Chương : Hỷ sự
Quế Nam
Bầu trời bắt đầu sập tối, xung quanh khí trời bắt đầu chuyển rét, cái lạnh của đêm đông còn chưa đủ thách thức tính kiên nhẫn của mọi người, lại thêm…
“bốp..!!”
Tiếng muỗi vo ve bên tai, khiến tâm tình người đứng chờ càng nóng nãi.
“con muỗi chết tiệt! dám đốt lão tử...cho mày chết..”
Người thứ nhất đã vậy người bên cạnh tâm tình cũng không khá hơn bao nhiêu.
“lạnh quá! bọn họ có nói khi nào mới tới...”
Người thứ hai mặt mày nhăn nhó, liên tục đi tới lui, khiến cho người bên cạnh cũng phải chóng mặt.
“lộp..cộp…lôp...cộp...!!!”
Đúng lúc từ xa có hai người đang gấp rút chạy tới.
“giờ này mới đến, có biết chúng tôi đợi bao lâu rồi không...” Tên thứ nhất bị muỗi đốt đau, vừa thấy người đến tức giận trách mắng.
“xin lỗi, xin lỗi…nhất định sẽ không có lần sau..” Hai tên lính canh mới đến, đầu cúi sát đất xin lỗi lia lịa.
“hừm..m…!!”
Hắn hậm hực xoay người đi nhưng chợt nhận ra, một chuyện rất quan trọng…
“trông hai ngươi thật lạ mặt, sao trước giờ ta chưa thấy...” Tên binh sĩ thứ nhất nhìn hai tên lính canh với ánh mắt nghi kỵ.
“ha..ha...!!! chúng tôi luôn gác ở hậu sơn, huynh không gặp là phải...”
“hôm nay lần đầu được gác cổng chính, chưa quen đường nên đến muộn..”
“thật sao..” Hắn còn muốn gặng hỏi thêm nhưng người phía sau đã hết kiên nhẫn.
“còn hỏi cái gì nữa, đi thôi…không đi thì ta đi trước…” Tên binh sĩ thứ hai với cái bụng đang kêu ộc ộc, nóng lòng không chịu được, nên muốn đi trước.
“đợi ta ta với..." Hắn vừa xoay người đi, thì tên binh sĩ kia cũng vội đuổi theo sau.
"làm gì mà gấp dữ vậy..”
“ngươi biết ta chưa ăn gì không..”
Người đi khỏi, thì hai tên lính canh đó cũng nhanh chống vào vị trí.
Từng khắc một trôi qua, mọi chuyện đều sống yên biển lặng, không có chuyện gì bất thường, cho tới khi...
“Vèo..! “
Từ trên cao một hắc y nhân nhảy xuống, nhẹ nhàng như một làn gió. Thanh kiếm trong tay hắn cũng sáng bóng lấp lánh. Nhưng khổ một nổi…
Hai tên lính canh này thấy người lạ mặt xuất hiện, lại không hề la hét báo động, trái lại tỏ ra rất kính nhường, tệ nhất còn mở rộng cửa đón người ta vào.
“vương gia! xung quanh không có người, chúng ta có thể vào..” Vô Tình quay lưng lại, cung kính với Dinh Hạo.
Hóa ra là người nhà.
“ừ..”
Dinh Hạo từ sau đi đến, gậc đầu với Vô Tình, sau đó nhanh chống lướt qua người Dương Chính và Đỗ Bình đang đứng gác ở hai bên, đi thẳng vào trong núi.
..............................
Mặt trăng nhô cao.
Những ngọn nến cháy phừng phực trong đêm, cả ngọn núi đều tối đen, riêng chỉ một nơi đốt đuốc suốt đêm, đó chính là chổ Dinh Hạo và Vô Tình đang đứng.
“zá..a...!!!”
“choang…ng…”
Khí thế bừng bừng, mấy chục vạn binh sĩ lưng trần tập luyện, những hàng dài nối đuôi nhau không có điểm dừng, mùi máu tanh và sát khí lan tỏa khắp nơi làm cho người ta nhìn thấy mà choáng ngộp.
Vô Tình và Dinh Hạo đang núp sau một tản đá quan sát.
Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của hắn, chỉ là Dinh Hạo không ngờ đến thế lực của Lăng Thiên Phong lại lớn đến mức này, đào tạo và nuôi dưỡng một đạo quân hùng hậu để không ai phát giác, thật không dễ dàng.
“Vương gia! Ninh vương âm thầm huấn luyện tử sĩ, ngươi nghĩ có phải hắn muốn tạo phản..”
Lăng Thiên Phong là một tên thông minh, huấn luyện tử sĩ là để có đường lui cho bản thân, không đến mức cùng đường, hắn tin Lăng Thiên Phong sẽ không liều lĩnh.
“chuyện hắn tạo phản chỉ là vấn đề thời gian, nếu hắn không tạo phản, bổn vương cũng phải bức hắn tạo phản”
Lời nói nửa đùa nửa thật của Dinh Hạo, khiến cho Vô Tình không khỏi rợn người, nhất là nụ cười mê người đến sởn gai óc này của hắn.
Nhưng điều quan trọng là tìm ra cách giải được độc huyết sát tử trên người đám tử sĩ kia . Nghĩ đến đây Dinh Hạo hắn cảm thấy đầu bắt đầu đau.
Mặc dù biết họ trúng độc huyết sát tử, nhưng giải dược dùng để giải độc huyết sát tử lần trước, lần này lại vô dụng với bọn chúng, dù họ đã thử rất nhiều lần nhưng đều không có tác dụng…
“đi nhanh lên..”
“ngươi tưởng ta không muốn sao, nói cho ngươi biết, tới giờ này ta vẫn chưa có gì vào bụng...”
Tiếng phàn nàn từ xa vọng đến, Dinh Hạo và Vô Tình vội núp sang một bên. Tránh mặt đám người sắp đi tới.
Đang đi tới là hai tên binh sĩ thân hình cao lớn, đang khiêng một cái cáng, trên đó đang có hơn năm cái xác chết ngổn ngang, nhìn mà khiếp đảm.
“vương gia..!” Vô Tình vừa mở miệng thì Dinh Hạo đang cắt ngang.
“đi theo họ..”
……….
Tại một bãi đất trống cách đó không xa…
“Bịch..!!”
“Bịch..!!”
Tất cả xác chết lại không được mai táng tử tế, như một miếng giẽ rách, từng thi thể một bị người ta quăng xuống hố, không thương tiếc.
“về thôi…”
“ừ..”
Sau khi bóng dáng hai người kia hoàn toàn biến mất, thì Dinh Hạo và Vô Tình mới từ trong bóng tối đi ra.
“vương gia có quá nhiều người chết..” Vô Tình rùng mình nhìn Dinh Hạo, bản thân là một ám vệ cảnh tượng tàn khóc nào mà hắn chưa trải qua, nhưng đáng sợ như như lúc là lần đầu tiên.
Trước mặt còn hơn cả bãi tha ma, hố sâu mười trượng lại chất đầy thi thể người chết, mùi hôi thối bốc lên, mới cũ chen chút nhau.
Dinh Hạo tức giận tay xiết chặt thành quyền to, nếu hắn đoán không lầm thì đám người này là dùng để thử độc, tại sao bọn chúng có thể tàn nhẫn như vậy.
“keng…keng…ng..!!!”
“người đâu…”
“có người đột nhập...người đâu..”
Tiếng trống chiêng inh ỏi, lính canh lũ lượt kéo đến, đông như kiến, vung gươm chạy thẳng về phía Dinh Hạo.
Dinh Hạo không nghĩ nhanh như vậy đã bị phát hiện, nhưng hắn đã trong tư thế sẳn sàng lao về trước, thanh kiếm trong tay cũng đã rút ra khỏi vỏ, và khi hắn chuẩn bị ra chiêu thì...
“zá..z..á..!!”
“choang… choang…!!”
Cuộc chiến đã bắt đầu, nhưng lạ thay nhân vật chính không phải là họ. Hóa ra ngoài hắn và Vô Tình ra, thì vẫn còn một kẻ thứ ba đột nhập vào nơi này.
