Chương : Động bàn tơ
Cẩm Tú Cung.
Ánh nắng ban mai từ trên cao xuyên thẳng qua cửa sổ, phản chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của mỹ nam nằm trên giường.
Dinh Hạo giơ tay ngăn lại những tia nắng khiến hắn chói mắt, lại sợ kinh động thiên hạ bên dưới nên hành động vô cùng cẩn trọng.
Làn da tuyết trắng, mi đen uốn lượn, sóng mũi cao nhỏ và bờ môi mọng đỏ, nàng đẹp tựa như một thiên thần đang say ngủ. Dinh Hạo mỉm cười trìu mến hôn nhẹ lên trán Mạc Thánh Tuyết.
Nụ cười của hắn lịm tắt, thay vào sự bàng hoàng lo lắng: "sao nóng như vậy.."
Hắn lấy tay đặt lên trán của Mạc Thánh Tuyết, hơi nóng từ nàng truyền sang nóng đến mức làm phỏng cả tay hắn. Dinh Hạo giựt mình nhảy xuống giường, đi thẳng ra cửa
"Ầm...m..!!!" tâm trạng nóng như lữa đốt, nhanh hơn một cơn gió Dinh Hạo đã lao ra khỏi Cẩm Tú cung.
"Ưm...m...!!!"
Cùng lúc đó mỹ nhân trên giường có dấu hiệu tỉnh dậy.
Mạc Thánh Tuyết mơ màng mở mắt ra, khắp người mệt mõi, nàng ngước mắt nhìn xung quanh và chổ bên cạnh giường, ánh mắt thoát thấy sự tuyệt vọng " ra chỉ là ảo giác, tối qua.. chàng không hề trở về Cẩm Tú cung..."
Mạc Thánh Tuyết chao đảo bước xuống giường...
"Vèo..ò..!!"
Những cơn gió mát rượi ập đến, khiến cho một người đang phát sốt như trời hạn gặp mưa "thật dễ chịu". Mạc Thánh Tuyết chậm chậm nhắm mắt lại. Không khí thật yên bình và mọi thứ thật rõ ràng.
Tiếng chim hót, tiếng gió thổi, tiếng côn trùng kêu, và cả...
"nghe nói tối qua tam phò mã ở lại tẩm cung của nhị công chúa, suốt đêm không về..." Nô tì thứ nhất háo hức lên tiếng.
"có thật không..." Nô tì thứ hai kinh ngạc hỏi lại.
"thật đó...mới vừa rồi ta còn thấy hai người họ đi tới thái y viện, nếu họ không có gì, sao mới sáng ra lại xuất hiện cùng nhau.." Nô tì thứ ba lên tiếng bổ sung thêm.
"nhị công chúa quyến rũ như vậy, là nam nhân ai mà không thích.."
"nghĩ cũng tội cho tam công chúa.."
"hừm...mm..!!"
Đám nô tài lắc đầu thương tiếc, rồi chán chường rời đi. Cho tới lúc rời khỏi Cẩm Tú cung họ vẫn không hay biết, câu chuyện của mình đã đến tai người trong cuộc.
Mạc Thánh Tuyết chầm chậm mở mắt ra, bật người đứng dậy rời khỏi đình.
Chưa tới nữa canh giờ sau....
"Côp..! cộp..!!!" Tiếng bước chân gấp gáp từ bên ngoài vọng đến.
Bước vào là mỹ nam tử khuôn mặt lo lắng. Bên cạnh là Mạc Thánh Linh bình thản như nước nữa bước không rời. Và người đi sau cùng là vị thái y già tội ngiệp đang bị người lôi đi.
"lão có thể đi nhanh hơn được không.." Dinh Hạo cứ ba bước lại đầu lại một lần, nhăn nhó hối thúc lão ngự y già
"tam phò mã! từ từ để lão đội lại cái mão đã..." lão ngự y mặt mày khổ sở, chưa nói được lời nào đã bị Dinh Hạo đẩy vào trong phòng.
Nhìn lão lúc này xem...
Quan phục không chỉnh tề, đai lưng còn chưa thắt, quan mão nữa trên nữa dưới đội cũng như không . Ngày thường lão không phải như vậy. Bộ dáng khốn đốn này nhìn sao cũng không giống một người đứng đầu thái y viện. Nói ra không sợ bị người ta cười chết.
"Tam phò mã ! tam công chúa đâu.." lão ngự y ngơ ngác nhìn khắp phòng.
"Tuyết nhi..!!"
Một dự cảm chẳng lành ập đến, Dinh Hạo chạy như bay lao ra khỏi phòng.
"Hạo vương ! đợi ta với.." Mạc Thánh Linh vội vã chạy theo sau.
Ánh nắng chói chang, bầu trời quang đãng, mây trắng bồng bềnh, không khí lại trong lành mát mẽ, đúng là một ngày đẹp trời. Nhưng trong hoàng cung thì mây đen giăng phủ, bão tố sắp nổi lên...
Đại điện- Mạc Y quốc.
Sự căng thẳng, sự phẩn nộ đang từ người của vị hoàng đế tài ba trước mặt phát ra tứ phía, bên dưới đại điện người người cúi đầu.
"phái thêm người tiếp tục đi tìm kiếm, cho dù phải lật tung cả Mạc y quốc, cũng phải tìm ra tam công chúa..." Mạc Huệ Đình tức giận lên tiếng.
