Jessica tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa dài tiếng đồng hồ. Chủ yếu là do mấy ngày qua thức khuya dậy sớm học bài để chuẩn bị cho kì thi cuối kì sắp tới, thành ra cô mới phải hao tâm như vậy.
Chỉ là khi thức dậy, Jessica cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.
Đây là đâu?
Cô nhìn quanh, mày hơi nhíu lại vì mùi hoa lily nồng nặc không ngừng xộc lên mũi.
Jessica thích lily, nhưng ở mức độ nồng như thế này thì cũng chẳng thích nổi nữa rồi.
Nhìn quanh một lần nữa, Jessica lúc này mới chắc chắn đây không phải là phòng mình.
Phòng cô được bày trí theo phong cách Slytherin với hai màu bạc và lục làm chủ đạo. Căn phòng này thì lại có màu đỏ như màu của tụi sư tử, nhưng lại không hề có cảm giác Gryffindor tí nào cả.
Thay vì mang lại cho người ta một cảm giác thoải mái với tinh thần chính trực, nơi này ngược lại mang nét u ám đến đáng sợ, khiến Jessica không thể nhịn được mà rùng mình.
Nơi này giống như một căn phòng nào đó thuộc một tòa lâu đài cổ vậy, cứ nhìn cái tường cổ và cửa sổ to bên kia là biết. Mặc dù u ám đến khiến người ta rợn tóc gáy, nhưng Jessica vẫn không khỏi tán thưởng gu thẩm mĩ của chủ nhân nơi này.
Nếu mà người chủ này chọn màu xanh thì còn đẹp hơn nữa. Jessica thầm nghĩ.
Jessica nhìn quanh một chút, sau đó mới nhìn lại phạm vi quanh mình.
Cái giường cô đang nằm rất lớn, ít nhất là đủ - người nằm chứ chả đùa, lại được trải drap giường màu đỏ với những cánh hoa hồng đen vô cùng nổi bật, khiến Jessica không khỏi hoài nghi bản thân đang mơ một giấc mơ tình thú kì dị.
Nhìn qua cái gương lớn đối diện giường ngủ, Jessica cuối cùng cũng thở phào một chút. Cô vẫn là cô trong bộ đồng phục Slytherin, ít nhất ở cái nơi kì quái này thì vẫn còn được sắm vai chính mình chứ không phải một đứa ất ơ nào khác.
Jessica xuống giường, không tìm thấy giày hay dép lê nên chỉ có thể đi chân trần. Cũng may sàn nhà được lót thảm nhung rất dày, vậy nên Jessica cũng không phải sợ lạnh.
Cửa bên ngoài không khóa, nhưng bên ngoài vậy mà lại là một căn phòng đầy quần áo và trang sức hoa lệ. Jessica khẽ nhíu mày khi trông thấy cảnh này, đột nhiên có cảm giác mình đã xuyên đến một bộ truyện nuôi nhốt sủng vật nào đó.
Nơi này có đủ quần áo và trang sức, xong lại chẳng có một đôi giày nào cả, làm Jessica muốn tìm gì đó để đi cũng không tìm được.
Rời khỏi căn phòng quần áo, sàn nhà cũng không còn được lót thảm nữa. Jessica khẽ rùng mình vì hơi lạnh dưới chân truyền đến, vừa định lấy đũa phép ra để niệm bùa giữ ấm thì lại phát hiện ra đũa phép của mình vậy mà lại chẳng nằm trong túi áo chùng.
Bắt đầu có dự cảm chẳng lạnh.
Jessica nhíu mày, xong vẫn phải tiếp tục đi tới. Nơi này rõ ràng là một tòa lâu đài, quy mô có thể nói là sánh ngang với Hogwarts chứ chẳng đùa.
"Phu nhân"
Một con gia tinh mang theo một xe tráng miệng tỏ ra kinh ngạc khi trông thấy cô. Dáng người nó gầy gò, bộ quần áo trên người còn tả tơi hơn con Monday nhà Jessica nữa.
Mà nghe nó gọi xong, Jessica liền nhíu mày.
Nó vừa gọi mình là cái gì?
Phu nhân?
Merlin nó chứ, không lẽ xuyên không vào bộ truyện nuôi nhốt tổng tài não tàn thật rồi?
"Chủ nhân sẽ không thích phu nhân ra ngoài vào thời gian này đâu". Con gia tinh sợ sệt nhìn quanh. "Phu nhân hãy nên về phòng thì hơn"
"Nhưng hắn cũng đâu cấm ta đâu đúng không?". Jessica đáp lại. "Nên ta vẫn có quyền ra ngoài"
Con gia tinh sợ sệt nhìn cô, muốn nói gì đó lại thôi.
"Mi mang cái này đi đâu à?". Cô nhìn xe tráng miệng và hỏi.
"Vâng phu nhân". Con gia tinh đáp. "Chủ nhân đang có một cuộc họp với những thành viên của Hội Phượng Hoàng, chủ nhân đã sai Lora đi chuẩn bị đồ ngọt và rượu vang"
Hội Phượng Hoàng?
Là cái hội chuyên chống đối chúa tể hắc ám mà bố cô đang bí mật làm việc cho?
Nếu nhớ không lầm thì bố cô đã từng nói chủ hội là cụ Dumbledore, vậy không lẽ cô là vợ trẻ của ổng?
Aduma cái gì sợ vậy?
"Đồ ngọt và rượu vang á?"