“vương gia! chúng ta mau đi thôi..” Vô Tình lên tiếng hối thúc Dinh Hạo
Một khi bọn tử sĩ kia xuất hiện, thì tất cả mọi người đừng mơ đến chuyện rời khỏi đây. Dù sao chuyện này cũng không liên quan họ, còn phải đa tạ tên hắc y nhân kia, nhờ sự xuất hiện của y khiến cho đám lính canh bận rộn, thì hắn và vương gia sẽ dễ dàng rời khỏi đây.
“khoan đã…ta thấy tên hắc y nhân đó rất quen...”
“vèo..o..”
Trong lúc Vô Tình còn đang phân vân, thì Dinh Hạo đã bay vào cứu tên hắc y nhân xa lạ. Những đường gươm sáng bóng lần lượt hạ từng người một.
“choang..!!”
“choang..!!”
..............
Bên ngoài.
Trăng thanh gió mát, cảnh vật đẹp đẽ. Dương Chính và Đỗ Bình còn đang đứng canh, đợi lâu không có gì làm, chỉ có một việc duy nhất khiến họ bận rộn...
“bốp..!!”
“bốp..!!”
Làm bạn với muỗi, thấy con nào là “bốp” con đó.
“ở đây muỗi nhiều thật, con nào cũng béo tốt” Dương Chính đặt cây đao xuống, rãnh tay mà bắt muỗi.
“bốp..!!”
Từng đàn muỗi đang rình rập chỉ đợi họ lơ đểnh, là sẳn sàng đáp xuống.
“có người tới..” Đỗ Bình lớn tiếng báo động
Dương Chính lập tức cầm cây đao lên, tỏ ra nghiêm túc, mặt mày nghiêm nghị.
“vèo..ò..!!!”
Một cơn gió xoáy cuốn theo bụi mờ phía sau, hai bóng đen vọt thẳng ra ngoài...
“chạy mau..”
Dương Chính và Đỗ Bình còn chưa kịp nghe rõ gì thì Dinh Hạo đã biến mất tăm hơi.
“sao còn không chạy…”
Tiếp đến là Vô Tình lớn tiếng hối thúc, nhìn phía sau Vô Tình là mấy trăm người đang đuổi đánh.
Đỗ Bình, Dương Chính nhìn thấy xanh cả mặt, quăng luôn cả đao co giò mà chạy theo.
........................................
“ầm..m..”
“chết tiệt..!”
Tử Dực tức giận ném luôn thanh kiếm xuống đất, khi hắn chạy đến nơi thì đám người của Dinh Hạo đã mất bóng.
“đại ca! có bắt được người chưa…” Tử Phàm từ xa gấp gáp chạy đến, nhìn ngó xung quanh.
“đã để bọn chúng chạy thoát…”
Tử Dực tức giận lên tiếng, sau đó hắn nhìn ra một chút lo lắng từ đệ đệ mình, trong lòng cũng cảm thấy không yên tâm.
“nhị đệ! thứ trong hộp có phải rất quan trọng, nếu vậy để huynh cho người đuổi theo..”
Lúc Tử Dực chuẩn bị hạ lệnh cho đám người phía sau tiếp tục truy bắt, thì Tử Phàm lại lên tiếng cản lại.
“không cần, dù sao thứ đó bây giờ cũng không còn tác dụng..”
Tử Phàm xoay người, phủi tay áo bỏ đi. Sau một hồi ồn ào thì Quế Nam sơn lại trở về vẽ tĩnh lặng ban đầu.
…………..
Những tia sáng yếu ớt đang xua tan bóng đêm, bầu trời chạng vạng. Thoáng một cái mà trời đã sáng hẳn, đám người của Dinh Hạo đang dừng lại dưới chân núi.
“ngươi là ai, sao lại cứu ta…” hắc y nhân thở dốc nhìn Dinh Hạo, không phải vì Dinh Hạo từng cứu hắn mà lơ đễnh mất cảnh giác.
“giọng của người này..”
Dương Chính và Đỗ Bình đang dắt ngựa trong lùm đi tới, nghe thấy tiếng của hắc y nhân, cảm thấy rất quen thuộc
“Đoan Mộc Thành..” cả hai cùng lên tiếng
Không cần đợi hắc y nhân tháo khăn che mặt ra, bọn họ đã đoán biết hắn là ai.
Giữa một nơi xa lạ, lại nghe người khác gọi đích danh họ lẫn tên của mình, Đoan Mộc Thành giựt mình mà xoay người lại.
“Đỗ Bình..”
“Dương Chính…”
“là hai ngươi..”
Đoan Mộc Thành sửng sốt nhìn Dương Chính rồi lại nhìn Đỗ Bình, từ sau trận chiến Diệp Kỳ quốc. Hắn an phận làm phò mã của hắn, còn hai ngươi kia cũng ngoan ngoan ở trong Hạo vương phủ, bọn họ ít cơ hội gặp mặt.
“phò mã gia! có phải rãnh rỗi không có gì làm, muốn tìm cái chết, nhưng ngươi đã xin phép thê tử ở nhà chưa..”
“có đồng ý vì ngươi mà làm quả phụ"
Đoan Mộc Thành này quả không tự lượng sức, một mình dám đột nhập vào hang ổ giặc, không phải lo lắng cho muội muội trẽ như vậy đã làm quả phụ, hắn đã không tức giận như vậy.
“ma…a…!!”
Khi hắn xoay người lại thì Dinh Hạo sừng sững như một ngọn núi, hắn còn tưởng bản thân gặp ma, sợ đến té ngửa xuống đất, may mắn được Đỗ Bình đở lấy.
“bình tĩnh đi, là người không phải ma…”
“ vương gia vẫn chưa chết, sao có thể là ma..”
Dương Chính và Đỗ Bình từng trải qua cảm giác của Đoan Mộc Thành lúc này, giống hệt như lúc họ vừa mới gặp lại Dinh Hạo. Nên có thể thông cảm được.
“người..người còn sống sao…” Đoan Mộc Thành run rẫy nhìn hai người họ, rồi nhìn Dinh Hạo.
Hắn còn chưa kịp bình tâm tĩnh trí thì Dinh Hạo đã sáp tới, làm hắn giựt mình suýt nữa lại hét lên.
“ta hỏi ngươi, khi không chạy đến Quế Nam làm gì, còn trộm đồ của người ta, có biết đó là nơi nào không…”
Nếu để muội muội hắn biết chuyện tên nhóc Đoan Môc Thành này làm, chắc chắn sẽ nhảy dựng lên.
“phụ thân sai đệ đến Quế Nam tìm tỷ phu, nhưng lại gặp được Ninh vương, thấy hành động của hắn rất lén lút, nên theo đến đây”
Đoan Mộc Thành dần dần có thể thích ứng với việc Dinh Hạo chưa chết, nên nói năng cũng trôi chảy hơn, không còn sợ hãi như ban đầu.
“thứ trong hộp là gì, đệ cũng chưa mở ra xem, nhưng thấy tên kia rất coi trọng nó, còn cất trong mật thất, đệ nghĩ…chắc là thứ rất quan trọng”
Đoan Mộc Thành móc trong người ra một cái hộp gấm, xoay tới xoay lui trước mặt Dinh Hạo, đang tìm cách mở. Làm Dinh Hạo không còn kiên nhẫn.
“xoạt..”
Hắn mạnh tay giựt lấy hộp gấm từ tay của Đoan Mộc Thành, rồi mở ra xem.
“độc y bí truyền”
Đây là dòng chữ đầu tiên mà Dinh Hạo nhìn thấy trên quyển y thư, tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên quyển sách tên tay hắn, lúc Dinh Hạo định mở ra xem, thì …
“vương gia! thuộc hạ có chuyện muốn nói” Dương Chính tỏ ra ấp úp.
“chuyện gì” Dinh Hạo rời tay khỏi quyển sách, ngẩn đầu lên nhìn Duơng Chính.