"dạ ! hoàng thượng " Phong Thành cúi đầu nhận lệnh, xoay người bỏ đi. Ra tới bên ngoài liền huy động thêm một đám thuộc hạ, rồi hùng hổ kéo đi.
Bất ngờ trong đại điện...
"Ầm..mm..!!"
Mạc Huệ Đình tức giận đập bàn quát tháo, ánh mắt lão di chuyển qua lại trên khuôn mặt của từng người trong đại điện : "thật ra đã sảy ra chuyện gì...có ai ở đây nói cho trẫm biết, tại sao Tuyết nhi lại mất tích.."
Một bầu không khí im lặng, trầm mặt đến đáng sợ.
Một ! Hai ! Ba ! Từng khắc một trôi qua...
Nhưng không ai chịu lên tiếng. Sự kiên nhẫn của Mạc Huệ Đình đã lên tới đỉnh điểm, lão tiến lại gần từng người một, với khí thế "thái sơn áp đảo". Bắt đầu từ...
Mạc Tử Tuấn đứa con trai lão yêu thương nhất, lại mỉm cười cao ngạo, ánh mắt vô cùng tự tin. Giống hệt lão còn trẽ.
Người thứ hai Lạc Tư Doanh đứa trẽ mà lão cảm thấy tự hào nhất, đang nhìn thẳng vào mắt lão, không hề lộ ra sự yếu hèn run sợ, đây chính là điểm mà lão thưởng thức đứa trẽ này.
Người thứ ba Mạc Thánh Linh nữ nhi được lão nuông chiều nhất, tính tình ngang bướng, lại chỉ biết cúi đầu.
Và người cuối cùng là Vũ Văn Kiên âm tà khó đoán.
"khốn kiếp..! Tất cả chúng đều không chịu nói gì hết.
"Hừmm..m!!" Mạc Huệ Đình tức giận phất tay áo, xoay người trở lại long kỹ, thì mới nhận ra một điều quan trọng " thiếu mất một người".
Tất cả đều có mặt, nhưng người quan trọng nhất đáng lý nên có mặt lại không thấy đâu.
"Tên nhóc Lăng Thiên Hàn đâu..."
Trên đỉnh Thánh Tuyết sơn.
Bốn bề vắng lẽ tĩnh mịch, và những cơn gió thồi nhè nhẹ. Bạch y nữ tữ lưng dựa vào bia mộ. Mặc dù bia mộ lạnh tanh nhưng nàng lại thấy rất dể chịu, thật ấm áp như thể đang được mẫu thân ôm vào lòng.
"mẫu phi..!!"
Mẫu thân là phi tử của phụ hoàng, đáng lý sau khi mất sẽ được chôn trong lăng mộ hoàng thất. Nhưng vì là di nguyện của mẩu thân muốn nhìn thấy Thánh Tuyết ngũ sắc mỗi sáng. Cho nên mẫu thân nàng là phi tần duy nhất được chôn ở trên đỉnh Thánh Tuyết sơn.
"người từng nói với nữ nhi, được yêu phụ hoàng là điều hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời người, nhưng tại sao nữ nhi không có cảm giác đó, nữ nhi thật rất yêu chàng..." Mạc Thánh Tuyết mệt mõi, gục đầu lên bia mộ, chỉ muốn ngủ thiếp đi.
Từ phía sau...
Một bàn tay thô kệch bất ngờ đặt lên vai nàng, kèm theo những lời nói khiếm nhã.
"tiểu mỹ nhân! Sao lại ở có một mình vậy..he..he..."
"Á...á..á..!!!" Mạc Thánh Tuyết giựt mình hoảng sợ, té ngã xuống đất.
Trước mặt nàng chẳng khác nào một dị nhân.
Một gã thân hình cao lớn, khuôn mặt bậm trợn còn có một vết sẹo rất dài, khắp người dơ bẫn còn nồng nặc mùi rượu, nụ cười của gã khiến toàn thân nàng rung rẩy....
"he..he..đúng là một tiểu mỹ nhân...còn đẹp hơn mấy ả ở Động Bàn Tơ..." Hắn nhìn đến chảy cả nước miếng, đưa lưỡi liếm láp nhìn rất gian tà.
"Rầm..mm..!!!" Còn liên tục lấn tới, như hổ đói vồ mồi, nhảy bổ vào người của Mạc Thánh Tuyết.
"he..he..đừng sợ ! tiểu mỹ nhân, ta sẽ không làm hại nàng..he..he...cho ta hôn một cái nào..." Hắn không ngừng động tay chân trên người Mạc Thánh Tuyết, lời nói càng không có chừng mực.
"tránh ra! đừng chạm vào ta..." Mạc Thánh Tuyết liên tục lùi ra xa, kháng cự, ném đất cát về phía gã.
Nhưng không hề ảnh hưởng đến "nhã hứng" của tên dâm tặc này, hắn vẫn đi tới. Mạc Thánh Tuyết kinh hãi xoay người bỏ chạy , nhưng liền bị hắn chụp lấy hai chân kéo lại.
"Á..á...!!! buông ta ra..." Mạc Thánh Tuyết vùng vẫy đôi chân đạp vào người hắn.
Nàng lo sợ rút ngay cây trăm bạch ngọc trên đầu xuống. Đăm thẳng vào ngực của hắn, nhưng tên dâm tặc dễ dàng chặn được, giựt lấy cây trâm từ tay nàng. Mạc Thánh Tuyết liền vung chân đá lên người hắn xoay người bỏ chạy..
