũng dần dần ít đi.
Lâu rồi mới gặp khiến hai cô gái trẻ náo nhiệt một hồi. Phong Linh nhìn qua căn nhà lớn, con mắt sắc lóe lên, nói khẽ với Thi Tĩnh, “Bạn ở nơi này?” Cô nhớ điều kiện gia đình Thi Tĩnh rất bình thường, làm sao có thể …
“Ừm! Mình làm thêm ở nơi này!” Thi Tĩnh rũ mắt giải thích.
“Ồ! Vậy thì không sao. Anh Vân là người rất tốt, về sau mình có thể tới tìm bạn chơi!” Phong Linh cười hì hì nói qua.
Anh Vân?
“Bạn biết Vân Dật Bạch?” Thi Tĩnh hồ nghi hỏi.
Nghe Thi Tĩnh gọi không phải anh Vân hay Đại thiếu gia kỳ lạ nhìn cô, lúc này mới gật đầu, “Đúng vậy. Anh Vân và anh mình lớn lên cùng nhau. Nhà mình cũng ở gần đây, không xa!”
“Vậy à!” Thi Tĩnh ngượng ngùng nói.
Trong nhà, bác Hoàng nghe được âm thanh đi ra, thấy Phong Linh ông cười nói, “Phong tiểu thư, đã lâu rồi không gặp cô!”
“Bác Hoàng, đúng là đã lâu!” Phong Linh cười mỉa, “Anh Vân không có ở đây sao? Lát nữa con tới thăm bác gái một chút!”
“Đại thiếu gia không có ở đây, chỉ là bà chủ đã trở về!”
“Ai? Bác gái đã tốt hơn chưa?” Phong Linh kỳ lạ hỏi qua. Nếu là như vậy, này …
Bác Hoàng nhẹ lắc đầu, “Không có. Bà chủ bây giờ đang ở …”
“Trời ạ!” Thi Tĩnh bên cạnh bỗng nhiên khàn giọng vì kinh ngạc nhìn nóc nhà.
Hai người đang nói chuyện cũng quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của cô rồi cùng kêu lên, ông Hoàng đứng yên tại chỗ, “Bà chủ…”
Tầng chót của biệt thự cao ba tầng, là một lầu gác nho nhỏ. Mà mẹ Vân lúc này đang đứng bên cửa sổ đưa tay hướng ra bên ngoài, cả người cơ hồ chỉ còn một nửa trên gác xép.
Không suy nghĩ nhiều, Thi Tinh liền hướng cầu thang chạy tới, thở gấp cầu nguyện, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nhất định không nên gặp chuyện xấu.
Không biết đã té ngã bao nhiêu lần, lại bò dậy, thật vất vả bước tới gác xép, cô vội vàng bắt lấy thân thể mẹ Vân sắp rơi xuống.