“vương gia! bây giờ sắp là giờ mão” Dương Chính rục rè lên tiếng
“chết” Dinh Hạo giựt mình hoảng hốt.
“vèo..”
Hắn lập tức nhảy lên ngựa, thúc mạnh vào lưng ngựa, phi nước rút. Những người khác cũng nhảy lên ngựa đuổi theo phía sau.
“cảy ra chuyện gì sao..” Đoan Mộc Thành lên tiếng
“lộc cộc..lộc cộc...!!!”
Ngựa phi như bay, bụi mờ ngập trời...
“hôm nay là ngày vương gia thành thân”
"sao... "
Tửu lầu Mạc Tỷ.
“bịch..ch..!”
Dinh Hạo từ trên ngựa nhảy xuống, liền chạy thẳng vào trong đi lướt qua người của Mạc Tuệ Tâm.
“Dinh đại ca! muội có chuyện muốn nói”
“huynh đang rất gấp, có chuyện gì để sau”
Mạc Tuệ Tâm chưa kịp nói gì thì Dinh Hạo đã mất dạng, nàng thở dài nhìn theo bóng lưng của hắn.
“muội muốn nói, huynh có khách”
...................
“Ầm...m..!!”
Dinh Hạo gấp rút đẩy cửa vào, cửa vừa được mở ra thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn giựt mình muốn té xỉu, chết lặng ở cửa...
“một..hai..ba..bốn...năm..” Dinh Hạo lướt nhìn những người trong phòng.
Mới sáng ra đã có nhiều người trong phòng, muốn dọa chết hắn sao. Còn là những đại nhân vật không dể chọc.
“là hắn sao” hoàng đế Mạc Kỳ quốc, Mạc Huệ Đình lướt dọc ngang khắp người Dinh Hạo bình phẩm.
“chắc vậy” Đại tướng quân Lăng Thiên quốc, Mộ Dung Kiệt biểu cảm không mong đợi.
“mặt mũi như vậy làm sao xứng với Mạc nhi” Hãn vương Đông Lộ quốc, Kỳ Giai Đình Tư mặt mày nhăn nhó.
“nam nhân tướng mạo không quan trọng, quan trọng là hắn có bản lĩnh lo cho nữ nhi của lão hay không” Trang chủ đệ nhất trang, Nhan Bách Thiên có vẽ khá hơn.
“chỉ là một tiểu nhị ở tửu lầu, ngươi nghĩ hắn có khả năng đó sao” Người giàu nhất thiên hạ, Tư Mã Trấn thì lắc đầu.
“hây...za...!!”
Bọn họ mỗi người một câu, nhưng đều thở dài nhìn Dinh Hạo. Trước khi tới đây còn mang theo tâm trạng mong chờ. Nữ nhi của họ làm quả phụ hơn năm, là phụ thân họ đương nhiên mong nữ nhi sẽ tìm được nơi nương tưạ tốt.
Còn tưởng người vượt qua cả ba vòng thi, áp đảo hào kiệt thiên hạ là một anh hùng tài tuấn.
Họ cũng không yêu cầu đẹp tựa Phan An tái thế, hay Tống Ngọc hồi sinh, nhưng ngoại hình cũng phải dễ nhìn một chút chứ.
Không thể thay đổi, thì đành chấp nhận vậy...
“ta nói cho ngươi biết, sau này vào phủ Hạo vương thì an phận một chút, để ta biết ngươi làm gì có lỗi với nữ nhi của ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết...” Kỳ Giai Đình Tư lạnh giọng uy hiếp Dinh Hạo.
“nhac phụ đại nhân! người yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nữ nhi của người” Dinh Hạo bây giờ mới chịu bước vào, hắn mỉm cười nhìn các vị nhạc phụ đại nhân của mình. Khó cả diệp cả có cả năm người hội tụ lại áp đảo hắn như lúc này.
“ta vẫn chưa tiếp nhận ngươi, đừng gọi nhạc phụ sớm như vậy” Kỳ Giai Đình Tư khó chịu ngắt ngang lời của Dinh Hạo.
“nếu không muốn ta gọi nhạc phụ, thì ta sẽ gọi người là hãn vương vậy ”
Dinh Hạo mỉm cười nhìn Kỳ Giai Đình Tư, cảnh tượng này giống hệt như lần đầu tiên hắn gặp vị nhạc phụ đại nhân này. Câu nói này hắn cũng đã từng nói trước đây.
Kỳ Giai Đình Tư nghe xong mà giựt bắn cả người, không dễ dàng để yên.
“đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, ta cũng không nói nữ nhi của ta là ai, làm sao ngươi biết ta là hãn vương”
“Rầm...m..!!”
Dinh Hạo còn chưa nói gì, thì Kỳ Giai Đình Tư nhanh như chóp túng lấy hắn ném xuống bàn. Hai tay Dinh Hạo gần như bị lão bẽ nát.
“á..a...!! nhạc phụ đại nhân”
“còn dám gọi nhạc phụ đại nhân, thật ra ngươi là ai, nói mau mục đích của ngươi là gì" Kỳ Giai Đình Tư giận dữ đè mặt Dinh Hạo xuống bàn.
“muốn ta nói cũng được, nhưng người phải thả ta ra trước đã, tư thế này thật khó nói chuyện” Dinh Hạo mặt bị ép chặt xuống bàn, gian nan mở miệng.
“bịch…!!”
Kỳ Giai Đình Tư ném Dinh Hạo xuống đất, lão rất muốn biết tên nhóc này thật có lai lịch gì, tại sao lại cố ý tiếp cận người Hạo vương phủ.
Mạc Huệ Đình, Tư Mã Trấn, Nhan Bách Thiên, Mộ Dung Kiệt cũng đang nhìn Dinh Hạo với ánh nghi kỵ, ẩn một chút lo lắng.
“nói mau, nếu ngươi dám dở trò, coi chừng cái mạng của mình”
Dinh Hạo đứng dậy, chỉnh sửa lại y phục trên người, mỉm cười nhìn Kỳ Giai Đình Tư và những người khác.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn thản nhiên cởi bỏ hàm râu giả trên người, tháo luôn vết sẹo dài và lau chùi sạch sẽ lớp phấn đen trên mặt, đường đường chính chính dùng mặt thật mà đối diện với họ.
“nhạc phụ đại nhân! đã lâu không gặp...” Dinh Hạo miệng cười tươi rối, nhìn họ.
Ninh vương phủ
Tiền Sảnh.
Lăng Thiên Phòng đang nhàn nhã uống trà, bên cạnh là những thuộc hạ trung thành của hắn, bọn họ đang thương lượng kế độc hại người.
“vương gia! mấy ngày nay các vị đại thân vẫn còn đang quỳ ở trước đại điện"
"nhưng vẫn không thay đổi được quyết định của hoàng thượng” Tiểu Thanh Tử lên tiếng.
“sự trở về của Huệ vương là một cản trở lớn của chúng ta, trong triều vẫn còn nhiều đại thần đứng về phe hắn, bọn họ đều ủng hộ hoàng thượng sắc lập Lăng Thiên Ngạo làm thái tử”
Tiểu Thanh Tử vừa nói xong thì Tử Dực vội bước ra trước, cúi đầu trước Lăng Thiên Phong.
“vương gia! đều là thuộc hạ vô dụng, nhiều lần để cho Lăng Thiên Ngạo sống sót, xin người cho thuộc hạ thêm một cơ hội, lần này nhất định sẽ thành công” Tử Dực bên cạnh thành khẩn lên tiếng.
“không được, hiện tại mọi người trong thiên hạ đều biết, phụ hoàng muốn lập Lăng Thiên Ngạo làm thái tử, lúc này nó lại xảy ra chuyện, mọi người sẽ nghĩ ngay bổn vương”
Hắn mất nhiều năm mới tạo dựng một hình tượng hiền vương che mắt thiên hạ, không thể để công sức nhiều năm bị uổng phí.