"Á! Tiện nhân.." tên dâm tặc vì đau mà hét lên
Mạc Thánh Tuyết cứ chạy, cứ chạy về phía trước. Nàng không dám quay đầu lại nhìn, nhưng lời nói ghê tởm của tên dâm tặc vẫn vang bên tai...
"tiện nhân! Xem nàng chạy được bao xa..."
Nàng chạy được một đoạn thì...
"ha..! ha...!! sao lại không chạy ...chạy nữa đi.." Tên dâm tặc cuối cùng đã đuổi tới, hắn cười đắc chí nhìn thấy vẽ mặt hoảng sợ của Mạc Thánh tuyết khi trước mặt không còn đường lui.
"ngươi .. đừng qua đây, nếu không ta sẽ nhảy xuống..." Mạc Thánh Tuyết lùi rồi lại lùi, tên kia được nước lấn tới. Trước mặt là hổ dữ, sau lưng là vực thẳm. Mạc Thánh Tuyết do dự không biết tính thế nào...
"không tin nàng dám nhảy xuống, tới đây tiểu mỹ nhân, ta sẽ thật nhẹ nhàng với nàng..he...he..!!!" tên dâm tặc lập tức bước tới.
Mạc Thánh Tuyết đối diện với vẽ đói khát của tên dâm tặc, nàng chỉ cứ lùi mãi cho đến khi không còn chổ để lùi, lúc này cả người chênh vênh lắc lư, và chân đã chạm tới ...
"Tủm..mm!!" âm thanh vô cùng vang dội
Những hòn đá nhỏ dưới chân vô tình bị nàng đẩy rớt xuống.
"tới đây..để ta yêu thương nàng.." tên dâm tặc dang rộng hai tay ra, chào đón Mạc Thánh Tuyết.
Quảnh đầu nhìn xuống bên dưới là vực sâu vạn trượng với nước sông chảy cuồng cuộng trắng xóa, Mạc Thánh Tuyết phải nuốt vào một ngụm hàn khí.
"nếu bị tên này làm nhục, thì nàng là chọn nhảy xuống.." sau khi quyết định xong, nàng liền đưa chân nhảy xuống
"đừng...!!" Tên dâm tặc sững sốt kinh ngạc, chạy nhanh đến trước, giơ tay kéo Mạc Thánh Tuyết lại.
"Vèo..!!!" Nàng đã lao mình xuống dưới, cái hắn chụp được chỉ là không khí.
Hắn hoảng sợ, hắn đơ người, hắn run rẫy, hắn không biết phản ứng sao, sau một lúc đứng yên như tượng thì tên dăm tặc liền xoay người bỏ chạy như bị ma đuổi.
................
Khi dâm tặc vừa chạy xuống giữa chân núi, thì gặp ngay hai mỹ nam tử đang đi lên núi.
Khuôn mặt hoảng loạn, thần sắc hoang mang, hành động thập thò lén lút, nhìn trước nhìn sau, đều giống với kẻ vừa làm ra chuyện xấu.
Từ xa mỹ nam tử đã bị hắn thu hút, đặc biệt cây trâm bạch ngọc tên dâm tặc đang cầm trên tay, ánh sáng chiếu vào vô cùng lấp lánh, vô cùng chói mắt, đặc biệt vô cùng quen thuộc...
Dinh Hạo hai mắt phát hào quang. Hắn lập tức phi thân, bay đến trước mặt tên dâm tặc.
"Á..á..a..!!" tên dập tặc hoãng hốt, bởi vì sự xuất hiện bất thình lình của Dinh Hạo chắn ngay đường đi của hắn, mà té ngã xuống đất.
Không đợi tên dâm tặc có thời gian thích ứng, Dinh Hạo đã nắm chặt lấy tay hắn, lôi hắn đứng dậy.
"cây trâm này từ đâu ngươi có.." Dinh Hạo tức giận nhìn hắn.
"á..a..!! đại hiệp..đại hiệp..xin tha mạng.."
Không chỉ cánh tay hắn sắp vỡ nát, mà sát khí từ người của Dinh Hạo tỏ ra làm cho tên dâm tặc run rẫy tay chân.
.....................
Mặt trời xuống bóng.
Dưới chân núi Thánh Tuyết, ánh sáng yếu ớt cuối ngày cũng dần biến mất và được thay bằng màn đêm lạnh lẽo, tối tăm.
Bạch y nam tử tà áo phất phơ theo gió, đơn độc một mình đứng đó. Nhìn chiếc châm bạch ngoc trên tay, tuyệt vọng, mệt mõi hiện rõ trên khuôn mặt Dinh Hạo lúc này.
Vô Tình lặng lẽ đứng phía sau Dinh Hạo, thở dài "chắc chắn vương gia đang rất đau khổ.." hắn lại không giỏi trong việc an ủi người khác, phải làm sao đây, hắn nghĩ đến mặt mày nhăn nhó.
Hai người họ đã tìm kiếm suốt mấy canh giờ, từ trời sáng cho đến trời tối, từng tấc đất nơi đây đều bị họ lật tung lên. Nếu thật sự công chúa rơi xuống đây như lời tên kia, thì họ phải tìm thấy mới đúng, đằng này ngay cả một dấu vết nhỏ cũng không tìm ra...