“Tử Phàm! việc điều chế Huyết Sát Tử đến đâu rồi” Lăng Thiên Phong đặt tách trà xuống quay sang nhìn Tử Phàm vẫn đang yên lặng nãy giờ.
“vương gia! vẫn đang tiến hành, nhưng thuộc hạ chỉ có thể kéo dài sinh mạng họ, nhiều lắm chỉ ba tháng”
Độc của huyết sát tử vô cùng lợi hại, có thể khiến người bình thường trở thành những chiến binh lợi hại, thiên hạ vô song, một đấu mười người.
Khuyết điểm chính là không sống quá hai tháng, mư độ trúng độc càng cao thì thời gian phát tác càng nhanh. Nhưng tiếc một nổi suốt bảy năm nay, dù dùng đủ cách nhưng chỉ có thể kéo dài hạn sử dụng thêm được một tháng.
“ba tháng cũng quá đủ”
Hắn căn bản không quan tâm đến sống chết của họ, chỉ cần họ có ích là được, dài ngắn không quan trọng, chết người này hắn sẽ đào tạo người khác.
“vương gia! lễ vật đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể lên đường” mỹ phu nhân xinh đẹp nhã nhặn đi vào.
“ừ..!” Lăng Thiên Phong nhè nhẹ gậc đầu, rồi phủi tay áo đứng dậy.
Khi họ ra tới cửa thì lại có người lên tiếng cản lại, chen vào giữa hai người họ.
“vương gia! tham dự lần này, đều là những người có tiếng tăm, nếu để một thị thiếp đi cùng người, còn ra thể thống gì”
“họ cười ta không sao, nhưng ảnh hưởng đến danh tiếng của Ninh vương phủ thì không hay” Tống Lệ Tình giọng điệu chua ngoa, đẩy mỹ phu nhân xinh đẹp sang một bên.
“vậy...” Lăng Thiên Phong khó xử nhìn mỹ phu nhân đang bị đẩy phía sau hắn.
“vương gia! thiếp cảm thấy hơi đau đầu, có lẽ không đi với người được” mỹ phu nhân xinh đẹp hiểu chuyện, không muốn làm khó Lăng Thiên Phong.
“vậy nàng về phòng nghỉ ngơi, ta sẽ bảo Tiểu Thanh Tử gọi ngự y cho nàng” Lăng Thiên Phong mỉm cười nhìn nàng.
“vương gia! đi thôi..”
Tống Lệ Tình không vui kéo hắn đi khỏi, nhì họ tình chàng ý thiếp mà ngứa cả mắt.
Hạo vương phủ.
Đường phố tấp nập nhộn nhịp, người bu đông như đi hội...
Dinh Hạo thân đơn thế cô một mình cưỡi ngựa, lại là đi “ở rễ”. Cho nên bên phía hắn không có mấy rình rang, chỉ có Tam Mao giúp hắn dẫn ngựa và mẫu tử Mạc Tuệ Tâm theo sau.
Đương nhiên không thể thiếu Lạc Tư Doanh, hắn luôn theo sát Mạc Tuệ Tâm.
“nàng tin rồi chứ”
“tin cái gì”
“nếu cái thai của Tuyết nhi thật là của bổn vương, nàng nghĩ bổn vương sẽ để Tuyết nhi gả cho người khác” Lạc Tư Doanh mỉm cười, đi lướt nhanh qua người Mạc Tuệ Tâm.
Mạc Tuệ Tâm nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lạc Tư Doanh mà suy nghĩ.
Lời nói của Lạc Tư Doanh không sai, hắn đường đường một vương gia, dưới một người trên vạn người, không thể nào để cho con của hắn gọi người khác làm phụ thân, sự kiêu ngạo của hắn sẽ không cho phép, chẳng lẽ nàng trách lầm hắn.
Mạc Tuệ Tâm lướt nhìn tân lang đang tràn trề hạnh phúc kia...
“Dinh đại ca thật tội nghiệp, chưa bước qua cửa, thì tân nương đã mang thai..”
“tân lang! sao giờ này mới đến, sắp trễ giờ lành bái đường” Bà mai mặt mày nhăn nhó, vội chạy ra đón Dinh Hạo.
“Bịch..!!” Dinh Hạo từ trên ngựa nhảy xuống, gấp rút đi vào trong.
“nhanh lên”
Bà mai kéo Dinh Hạo vào trong, chưa bước qua cửa lớn lại có một “trình giảo kim” nhảy ra gây khó dễ cho hắn.
“đứng lại đó” Tiểu lục tử như một ngọn núi ngán đường Dinh Hạo.
“ta muốn nói rõ một chuyện với ngươi”
“Tiểu lục! có gì khi khác hãy nói, để người vào bái đường trước đã” Dương Chính bên cạnh nói giúp.
“chuyện này rất quan trọng phải nói ngay lúc này” Tiểu lục tử hất tay của Dương Chính ra, ra vẽ một đại nhân nhìn Dinh Hạo.
“ngươi đừng nghĩ bước qua khỏi cánh cửa này, thì trở thành chủ nhân ở đây, ta nói cho ngươi biết, chủ nhân của Hạo vương phủ là Hạo vương, ngươi phải nhớ cho rõ” Tiểu lục cao giọng, chỉ tay với Dinh Hạo.
Nếu không nghĩ đến lòng trung thành của tên tiểu lục tử này, Dinh Hạo nhất định sẽ xử hắn tại chổ. Hắn rất mong chờ giây phút này, cùng năm thê tử xinh đẹp thành thân.
“được rồi..được rồi, nói thế cũng đủ rồi” Đỗ Bình lên tiếng, sau đó kéo Dinh Hạo vào trong, bỏ mặt tiểu lục tử.
“tân lang, mau vào trong thôi" Bà mai cũng lên tiếng hối thúc.
“ta vẫn chưa nói hết, đứng lại đó” Tiểu lục vội dí theo.
Tiếng chuông xen lẫn tiếng người...
“leng.. keng..leng...keng..!!”
“xem bói đây…đoán lành dữ, hóa tai ương đây”
"xem bói đây"
Một đạo sĩ trung niên, đạo bào cũ kỹ, bên vai còn dẫn theo một con khỉ nhỏ vô cùng tinh nghịch, nhảy loạn khắp nơi.
“ê..! đứng lại..ông đi đâu đó” tên hậu vệ lên tiếng cản vị đạo sĩ lại.
“vị huynh đài! xem bói không” vị đạo sĩ quay sang mỉm cười nhìn tên hậu vệ gác cửa.
“xem bói cái gì, ông không thấy Hạo vương phủ đang có hỷ sự, mau đi chổ khác chơi”
“thật ra ta và tân lang là người quen, ta từ xa đến đây cũng để tham dự hôn lễ của hắn”
Hóa ra lại là một đạo sĩ ăn trực uống trước, tên hậu vệ gác cổng thở dài nhìn vị đạo sĩ.
“còn ta là đại ca của tân lang, hạng người như ngươi ta gặp không ít, chỉ muốn lừa gạt miếng ăn, mau đi đi, trước khi ta kêu người đuổi ngươi ra”
“ai lừa ghạt miếng ăn, ta đến đương nhiên có mang theo quà, cái này là tặng cho tân lang”
“cầm đi..”
Vị đạo sĩ móc trong người ra một hộp gấm nhỏ, đưa cho tên hậu vệ. Hắn nhìn còn không nhìn đã ném vào chung với đóng lập tức đóng quà cáp khác.
“tặng quà rồi mau đi đi” tên hậu vệ vừa lớn tiếng vừa xua đuổi.
"dù là người quen của tân lang, nhưng không có thiệp mời cũng đừng hòng vào, mau đi đi"
“không vào cũng không sao, nhưng nhớ giao món quà của ta đến tận tay tân lang”
Vị đạo sĩ xoay người bỏ đi, trên môi hắn nở nụ cười bí hiểm.
“sư phụ! cuối cùng đồ nhi cũng đã làm tròn theo di nguyện của người” gánh nặng trên vai nhiều năm, cuối cùng, hắn cũng có thể bỏ xuống được.
Chú khỉ nhỏ chạy nhảy một hồi, cũng quay về với chủ nhân, còn mang theo cả quà cho vị đạo sĩ. Nhìn mớ hổn độn mà chú khỉ nhỏ mang về, vị đạo sĩ chỉ biết lắc đầu.
“ta đã nói bao nhiêu lần” vị đạo sĩ bế con khỉ nhỏ lên mà vuốt ve, thở dài.
“có lấy thì cũng phải lựa cái nào, ta có thể dùng được, lấy mấy cái này làm gì không biết”
Chắng mấy chốc…
“chết tiệt! là ai lấy y phục của lão tử”
"A...a aa...!! "
Từ bên trong Hạo vương phủ vang ra tiếng hét kinh thiên động địa của một người.
.............................
Tiền sảnh- Hạo vương phủ
Cảnh tượng bên trong khiến hắn không khỏi ngở ngàng, người đông như kiến, thậm chí hắn còn không biết họ là ai.
Không khí náo nhiệt vô cùng, sắc đỏ bao phủ khắp nơi, tiếng nhạc tưng bừng, tiền sảnh đông đến không còn một chổ để đứng, mọi người vui cười hớn hở.
Người đông như vậy cũng không ngoài một lý do…
“đó có phải là hoàng hậu nương nương, sao bà lại ở đây” Huỳnh y nam tử kinh ngạc lên tiếng.
“ngươi không biết gì sao” Hoàng y nam tử lên tiếng
“nghe nói hôn sự này là do hoàng hậu nương nương đứng ra làm người chủ hôn” Cẩm y nam tử lên tiếng.
“chính xác” bạch y nam tử dứt khoát gậc đầu
“tân lang đúng là tốt số”
“các ngươi nghĩ hoàng hậu và tân lang có quan hệ gì không” Huỳnh y nam ganh tỵ lên tiếng.
Dinh Hạo lắc đầu nhìn mẫu thân hắn từ xa, Đông Phương Thu Khuê thì đang vui cười với các vị phu nhân khác. Còn vẫy tay về phía Dinh Hạo đang đứng.
Lúc đó hắn không nên mềm lòng để bà làm người chủ hôn, nếu không đã tránh được những đàm điếu vừa rồi. Hi vọng sẽ không khiến tên Lăng Thiên Phong nghi ngờ.
Và ánh mắt hắn cũng đang dỏi theo Lăng Thiên Phong, đang cười nói với các vị đại thân.
“có ai nói với ngươi, trông ngươi rất giống Hạo vương, ngũ ca của ta”
Giọng nói thánh thót của nữ tử từ sau vọng đến, Dinh Hạo giựt mình xoay người lại.
“tân lang! không biết có thể mời rượu bổn công chúa” nữ tử cầm bình rượu đưa về phía Dinh Hạo.
Hóa ra là muội muội hắn Lăng Thiên Tâm.
“công chúa! rượu không tốt cho nữ nhân mang thai, không uống sẽ tốt hơn” Dinh Hạo lướt nhìn cái bụng đang to tròn của muội muội mình, rồi giựt lấy bình rượu từ tay Lăng Thiên Tâm.
Hai huynh muội mỉm cười kình nhau, bên ngoài nhìn vào còn tưởng họ đang nói chuyện hòa nhã, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu đang có sóng ngầm lăn tăn.
“ngũ ca! huynh thật lợi hại, trở về không nói tiếng nào, còn bày ra đủ trò”
“là mẫu hậu hay tên tiểu tử Đoan Mộc Thành nói cho muội biết”
Hắn đã dặn cả hai không ai được nói ra, vậy mà vẫn có người biết.
“mẫu hậu cũng biết” Mạc Tuệ Tâm kinh ngạc nhìn Dinh Hạo, nàng còn tưởng mẫu hậu chưa biết, còn muốn nói bí mật này cho bà biết.
“hóa ra là tên nhóc Đoan Mộc Thành”
“ngũ ca! huynh định khi nà nói chuyện này với các vị tẩu tẩu” Lăng Thiên Tâm nhỏ giọng hiếu kỳ nhìn Dinh Hạo.
“chưa có thời điểm thích hợp" Dinh Hạo xoay người bỏ đi.
“khi nào mới là thời điểm thích hợp, nếu biết huynh còn sống họ nhất định sẽ rất vui mừng" Lăng Thiên Tâm lẻo đẻo theo sau.
“quan hệ của hai người xem ra rất tốt”
Lăng Thiên Phong bất ngờ xuất hiện trước mặt hai người họ, môi mõng nhếch lên, vừa bước vào đây thì người hắn muốn tìm trước tiên chính là “tình địch”.
“ngươi là Dinh Hạo”
“thảo dân tham kiến Ninh vương” Dinh Hạo cúi người hành lễ với Lăng Thiên Phong.
“ngươi biết bổn vương”
“Ninh vương hiền đức khắp thiên hạ ai mà không biết”
Dinh Hạo có thể nhận ra hận ý trong mắt của Lăng Thiên Phong. Và Lăng Thiên Phong cũng cảm nhận được thái độ bất mãn qua lời nói của Dinh Hạo.
“keng..keng..!!”
“giờ lành đã đến, tân lang tân nương bái thiên địa”
Mọi người trong tiền sảnh nhanh chống tách ra, nhường chổ trống cho năm vị tân nương tử bước vào, xung quanh ồn ào bổng trở nên yên lặng.
Mỹ nhân xinh đẹp, thân hình mềm mại, đầu đội mũ phượng, trùm khăn đỏ, chậm rãi đi vào. Dáng người uyển chuyển thướt tha, không ít nam nhân vẫn còn đang rất ganh tỵ với Dinh Hạo.
Dinh Hạo vừa nóng lòng lại hồi hộp, mang theo tâm trạng của một tân lang, hắn dõi theo từng bước chân của người ngọc.
Năm vị tân nương đi vào mỗi người đều có những tâm sự và suy tính riêng, ngoại trừ một người .
“Thiên Hàn! cuối cùng thiếp có thể cùng chàng bái thiên địa” Người vui nhất có lẽ là Mạc Thánh Tuyết, nàng đặt tay lên bụng mỉm cười hạnh phúc.
Thì bốn người còn lại, không ai có tâm trạng của một tân nương nên có.
“người có thể áp đảo quần long, phá giải kì thế trong nháy mắt, và gãi được thiên hạ cầm khúc, chỉ là một tiểu nhị tầm thường sao” Mộ Dung Vân Tịnh hoài nghi thắc mắc.
“hóa ra cảm giác mặc giá y là như vậy, lần đầu tiên làm tân nương, nhưng tại sao nàng lại không cảm thấy vui mừng” Mạc nhi mỉm cười xót xa.
“Dâm tặc! ngươi chờ đó, bổn cô nương sẽ nghĩ ra cách, khiến ngươi tự động rời khỏi Hạo vương phủ” Nhan Song Song lòng tràn nhiệt huyết, trong đầu đang nghĩ ra vô số cách để đối phó Dinh Hạo.
“khi nào mới bái đường xong đây, mình đói sắp chết rồi” Người ngoan nhất có lẽ là Tư Mã Phi Yến.
Dinh Hạo bước tới đở lấy tân nương từ tay của bà mai, hắn đã chờ đợi giây phút này rất lâu, có thể bái đường cùng với năm người một lúc không còn gì tốt bằng.
Mạc Huệ Đình, Mộ Dung Kiệt, Kỳ Giai Đình Tư, Nhan Bách Thiên và Tư Mã Trấn, còn có Đông Phương Thu Khuê đều vui mừng không kém Dinh Hạo. Cười đến không thể khép miệng được.
Sau khi bái thiên địa, cùng hướng cao đường và phu thê giao bái, thì tân nương tử được đưa trở lại phòng tân hôn, những thủ tục rườm rà, cuối cùng cũng xong.