Lúc này Dinh Hạo lại bật người đứng dậy..
"Vô Tình! về thôi.." Còn mỉm cười nhìn hắn.
Vô Tình nhìn đến ngẩn người, không phải bởi nụ cười "điên đảo chúng sinh" của Dinh Hạo, mà là sự khó hiểu nghĩ không thông "sao vương gia lại cười, vừa rồi còn đau lòng chết đi sống lại, bây giờ lại bình thản như chưa từng có chuyện gì, vậy là sao.."
"đi thôi..!!!"
Dinh Hạo lại một lần nữa mỉm cười, đi lướt qua người hắn. Vô Tình sau khi định thần xong, cũng gấp rút đuổi theo.
"Tuyết nhi! nàng nhất định phải không sao, còn phải sống thật tốt, cho tới khi ta tìm thấy nàng..."
Tiếng bước chân ngày càng xa dần, âm thanh càng lúc càng nhỏ và thân ảnh hai người họ dần khuất hẳn trong màn đêm. Màn đêm tĩnh mịch, cây cối lao xao theo gió, từ xa từng đàn quạ đen đang bay tới, còn phát ra những tiếng kêu rợn người. Nơi chúng đáp xuống là chổ Dinh Hạo đứng khi nãy,vì...
Bên dưới chính là thi thể lạnh tanh của tên dăm tặc kia, hai mắt trợn trắng, khắp người tím ngắt, và máu từ cổ hắn vẫn còn đang rỉ ra.
Tại một nơi ở Mạc Y quốc.
Bên ngoài thì im lặng tĩnh mịnh, sống yên biển lặng, nhưng đằng sau cánh cửa lại là một quang cảnh hoàn toàn trái ngược.
"haha..mỹ nhân! Nàng chạy đâu cho thoát.." Một hán tử tay cầm bình rượu, giọng điệu thách thức hắn đuổi theo tiểu cô nương.
"bắt được ta, đêm nay ta sẽ là của người.." tiểu cô nương dừng lại, đôi mắt long lanh, giọng nói câu hồn, nâng vạt váy lên tiếp tục chạy.
"ha..ha...!!!"
"uống nữa đi...ha..ha!!"
Nơi này chẳng khác bồng lai tiên cảnh. Rèm lụa phất phơ đủ màu sắc, sương khói mờ ảo, mùi rượu thoang thoãng hòa cùng hương thơm của nữ nhân, ngất ngây lòng người. Thịt ngon, rượu thơm và trái cây tươi xếp ngập cả bàn.
Nam nữ nô đùa chạy nhảy, cười nói khắp nơi, chỉ là ...
Ăn mặc có hơi thiếu vãi một chút, thâm chí có nhiều người mặc cũng như không mặc. Trên người chỉ khoác có tấm vãi chạy lung tung.
Nơi đó chính là Động bàn tơ.
"két...t...t..!!!!"
Cánh cửa bất ngờ đẩy vào, ánh sáng rực rỡ trong phòng tràn ra bên ngoài cửa, làm cho diện mạo của những người bên ngoài càng thêm rõ ràng.
Môt vị phu nhân đứng tuổi ăn mặc diêm dúa, trang sức hoa lệ, vừa bước vào đã thu hút rất nhiều ánh mắt của những kẻ háo sắc, nhưng người mà họ nhìn si mê không phải bà ta...
"Bạch ma ma! Nàng ta là ai.." giọng điệu háo hức của một gã nam nhân.
Cả đám sói lang liền bao vây chặt lấy bạch y nữ tử đang hôn mê phía sau.
"wo..o..!! thật rất xinh đẹp, làn da lại mịn màng trơn láng như trứng gà.." Tên mập kia lăn xăng chạy lên trước, nhìn đến ngây ngẩn, nước miếng chảy dài.
Không chỉ vài tên, mà tất cả "hổ đói" trong hang động này, đều chạy lên trước, người sờ tay, kẽ nựng má...
"tránh ra! Đừng có làm hư bảo bối của lão nương.. "
Bạch ma ma, ra vẽ dữ tợn lớn tiếng hét, tay trái xô, tay phải đẩy đám háo sắc kia ra khỏi người bạch y nữ tử.
"mau ! mang nàng ta lên lầu.." Bạch ma ma liếc nhìn tên hậu vệ phía sau.
"Bạch ma ma! Người mới sao.."
"khi nào mới cho nàng ta hầu hạ chúng tôi đây.."
"ha..ha..a.!!! đúng vậy đó..."
Sau lưng tiếng la hét ầm ĩ, hăng say của đám háo sắc, có tăng không giãm. Khiến Bạch ma ma nghe đến nhất cả óc, bực mình quay đầu lại:
" muốn gặp nàng ta, thì mang lượng đến đây..."
"cái gì lượng.."
Thần vương phủ.
Mạc Tư Doanh đang chăm chú nhìn vào bức tranh tự họa trên bàn, mà mặt mày nhăn nhó...
Ngoại trừ một việc hắn có thể chắc chắn ra, là nữ nhân đó còn là xữ nữ, ít nhất là trước khi gặp hắn. Thì ký ức duy nhất hắn nhớ được chính là hình xăm hoa mai này, và hương thơm ngào ngạt từ người nữ nhân đó mang lại. Nhưng hoàng cung là đâu chứ..