"đưa vào động phòng"
Dinh Hạo sau khi mời rượu quan khách thì liền quay lại tân phòng. Một đêm xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, Dinh Hạo cũng rất mong giờ giây phút này, chỉ là…
“ê…!! khoan đã”
Vừa nhìn thấy Dinh Hạo đặt chân qua khỏi cổng Nam viện, thì Xuân Trúc lập tức khép cửa phòng lại. Dinh Hạo nhanh chân chặn cửa lại.
“đến đây làm gì” Xuân Trúc ngây thơ hỏi Dinh Hạo.
“Ta..ta..”
Độ khó của câu hỏi hơi cao, Dinh Hạo không biết làm để mà trả lời Xuân Trúc, chẳng lẽ nói hắn đến đây để động phòng, như vậy thì còn gì là mặt mũi, rõ ràng là con nha đầu này cố ý làm khó hắn.
Dinh Hạo lướt qua khe hở ở cửa, thì nhìn thấy Mộ Dung Vân Tịnh đang nhàn nhã đọc sách, như là không hay biết hắn tới.
Mộ Dung Vân Tịnh sau cùng cũng ngẩn đầu lên nhìn hắn, trong khi Dinh Hạo vui vẽ nhìn nàng, thì Mộ Dung Vân Tịnh vẽ mặt như băng sơn ngàn năm vậy, Dinh Hạo muốn mở miệng cũng khó.
“cạch..!” Nàng đặt quyển sách xuống bàn, rồi đi thẳng đến giường.
“Xuân Mai! tối rồi đóng cửa lại”
“dạ! vương phi”
“ầm..m..!”
Cánh cửa đóng sập ngay trước mắt hắn. Dinh Hạo trơ trội bị bỏ quên ở bên ngoài, mặt cứng ngắt.
“không sao, nơi này không chào đón hắn, thì còn nơi khác”
……….
Trung viện
“chết tiệt..!”
Dinh Hạo vừa đặt chân đến trước cửa phòng của Mạc Nhi, thì gần như chết lặng, khi nhìn thấy thần hộ vệ ở cửa.
“có ai nói cho hắn biết, tại sao đêm tân hôn của hắn, cái tên mặt lạnh này lại vác kiếm đứng đây không”
“Rẹt..t..!!”
Dinh Hạo vừa bước tới, thì thanh kiếm từ lâu đã rút ra khỏi vỏ của Diệp Vô Ngần, lập tức chỉa ngay trước mặt hắn. Ánh kim loại sáng bóng khiến cho Dinh Hạo hoa mắt.
“quận chúa có lệnh, không được sự cho phép của người, không ai được bước vào trong”
"nhưng đêm nay là đêm động phòng của hắn, có lý nào hắn bị nhốt ở ngoài" Dinh Hạo còn định bước lên cãi lý, thì...
“phụt..t..!”
Hắn còn chưa nói gì, thì ánh nến bên trong phòng của Mạc Nhi bị thổi tắt. Xem ra đêm nay hắn không thể vào phòng Mạc Nhi.
“bây giờ hắn đã hiểu tại sao người xưa luôn tam thê tứ thiếp, chính là để phòng trường hợp như lúc này..”
Dinh Hạo xoay người đi, Diệp Vô Ngần quay lại vị trí cũ tiếp tục công việc cùa một thần gác cửa.
…………….
Đông Viện.
“cốc..c…!”
Dinh Hạo hắn biết, trong số các thê tử của hắn thì Yến nhi là ngoan nhất, ít ra nàng còn chịu mở cửa cho hắn vào.
“két..!!”
“Dinh công tử” Tư Mã Phi Yến mỉm cười nhìn Dinh Hạo.
“Tư Mã cô nương” Dinh Hạo cũng mỉm cười nhìn Tư Mã Phi Yến
Hai người cười qua cười lại, đến gần nữa canh giờ, cái miệng của Dinh Hạo cũng sắp đơ. Nhưng mà hắn vẫn còn chưa được vào trong. Nhịn không được cuối cùng hắn phải lên tiếng.
“ta có thể vào không” Dinh Hạo vừa nhấc bước, thì…
“không” Tư Mã Phi Yến vô tư trả lời.
“Dinh công tử! tuy ngươi là ân nhân của Nhã nhi và Phụng nhi, nhưng nếu ta cho ngươi vào, ngày mai Song nhi tỷ mà biết, chắc chắc sẽ trách ta”
“két.t.!!”
Lần này thì nhẹ nhàng hơn lần trước, cánh cửa cũng không đóng sập trước mặt hắn. Nói xong hết lờ cần nói Tư Mã Phi Yến liền đóng cửa lại.
Dinh Hạo lại trơ trội bị bỏ rơi bên ngoài, hắn thở dài đi đến nơi khác…
“Hạo vương phủ bao nhiêu viện như vậy, hắn không tin không thể tìm được một chổ cho hắn dung thân..”
Bắc viện của Song nhi, nếu không sợ nữa đêm có người ám sát thì cứ tự nhiên, nhưng hắn lại không có can đảm đó, vậy chỉ còn Tây viện của Tuyết nhi.
“keng..!”
“choang..!!”
Dinh Hạo đang trên đường đến Tây viện thì đi ngang qua hoa viên, lại nghe thấy tiếng binh khí phát ra.
“nữa đêm còn ai luyện kiếm” Dinh Hạo tò mò nên quay vào xem.
Dưới ánh trăng lunh linh mờ ảo, nữ tử xinh đẹp hồng y mềm mại bay theo gió, suối tóc như mây khẻ lay động, thân hình uyển chuyển linh hoạt, đẹp đến say lòng người.
Tân nương không ở trong tân phòng, nửa đêm chạy ra ngoài luyện kiếm, có thể làm ra chuyện đặc biệt như vậy ngoài Nhan đại tiểu thư của hắn ra, trên đời này chắc không còn người thứ hai.
“vèo..o..!”
Một trong hai thanh kiếm của Nhan Song Song lao thẳng đến Dinh Hạo, hắn phi người lên đón lấy.
“thê tử! ta biết mình đến trễ, nhưng nàng cũng không cần tức giận như vậy” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Nhan Song Song.
“vô sĩ..”
Nhan Song Song cầm kiếm đâm tới, hai người giao đấu một hồi, bầu không khí ám muội bắt đầu xuất hiện. Hai người từ tỷ thí trở thành múa kiếm, cả hai rất là ăn ý.
Tâm tình đang tức giận của Nhan Song Song trở bình lặng, đã lầu rồi nàng không luyện kiếm thoải mái như lúc này, mặc cho Dinh Hạo dẫn dắt nàng.
“nàng uống rượu”
Hơi thở nóng ấm của hắn phà vào tai nàng, khiến Nhan Song Song giựt mình mở mắt ra, không biết từ khi nào cả người nàng đã nằm gọn trong lòng hắn. Nhan Song Song xấu hổ đẩy Dinh Hạo ra.
“không liên quan đến ngươi” Nhan Song Song cả người chao đảo lắc lư, đẩy Dinh Hạo ra, thì nàng cũng ngả.
Dinh Hạo giơ tay ra kéo Nhan Song Song lại.
“nàng say rồi, để ta đưa nàng về phòng”
“không cần, ta có thể tự đi” Nhan Song Song đi được ba bước lại tiếp tục ngã.
Dinh Hạo lắc đầu không muốn nhiều lời với người say, hắn trực tiếp bước tới nhấc bổng Nhan Song Song lên, ẩm nàng đi về phòng.
"Thật dể chịu, thật ấm áp, và mùi hương này cũng thật quen thuộc, rất giống mùi hương trên người chàng" Nhan Song Song muốn đẩy Dinh Hạo ra, nhưng lại lưu luyến cái cảm giác này, nên nép càng sát vào ngực hắn.
“Két..t..!!”
Lúc Dinh Hạo đặt Nhan Song Song xuống giường, thì nàng đã ngủ thiếp đi.
Hắn cẩn thận đắp lại chăn cho Nhan Song Song, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, vén lại những loạn tóc mây vương trên mặt nàng, sau đó hôn nhẹ trên trán Nhan Song Song.
“Thiên Hàn..Thiên Hàn..đồ xấu xa…”
Hai cánh môi mềm mại đang mấp máy gọi tên hắn, những giọt nước mắt khẻ rơi từ khéo mi của Nhan Song Song. Dinh Hạo nhẹ nhàng giúp nàng lau đi.
“Song nhi! xin lỗi”
……………..
Tây Viện
“công chúa! vương gia tới”
Hạ Lan đứng ngoài cửa chờ đợi đã lâu, vừa thấy bóng dáng Dinh Hạo từ ra thì mừng quýnh quáng, chạy vào báo tin cho Mạc Thánh Tuyết.
"ầm..m.."Hạ Lan đẩy cửa đi vào
Một thân hỉ phục đỏ, Mạc Thánh Tuyết ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ đợi Dinh Hạo đến vén khăn loan.
“em có thể ra ngoài” Mạc Thánh Tuyết hồi hộp hai tay vấu vào nhau, dù không phải lần đầu tiên làm tân nương nhưng cảm giác khác xa lần đầu tiên.
“dạ ! công chúa”
Hạ Lan ra tới ngoài cửa thì chạm mặt Dinh Hạo, vừa cúi người hành lễ thì Dinh Hạo đã giơ tay ngăn cản…
“két..t…!!”
Dinh Hạo từ từ bước lại giường, sau đó vén khăn loan của Mạc Thánh Tuyết lên. Dung nhan diễm lệ hiện ra trước mắt, Dinh Hạo si ngốc đứng nhìn.
“tuyết nhi! nàng thật đẹp”
Mạc Thánh Tuyết xấu hổ cúi đầu, thì Dinh Hạo lại khẻ nâng càm nàng lên, ngón tay của hắn lưu luyến trên bờ môi mềm mại của Mạc Thánh Tuyết tới lui không buông.
“thật mềm mại..”
Khuôn mặt của Mạc Thánh Tuyết đều bị nhuộm đỏ, càng khiến Dinh Hạo thêm say tình, lúc này hắn rất muốn nếm thử mùi vị trên người Mạc Thánh Tuyết, khi hắn cúi người xuống, thì…
“Thiên Hàn! thiếp và chàng vẫn chưa uống rượu giao bôi”
Mạc Thánh Tuyết bất ngờ đứng dậy, khiến cho Dinh Hạo có chút hụt hẫng, nhưng không sao đêm vẫn còn dài, hắn còn rất nhiều thời gian.
Mặt đối mặt, hai người vòng tay qua nhau uống cạn ly rượu của đối phương. Mạc Thánh Tuyết rất mong chờ giây phút này, rốt cuộc nàng và Thiên Hàn đã có một hôn lễ trọn vẹn.
Vị cay nồng của rượu, phút chốc trở nên ngọt lịm. Mạc Thánh Tuyết chưa bao giờ cảm thấy vị rượu có thể ngọt đến vậy.
“Thiên Hàn! thiếp thật rất vui, có thể cùng chàng hợp cẩn, cùng bái thiên địa, đây sẽ là hồi ức đẹp đẽ nhất trong đời thiếp" Mạc Thánh Tuyết nép sát vào trong người của Dinh Hạo.
“Tuyết nhi..!”
“Thiên Hàn…!”
Hai người nhìn nhau, xuân ý tràn trề. Dinh Hạo đang háo hức chờ đợi thời khắc tiếp theo, khi môi hắn áp sát môi mềm mại của Mạc Thánh Tuyết, thì…
“đêm nay chàng có thể... không ngủ lại đây không ” Mạc Thánh Tuyết nhỏ giọng với Dinh Hạo.
“vì sao” nhã hứng của Dinh Hạo liền bốc hơi bay đi.
Mạc Thánh Tuyết đẩy Dinh Hạo ra, sau đó bước xuống giường, nàng đi thẳng đến cửa, hành động sau cùng là mở rộng cửa để “đuổi” hắn.
“chỉ có thiếp biết thân phận thật của chàng, thiếp không nói cho các tỷ muội biết, đã cảm thấy rất có lỗi với họ, nếu đêm nay chàng ở lại đây, thiếp càng cảm thấy có lỗi với mọi người hơn” Mạc Thánh Tuyết mỉm cười nhìn Dinh Hạo.
“cái logic kỳ quặc gì đây..”
“chàng sẽ không giận thiếp” Mạc Thánh Tuyết vô tội nhìn hắn.
“các nàng tỷ muội tình thâm, sao ta có thể giận” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Mạc Thánh Tuyết.
“đúng là tỷ muội tình thâm, xem hắn như trái banh đá tới đá lui, không người nào nhận”
Mạc Thánh Tuyết đương nhiên nhận ra sự giận dõi trong lời nói của Dinh Hạo, nhưng nàng không còn cách nào khác.
“két…t..!!” Mạc Thánh Tuyết nhẹ nhàng khép cửa lại.
Dinh Hạo lại lẻ loi bên ngoài, đêm nay quả thật rất dài.
…………………..
Dinh Hạo mệt mõi, không biết phải đi đâu. Hạo vương phủ của hắn rộng lớn như vậy, nhưng không thể tìm được một nơi để hắn dung thân.
Đêm nay không phải là đêm động phòng của hắn sao, vậy mà ngay cả phòng hắn cũng không có để ngủ. Dinh Hạo đành quay lại căn phòng trước đây của hắn.
"két...tt..!!"
Thật may mắn cửa không có khóa, Dinh Hạo vào trong phòng liền thắp ngay một ngọn nến cảnh trí và đồ vật bên trong không hề thay đổi, giống hệt trong trí nhớ của hắn bảy năm trước, nên hắn tìm đồ đạc rất dễ dàng.
“ây….za…a..!!”
Cuối cùng thì Dinh Hạo cũng tìm được chốn dung thân cho mình, hắn đặt lưng xuống giường thì chỉ muốn mau chống ngủ một giấc, vậy mà…
“đừng có đẩy”
“là muội đẩy huynh thì có”
“muội không có”
“két..t..!”
Cánh cửa bất ngờ được mở ra, người ngã như núi đổ, Lăng Thiên Nhã, Lăng Thiên Thừa, Lăng Thiên Ngạo và cả Lăng Thiên Phụng đều nằm sấp xuống đất.
Dinh Hạo kinh ngạc nhìn bốn tiểu quỷ trước mặt.
Lăng Thiên Thừa, Lăng Thiên Ngạo và cả Lăng Thiên Phụng lần lượt bò dậy, chỉ có Lăng Thiên Nhã chậm chạm còn đang nằm dưới đất.
“có sao không”
Dinh Hạo đở lấy Lăng Thiên Nhã đứng dậy, phủi đi bụi cát trên người cô nhóc. Rồi lướt nhìn qua đóng bùi nhùi trong tay của Lăng Thiên Phụng và Lăng Thiên Ngạo.
“bốn đứa sao lại ở đây, còn mang theo cả chăn mền”
Dinh Hạo lên tiếng, cả bốn đứa đồng dạng im lặng mà cúi đầu.
“Thúc thúc! vừa rồi có sấm sét rất lớn, ta và tỷ tỷ rất sợ, tối nay ta có thể ngủ đây với thúc không”
“trời đang trong xanh, suốt cả buổi tối nay hắn đều ở bên ngoài, có mưa sao hắn không biết kìa...mấy tiểu quỷ này định giở trò gì đây”
Còn nữa tại sao chúng biết hắn ở đây, Dinh Hạo còn đang suy ngẫm, thì Lăng Thiên Nhã đã kéo tay của Lăng Thiên Phụng nhảy vọt lên giường.
Căn phòng này của phụ vương, bọn chúng vào không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này thì khác những lần trước, vì căn phòng này đã có hơi ấm của phụ vương chúng lưu lại.
Nhìn Lăng Thiên Nhã đang lăn qua lộn lại trên giường, hình như rất yêu thích cái giường của hắn. Dinh Hạo không cách nào đành lưu chúng lại.
“còn hai đứa, cũng sợ sấm sét” Dinh Hạo quay sang nhìn Thiên Ngạo và Thiên Thừa.