Không phải là nơi mà một nam nhân có thể tùy tiện vào, đặc biệt là để tìm nữ nhân, hắn cũng không thể cứ gặp ai cũng đè họ xuống đưa mũi ra ngửi hay cởi áo ra kiểm chứng...
Nghĩ lại... nàng ta cho hắn một cảm giác thỏa mãn, mà trước giờ chưa từng nữ nhân nào có. Lạc Tư Doanh đang nghĩ đến thẩn thờ, thì...
"tham kiến vương gia..!!
Lạc Tư Doanh giựt mình kép bức tranh lại, vì chuyện này hắn không muốn cho người khác biết.
Bước vào là tên thuộc hạ thân tính, dáng vẽ khúm núm đi theo sau là cung nô lớn tuổi.
"vương gia! Người đã được đưa tới..." Nói xong tên nô tài lập tức xoay người bỏ đi.
"Ầm...m...!!!"
Cánh cửa khép lại, cung nô giựt bắn cả người, nhìn xung quanh mờ mờ ảo ảo không khí nặng nề, chỉ có mỗi mình bà và Lạc Tư Doanh càng thêm căng thẳng.
"Tần cô cô! không cần lo lắng, bổn vương có chuyện muốn nhờ bà..." Lạc Tư Doanh nhẹ nhàng lên tiếng, cười đến điên đảo chúng sinh.
"vương gia! Có gì xin cứ nói..." Tần cô cô càng cúi đầu thấp hơn nữa.
Hắn trong mắt Tần cô cô là chủ tử cao cao tại thượng, còn bà là nô tài hạ đẳng . Tại sao nói năng khách sáo như vậy, càng khiến cho Tần cô cô run rãy
"bà từng hầu hạ qua nhiều chủ tử, trên người họ có đặc điểm gì, chắc bà biết rất rõ..." Lạc Tư Doanh đưa tách trà lên uống, chầm chậm quan sát biểu hiện của Tần cô cô.
Vẽ mặt lo lắng của Tần cô cô liền trở nên sáng rực, còn sáng hơn cả trăng rầm, tưởng Thần vương muốn biết chuyện gì to tát, chứ chuyện này ...đã hỏi đúng người rồi, nếu bà tự xưng thứ hai thì dám chắc không ai dám đứng thứ nhất..
"ha..ha..!!! không phải nô tì tự cho mình tài giỏi, thật ra... không chỉ có chủ tử mà tất cả cung nô trong hoàng cung, đặc điểm của họ như thế nào, nô tì là người rõ nhất nhiều khi còn rõ hơn cả họ.." Tần cô cô cười đến không khép lại được, còn vỗ ngực lớn tiếng.
Tất cả nữ nhân trước khi vào cung, đều trải qua có nhiều cuộc kiểm tra rất nghiêm ngặt, không đơn giãn chỉ ngôn hành cử chỉ, gia thế trong sạch, mà từng đặc điểm trên người họ đều được kiểm tra và ghi chép rất kỹ lưỡng. Đó là quy định trước giờ của hoàng thất.
Mà người làm công việc đó chính là vị Tần cô cô đứng trước mặt của Lạc Tư Doanh đây, cho nên những lời bà ta vừa nói không phải chỉ là ba hoa, nói khoát mà là có căn cứ xác thực.
"vì vậy bổn vương mới cần đến bà, giúp ta tìm một người.." Lạc Tư Doanh đặt tách trà xuống, ngẩn đầu nhìn Tấn cô cô.
"Tìm người..vương gia đừng có đùa với nô tì ..."Tần cô cô nghe xong mà vô cùng khinh ngạc, người ngây dại.
Mạc Y quốc này thì Thần vương là thân phận dưới một người trên vạn người, nếu muốn tìm một người nào đó chắc chắn còn dể hơn trở bàn tay, tại sao ...
"bà xem đi ..." Lạc Tư Doanh ném bức họa lên người Tần cô cô, lạnh lùng lên tiếng
Tần cô cô khó hiểu cầm lấy bức họa, cũng mở ra xem...
"hình xăm hoa mai.." bà ta kinh ngạc ngạc lên tiếng, thật ra tất cả đều có lý do
"bổn vương muốn bà tìm giúp một người, trên vai nàng ta cũng có hình xăm hoa mai này, nếu bà tìm được... " Lạc Tư Doanh dứt lời liền giựt mạnh khăn lụa trên bàn ra.
"wo..o..o !!" Ánh vàng lấp lánh, trên bàn ít nhất cũng vạn lượng. Tần cô cô chỉ biết há mồn mà nhìn, vừa giơ tay ra định chụp lấy, thì...
"khi nào tìm được, thì nó là của bà.." Lạc Tư Doanh lập tức rút ngân lượng về
"vương gia! nô tì biết nàng ta..." Tần cô cô nhìn đóng ngân lượng trên bàn, ánh vàng chói mắt, mà tham tham nuốt vào ngụm nước bọt.
Lạc Tư Doanh giựt mình sửng sốt, khóe miệng nhếch lên, không nghĩ nhanh như vậy đã tìm được nữ nhân đó, ngay cả Lạc Tư Doanh cũng không nhận khuôn mặt hắn lúc này có bao nhiêu vui mừng.
"nàng ta là ai..." Lạc Tư Doanh gấp rút lên tiếng.
"là Tứ công chúa!"