“thúc thúc! tay của ta lại bị thương, thúc xem dùm ta đi” Thiên Thừa đưa bàn tay bị thương cho Dinh Hạo
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, không khéo lại bị nhiễm trùng.
“ờ yên, thúc đi lấy thuốc trị thương cho ngươi” Dinh Hạo lập tức xoay người.
Từng đồ vật trong phòng hắn không còn lạ gì, rất nhanh Dinh Hạo đã tìm thấy thùng thuốc. Khi hắn xoay người lại thì không thấy người đâu…
“thúc thúc! ta ở đây”
Lăng Thiên Thừa và Lăng Thiên Ngạo đã cởi giày, nhảy lên giường, mỉm cười nhìn Dinh Hạo.
Dinh Hạo thở dài đi tới, hình như đám tiểu quỷ này rất có cảm tình với cái giường của hắn.
“sao lại thành ra như vầy, mẫu thân ngươi có biết không” Dinh Hạo sốt ruột, nhìn vết thương trên tay Lăng Thiên Thừa.
“ta không dám nói cho mẫu thân biết, không muốn người lo lắng, còn nữa... nếu người biết ta lại bị thương, nhất định sẽ không cho ta tập kiếm” Thiên Thừa lắc đầu nhìn Dinh Hạo.
“muốn người khác không lo lắng, thì bản thân phải biết tự chăm sóc mình”
“còn nữa…kiếm không phải là đồ chơi của trẻ con” Dinh Hao buộc lại vết thương cho Thiên Thừa, vì quá lo lắng nên hắn mới tức giận với Thiên Thừa.
“á…a!!”
“đau sao” Dinh Hạo lo lắng lên tiếng
“không đau” Thiên Thừa lắc đầu.
“phụ vương không có ở đây, ta phải thay người bảo vệ mọi người trong Hạo vương phủ”
Hành động dưới tay của hắn liền dừng lại, một đứa trẽ hiểu chuyện như vậy, lại là con trai hắn sao. Khóe mắt Dinh Hạo cảm thấy rất cay.
“ngoan lắm” Dinh Hạo mỉm cười xoa đầu của Thiên Thừa.
"thúc thúc! thúc rất quen thuộc căn phòng này thì phải" Thiên Ngạo mỉm cười nhìn Dinh Hạo.
"tại sao ngươi nói vậy" Dinh Hạo có hơi sửng sốt, lại chột dạ, hắn quay sang nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lăng Thiên Ngạo.
"ta thấy thúc tìm mọi thứ rất nhanh, ta và Thừa đệ ngày nào cũng vào căn phòng này, nhưng cũng không biết thùng thuốc cất ở đâu"
Đây là giọng điệu của một đứa trẽ bảy tuổi sao, quả xứng là con của Tịnh nhi, rất khéo quan sát.
"căn phòng này trước đây là của phụ vương, các nương ngày nào cũng cho người vào dọn dẹp, không cho phép người lạ bước vào phòng này"
Hình ảnh phụ thân trong lòng của các nương và của bọn chúng không có ai có thể thay thế. Cả bốn đứa đều háo hức Dinh Hạo sẽ nhận lại chúng.Trong khi chờ đợi ngày đó đến, thì hiện tại chúng rất muốn gần gũi Dinh Hạo.
Dinh Hạo hắn tại sao quên mất điểm này, lời nói của Lăng Thiên Ngạo vô tình đã nhắc nhở hắn. Hiện tại hắn là "Dinh Hạo" không phải "Lăng Thiên Hàn", nếu hắn vẫn tùy ý như vậy, chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Có lẽ ngày mai hắn phải nhờ Vệ Phong tìm cho hắn một căn phòng khác. Khi hắn xoay thì bốn đứa trẻ, đều tròn to đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
"sao vậy, xảy ra chuyện gì" Dinh Hạo vừa lên tiêng thì..
"hu.hu..!!"
"thúc thúc! chúng ta nhớ phụ vương"
"hu..hu..!!!"
"thúc thúc..!!"
Dinh Hạo rối bời, cùng lúc bốn đứa trẽ đều khóc một lượt, hắn thật cuống cuồng không biết làm sao.
"ngoan..ngoan..đừng khóc, đừng làm ồn người xung quanh"
"hu...hu..phụ vương..phụ vương"
Dinh Hạo không hề có khiêu dỗ dành trẽ con, càng dỗ chúng càng khóc nhiều hơn.
Sáng ngày hôm sau…
“Cốc..c..!!”
“cốc…c…!!”
Tiếng đập của bên ngoài liên tục vọng vào trong, đánh thức Dinh Hạo đang ngủ say trên giường.
Hắn mở mắt ra, muốn cử động tay chân thì phát hiện, hai tay và hai chân của hắn không thể nào nhúc nhích hay động đậy.
Lăng Thiên Nhã và Lăng Thiên Phung đang ôm chặt lấy hai tay của Dinh Hao. Còn Thiên Ngạo và Thiên Thừa thì quấn chặt lấy hai chân của hắn, tất cả đều ngủ rất say sưa.
"Những khuôn mặt thiên sư đáng yêu, tất cả chúng đều là con của hắn" Dinh Hạo mỉm cười nhìn chúng.
“két…t..!!”
Dinh Hạo đẩy cửa đi ra, nhìn thấy dáng vẽ lo lắng của hắn, Dinh Hạo đoán biết lại có chuyện xảy ra.
“vương gia! Âu Dương đại hiệp nói có chuyện quan trọng cần gặp người”
Sư Phu muốn gặp hắn, chẳng lẽ liên quan đến cuốn độc y bí truyền đó.
“đi thôi”
Tửu Lầu Mạc Tỷ
“sư phụ! đã xảy ra chuyện gì”
“ngươi tự mà nhìn đi”
Khi Âu Dương Đình né người sang một bên, thì trước mắt Dinh Hạo là năm sáu thi thể đang nằm xếp lớp trên sàn, Dinh Hạo không khỏi giựt mình.
Trên người của tử thi có vô số những chấm đỏ như máu, giống hệt với những thi thể hắn và Vô Tình nhìn thấy ở Quế Nam sơn.
“sáng ra thì họ đã như vậy, kinh mạch trên người toàn bộ đều bị nổ tung”
Âu Dương Đình thở dài nhìn Dinh Hạo, nếu kinh mạch đứt thì hắn còn biết cách nối lại, đằng này lại nổ tung, dù là thần tiên cũng khó mà nối lại được.
“sự phụ! tại sao bọn họ lại bị như vậy”
“theo ta suy đoán thì mức độ trúng độc huyết sát tử của bọn họ đã ở mức thượng thừa”
“mức thượng thừa” Dinh Hạo kinh ngạc nhìn Âu Dương Đình, chất độc cũng chia ra thượng thừa với hạ đẳng sao.
“đúng vậy, dù ngươi không giết họ, thì họ cũng không thể sống quá hai tháng”
Âu Dương Đình hắn cũng không hề biết chuyện này, cho tới khi đọc được quyển độc y bí truyền mà Dinh Hạo đưa, hắn mới biết hóa ra Huyết sát tử cũng có phân ra trung, thượng và thượng thừa.
“Với lực lượng mà tên Lăng Thiên Phong hiện có, thì chưa tới một tháng là có thể công phá thành trì, hai tháng đã quá nhiều”
“sư phụ! trong quyển độc y, có nói làm sao để giải độc”
“ngươi đọc đi” Âu Dương Đình ném quyển sách về phía Dinh Hạo.
Dinh Hạo lật tới lật lui rồi dừng lại ở trang cuối cùng của quyển y thư.
“không có thuốc giải”
Chuyện tốt thì không thấy đâu, nhưng rắc rối thì cứ đến liên tục.
“Vương gia! có chuyện lớn rồi” Vệ Phong hoảng hốt chạy vào, còn xuýt tông vào cửa.
Dinh Hạo quay lưng lại, sắc măt của Vệ Phong hoảng loạn đến cực độ, đủ biết chuyện xảy ra không phải tầm thường.
hết chương