Lạc Tư Doanh nghe đến ngẩn người, Mạc Y quốc chỉ có một đại hoàng tử Mạc Tử Tuấn, nhị công chúa Mạc Thánh Linh và tam công chúa Mạc Thánh Tuyết. Từ đâu xuất hiện vị Tứ công chúa này.
Tần cô cô nhìn vẽ mặt của Lạc Tư Doanh biết ngay hắn đang nghĩ gì.
"Tứ công chúa được hoàng thượng nhận lại cách đây không lâu, mẫu thân của Tứ công chúa là một vũ cơ nỗi tiếng ở Mạc Bắc, người đã qua đời hơn hai tháng, công chúa một thân nữ nhi lặn lội đường xa lên kinh thành tìm hoàng thượng, thân phận thật rất đáng thương ..." Tần cô cô nói xong mà ươn ướt nước mắt.
Hình như người huynh đệ tốt của hắn đã nói đến chuyện này, nhưng khi đó hắn lại không để tâm. "là nàng ta thật ư.. ". Ánh mắt xa xăm nhìn ra cửa, sự hiếu kỳ với vị tứ công chúa này càng nhiều.
Động Bàn tơ
Mạc Thánh Tuyết hôn mê trên giường từ từ tỉnh dậy, nàng mở mắt ra nhìn cảnh vật trước mặt thật lạ lẫm, càng sửng sốt hơn khi nhìn thấy bộ y phục đang mặc trên người nàng, sặc sở hở hang, lại vô cùng mõng manh, còn nhìn xuyên thấu da thịt bên trong, đây vốn không thể nào được xem là y phục.
"ha..ha..cho ta hôn một cái.."
"người thật hư.."
Nàng chưa khỏi bàng hoàng, thì những âm thanh hồ nháo bên ngoài càng khiến Mạc Thánh Tuyết càng hiếu kỳ, nàng đẩy cửa sổ nhìn xuống...
Một nam nhân khuông mặt dâm tà, đang ôm chặt lấy nữ tử xinh đẹp, đông tạy chân. Nử tử làm bộ đẩy hắn ra, rồi xoay người bỏ chạy lại bị hắn kéo lại, nhưng thứ mà hắn kéo được chính là thắt lưng của nữ tử, kết quả...
Tất cả y phục đều bị hắn kéo tuột xuống hết, trên người chỉ còn mỗi chiếc yếm đỏ mõng manh và da thịt mềm mại lộ hết ra ngoài. Tên nam tử lao tới đè nữ nhân xuống bàn, và làm chuyện xấu xa.
Mạc Thánh Tuyết nhìn đến đỏ cả mặt, nàng đảo mắt nhìn xung quanh. Bên này, bên kia, còn đằng kia nữa, tất cả....
"Tại sao họ có thể làm những chuyện ấy, còn rất tự nhiên. Thật ra đây là nơi nào, còn hơn cả kỹ viện..."
"Kỹ viện..!" Mạc Thánh Tuyết giựt mình kinh hãi.
Nếu nơi này là kỹ viện thì nàng phải rời khỏi đây , Mạc Thánh Tuyết lập tức lao ra cửa.
"két...tt..ttt!" Cùng lúc cánh cửa lại bị đẩy ra từ phía bên ngoài.
Bước vào chính là vị phu nhân ăn mặc diêm dúa Bạch ma ma, trên tay còn phe phẩy cây quạt lụa. Bên cạnh là hai tên hộ vệ cao lớn lực lưỡng
Mạc Thánh Tuyết hốt hoãng đang đứng trước cửa.
"tĩnh dậy rồi sao.." Bạch ma ma cười tươi đến rợn người, lã lướt tiến lại gần Mạc Thánh Tuyết
"bà là ai..." Mạc Thánh Tuyết lo lắng lùi ra sau, linh cảm mách bảo người nữ nhân này cực kì nguy hiểm, nàng cần phải tránh xa.
"ân nhân cứu mạng của ngươi..." Bạch ma ma nhận ra sự hoảng loạn trong ánh mắt của Mạc Thánh Tuyết, muốn tạo ra một chút thiện cảm cho lần gặp đầu tiên, nên tỏ ra thân thiện.
"đạ tạ bà đã cứu ta...nhưng ta muốn rời khỏi đây.."
Cảm giác sợ hãi, bất an đang vây chặt lấy Mạc Thánh Tuyết, nhìn khoảng trống giữa ở cửa, Mạc Thánh Tuyết lập tức chạy nhanh ra ngoài.
"Ngươi nghĩ động bàn tơ của ta là đâu, muốn đến là đến, muốn đi là đi..."
Bạch ma ma bất ngờ quát lên : " bắt ả lại..!!"
Mạc Thánh Tuyết không ngừng kháng cự, liên tục vùng vẫy, nhưng tất cả cố gắng của nàng chẳng khác nào hạt muối bỏ biển, dễ dàng bị hai tên hậu vệ kia bắt giữ.
"thả ta ra..thả ta ra...!!"
"thả ngươi ư...bảo bối của ta, ngươi thật không biết phải quấy gì cả..." Bạch ma ma chán chường ngồi xuống ghế, nhìn Mạc Thánh Tuyết đang bị hai tên kia giữ chặt lấy, lười biếng lên tiếng.
"chính ta đã vớt ngươi từ dưới sông lên, nếu không có ta... ngươi đã chết từ lâu, ngươi báo đáp ta thế nào..." Bạch ma ma chầm chậm đưa tách trà lên miệng nhấp nhấp, nhưng ánh mắt vẫn không chịu buông tha cho Mạc Thánh Tuyết.
"phụ hoàng... không phụ thân ta có rất giàu..chỉ cần bà đưa ta về, người nhất định sẽ cho bà thật nhiều ngân lượng.." Mạc Thánh Tuyết khuôn mặt phát sáng hiện rõ sự vui mừng, vì nàng vẫn có thể thoát ra khỏi đây.
Chỉ là...
"Ha..ha..ha...!!! " Bạch ma ma lại bất ngờ cười thật to như nghe thấy một câu chuyện nực cười nhất thế gian.
"các người nghe xem nàng ta vừa nói gì..ha..ha..!!" Bạch ma ma quay sang nhìn hai hán tử bên cạnh, cười đến nghiên ngã, đập bàn vỗ ghế, còn chỉ tay về phía Mạc Thánh Tuyết.
"Ha...ha..!!" hai tên bên cạnh cũng cười hùa theo.
Mạc Thánh Tuyết ngơ ngác nhìn họ không hiểu gì cả, một người chưa từng trải sự đời như nàng, làm sao biết họ đang nghĩ gì, nhưng cảm giác bất an trong lòng lại càng tăng.
Bạch ma ma đứng dậy, từ tiến gần đến chổ Mạc Thánh Tuyết nắm chặt lấy chiếc cảm của Mạc Thánh Tuyết bóp chặt, giọng điệu cay độc :"ngươi nghĩ ta điên chắc, đưa người về ... để ngươi kêu quan phủ đến bắt lão nương sao..."
"ưa..ưa..ta sẽ không làm vậy, phụ hoàng..không phụ thân ta sẽ không làm gì ngươi..ta hứa.." : Mạc Thánh khổ sở van nài, vừa lắc đầu vừa lên tiếng.
Bạch ma ma bỏ tay ra khỏi người của Mạc Thánh Tuyết, tiện thể đẩy ngả nàng: " Tiểu bảo bối của ta, ngươi không cần phải sợ...nói cho ngươi biết, mười cô nương khi đến đây hết chín cô là như ngươi lúc này, nhưng khi họ quen rồi còn quay đầu lại tạ ơn ta không kịp, ở đây có y phục đẹp để mặc, có điểm tâm ngon để ăn, còn có nam nhân chìu chuộng.."
Bạch ma ma miệng lưỡi thuyết phục, nhưng nói chưa xong, thì Mạc Thánh Tuyết đã hét lên.
"không ta không muốn ở đây..." Mạc Thánh Tuyết hoãng sợ, lao ra ngoài..
"rượu mời mà không uống, muốn uống rượu phạt...bắt ả lại..." Bạch ma ma lớn giọng quát tháo.
Hai tên hậu vệ, lập tức tràn về trước, chặn trước cửa lại, hai kẽ hai bên giữa chặt lấy tay của Mạc Thánh Tuyết.
"Á..á..buông ta ra...buông ta ra.."
Mạc Thánh Tuyết làm đều mà trước giờ một tiểu thư khuê các chưa bao giờ làm trước đây, nàng la hét ầm ĩ, vùng vẫy kháng cự.
"bịt miệng ả lại.." Bạch ma ma tức giận nhìn Mạc Thánh Tuyết.
"bà chủ giờ phải làm sao..."
"nhốt ả vào nhà củi, bỏ đói vài ngày.. xem ả còn cứng đầu đến bao lâu...!!"
Hoàng cung Mạc y quốc.
Từ xa một mỹ nam tử mặc hoàng bào đang đi tới...
Chỉ cần tìm được nàng ta, thì hắn sẽ biết được rốt cuộc ngày hôm đó đã sảy ra chuyện gì, "Tuyết nhi! ta chỉ có thể giúp nàng được đến đây, còn chuyện sau này chỉ có thể dựa vào số mệnh của nàng..."
Bất ngờ
"Rầm..m!!!" Một khối thịt mềm mại bất ngờ tông ngả vào hắn.
Lạc Tư Doanh vô cùng kinh ngạc, khối thịt mềm mại bên dưới còn đang ngọ ngậy trên người hắn, không hiểu đây là cảm giác gì, cảm thấy trong lòng thật rạo rạo rực, cả người nóng ran và hai tay vô thức mà xiết chặt lấy, không mà là ôm chặt khối thịt trước mặt.
Khối thịt từ từ ngẩn đầu lên nhìn hắn, bốn mắt giao nhau...
Khuôn mặt diễm lệ sắc sảo, mắt sáng long lanh có thần, mũi cao thon gọn và đôi môi anh đào mọng đỏ đầy kêu gợi, khuôn mặt này hình như hắn đã gặp ở đâu .
Ban đầu là sửng sốt, hồi hộp rồi chuyển sang lo lắng, khuôn mặt phấn nộn của tên thái giám biến hoa vô số dạng.
"nô tài! Tham kiến thần vương gia.." Tiểu thái giám lập tức bật người người dậy, lùi ra thật xa tránh né Lạc Tư Doanh.
Lạc Tư Doanh có hơi hục hẩng không nghĩ nhanh như vậy đã buông tên tiểu thái giám này ra, giọng nói của tên tiểu thái giám này thật ngọt ngào lại êm tai như tiếng nhạc vậy, nhưng hắn cũng có cảm giá từng nghe thấy ở đâu đó.
Nhìn khuôn mặt đang cúi thấp xuống như chú rùa rục đầu, hắn chỉ có thể nhìn thấy mỗi môi anh đào ướt át, chắc chắn là rất mềm mại, không biết cảm giác khi hôn vào sẽ như thế nào...
Hắn định giơ tay ra chạm vào , nhưng giựt mình thu tay về " Lạc Tư Doanh ngươi điên rồi, tại sao lại có phản ứng với tên thái giám này, còn muốn hôn hắn..."
"ngươi là người của cung nào..." Lạc Tư Doanh lạnh lùng nhìn tiểu thái giám, ra vẽ đứng đắn che đậy cho những ý định xấu trong đầu hắn.
"nô tài là người của Cẩn Tú cung.."
Lạc Tư Doanh nghe xong lập tức có phản ứng...
"đúng lúc bổn vương đang đến Cẩn Tú cung, ngươi dẫn đường đi..." Hắn mỉm cười cao ngạo nhìn tiểu thái giám nhỏ bé.
Thật ra không hẳn là Lạc Tư Doanh hắn không biết đường, chỉ là muốn ở bên cạnh tên thái giám này lâu hơn một chút, mùi hương từ da thịt tên tiểu thái này khi nãy khiến hắn có chút lưu luyến mê mẫn. "mê mẩn... Lạc Tư Doanh! ngươi hôm nay bị sao vậy..."
"Á..á..!!"
Tên tiểu thái giám bắt ngờ hét lên, khiến cho Lạc Tư Doanh cũng lo lắng theo.
"ngươi bị sao vậy..!!"
"nô tài bị đau bụng phải đi nhà xí ngay, không thể đưa người đến Cẩn Tú cung được...á..á..đau quá.. nô tài xin cáo lui trước..á..đau quá.."
Tên tiểu thái giám vừa ôm bụng, vừa kêu gào sau đó chạy vắt giò lên cổ, chạy bán sống bán chết như bị ma đuổi, không dám quay đầu lại.
Lạc Tư Doanh lắc đầu khó hiểu, nhìn theo bóng lưng của tiểu thái giám "nhà xí...là đi hương đó sao, chẳng lẽ ở trong Cẩn Tú cung không có nhà xí.."
Mặc dù rất có hứng thú với tên tiểu thái giám này nhưng hắn còn chính sự phải làm. Đi được một đoạn, mặc dù chưa bước vào Cẩn Tú cung, nhưng..
"...bỏ trốn.. bỏ trốn rồi..!!!"
Trước mặt là một tên tiểu thái giám, trên người chỉ mặc mỗi bộ đồ lót trắng xóa, đang la hét inh ỏi, vừa chạy vừa quơ tay múa chân chạy loạn khắp nơi.
"không ra thể thống gì.." Lạc Tư Doanh lắc đầu khó chịu, nhưng vì khoảng cách khá xa nên hắn không thể nghe rõ tên thái giám kia nói gì.
Lạc Tư Doanh từ từ đi tới, và tiểu thái giám cũng đang chạy lại..
"người đâu..bỏ trốn rồi...người...!!"
Tiểu thái giám đang lớn tiếng kêu gào, thì phát hiện mỹ nam tử trước mặt là Thần vương gia cao cao tại thượng liền câm như hến, cúi người hành lễ.
"tham kiến! Thần vương điện hạ..!" tiểu thái giám tội nghiệp lập tức quỳ ngay xuống trước mặt Lạc Tư Doanh, không biết là có chuyện gì mà khuôn mặt nhăn nhó như sắp khóc.
Cuối cùng thì Mạc Tư Doanh hắn cũng đã nghe ra được hoàn toàn, lúc này hắn lại cảm thấy hiếu kỳ " hoàng cung vinh hoa phú quý, người bên ngoài đều tranh nhau mà vào, lại có kẽ từ bên trong muốn trốn ra, thật nghịch lý..."
"là ai bỏ trốn.." Lạc Tư Doanh mặt lạnh lên tiếng, nhìn tên thái dám ăn mặc không ra thể thống gì, có phần khó chịu.
"hu..hu..!!! là tứ công chúa, người đánh ngất xỉu nô tài, còn lấy luôn y phục thái giám của nô tài rồi biến mất, chắc chắn là người lại bỏ trốn hu..hu..!! nô tài lần này chết chắc.."
Tiểu thái giám không chỉ khóc mà còn nháo, nói năng cứ loạn cả lên, nhưng duy chỉ có ba chữ Lạc Tư Doanh nghe rất rõ ràng.
"Tứ công chúa..!!"
Lạc Tư Doanh nghe xong giựt bắn cả người, hắn đến đây cũng là để gặp vị tứ công chúa này, bây giờ nàng ta bỏ trốn, vậy thì chuyện của Tuyết nhi phải làm sao.
"y phục thái giám.." Lạc Tư Doanh như bừng tĩnh đại ngộ, hắn vừa nghĩ đến một việc rất quan trọng.
"khốn kiếp..!"
Không biết hắn nghĩ được chuyện quan trọng gì, mà mặt mày tức giận dữ, lập tức xoay người bỏ chạy,
Tại sao hắn lại không nhận ra nàng ta chứ "chết tiệt! Biết trước vậy đã bảo Tần cô cô vẽ lại diện mạo của nàng ta..."
"Mạc Tuệ Tâm! Nàng giỏi lắm"
hết chương