Cố nhịn xuống cảm giác buồn nôn vì ý tưởng mình là vợ trẻ của lão Dumbledore, Jessica ra vẻ nhướng mày đánh giá. "Phẩm vị tên này có vấn đề thật đấy"
Lora run rẩy nhìn cô, sợ sệt nói. "Phu nhân, Lora phải mang cái này đi ngay. Nếu không chủ nhân sẽ tức giận"
"Đi đi". Jessica cũng không định làm khó nó.
Lora vội đẩy xe đi, mà Jessica đợi nó khuất bóng thì mới đi tìm hiểu xung quanh.
Nơi này rất rộng, có thể nói là một phiên bản khác của Hogwarts. Nhưng nếu như Hogwarts là tòa lâu đài được xây nên để đám phù thủy sinh bọn cô có nơi chốn học tập đàng hoàng thì nơi này giống như là nơi ở cho một đế chế hoàng đế nào đó hơn.
Nó rực rỡ thật đấy, xong vẫn u ám đến đáng sợ.
Hành lang đầy rẫy những gia tinh, xong con nào con nấy cũng sợ sệt nhìn cô. Hoặc là bình thường cô rất đáng sợ, hoặc là cô có cái gì đó khiến tụi nó phải sợ hãi như vậy.
"Phu nhân?"
Lúc đi ngang qua một dãy hành lang, Jessica đột nhiên nghe thấy tiếng ai gọi mình. Cô bất giác xoay người lại, đối diện cô là một người đàn ông ít nhất cũng đã sắp , mái tóc màu bạch đen được chải chuốt. Dáng người anh ta cũng rất cao to, nhưng khuôn mặt lại có chút ngờ nghệch.
Quen quen. Jessica thầm nghĩ.
Vô thức, cô thử mở miệng gọi thử. "Vin?"
"Là tao". Người đàn ông gật đầu, làm Jessica lập tức hoảng hốt.
Merlin cái quỷ gì thế này?
Sao thằng Crabble nhà cô lại lớn tướng thành đàn ông rồi? Rõ ràng là lần cuối cùng cô gặp nó thì nó cũng chỉ là một thằng mới mười mấy tuổi đầu như cô thôi mà?
"Sao mày lớn tướng thế?". Cô tròn xoe mắt hỏi. "Merlin, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này? Rốt cuộc đây là đâu?"
Crabble nhíu mày nhìn cô. Sự khác biệt giữa một thằng nhóc cục mịch và một người đàn ông trưởng thành khiến Jessica trong phút chốc không thể thích nghi được.
"Chúa tể sẽ không vui nếu thấy mày lang thang ngoài này đâu". Crabble nói. "Mày nên về phòng đi, thưa phu nhân. Và đừng nghịch dược trẻ hóa lung tung nữa, cẩn thận bị biến thành một đứa trẻ đấy"
"Vin?". Jessica có chút bất ngờ trước sự xa csch của cậu bạn thân. "Rốt cuộc mày làm sao thế? Còn nữa, chúa tể là sao? Không lẽ Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai thắng trận rồi?"
"Không". Crabble lắc đầu, trong mắt hiện lên chút sợ hãi. "Còn tệ hơn nhiều"
Crabble nói xong thì rời đi, nhưng Jessica lại không dám gọi cậu lại.
Cô đâu có ngu, rõ ràng đám gia tinh và giờ là cả cậu bạn thân đều đang né tránh cô. Chắc chắn không phải là do cô làm chuyện gì đó, mà đó là vì cái người chủ nhân kia đã áp đặt lên cô một thứ gì đó vô cùng đáng sợ khiến không ai dám lại gần Jessica cả.
Jessica bắt đầu thấy lo lắng, nhất là khi không có đũa phép bên mình thì cô càng hoảng hơn. Một phù thủy ra ngoài mà không mang đũa phép, thế thì khác gì binh sĩ đi đánh trận mà không mang theo gươm giáo đâu chứ.
Cô xoay người lại, lần này không còn hứng đi thám hiểm nữa, thay vào đó là chạy thẳng ra ngoài. Nhưng chân trước vừa muốn bước ra khỏi tòa lâu đài, chân sau đã bị một sợi xích không biết đã xuất hiện từ bao giờ kéo lại.
Jessica lập tức vùng vẫy, nhưng rõ ràng sợi xích này đã bị ếm bù. Mặc cho cô có dùng sức bao nhiêu, nó vẫn cứ trơ ra đó như một thứ tạo vật bất tử.
Mẹ nó chứ!!!
Jessica từ bỏ việc ra ngoài, đợi khi cô bước vào trong, sợi dây xích mới biến mất, cảm giác nặng nề ở chân cũng không còn nữa.
Đúng lúc này, một nguồn sóng ma thuật đột ngột đánh úp tới. Jessica cố gắng trụ vững, xong vẫn bị thứ phép thuật dồi dào này làm cho run lên.
"Em định bỏ trốn sao Jessy?"
Cái giọng quen thuộc này?
Jessica sửng sốt xoay người lại, chỉ thấy sau cô từ bao giờ đã xuất hiện một người đàn ông.
Hắn ta có mái tóc màu đen bù xù, trên trán có một vết sẹo hình tia chớp đáng sợ. Khuôn mặt hắn ta vô cùng âm trầm, xong cặp mắt màu xanh không ẩn dấu dưới bất kỳ cặp kính tròn xấu xí nào lại rực sáng như một ngọn đuốc, khiến người ta vừa chạm mắt với hắn đã mơ hồ có cảm giác linh hồn mình bị thiêu cháy.
Tuy lời nguyền năm tháng rõ ràng cũng đã tác động lên người này, xong Jessica vẫn có thể nhận ra đây là Harry Potter, thằng bồ cứu thế của cô.
"Potter?". Jessica sửng sốt. "Sao mày lớn dữ thần thế?"
Harry không nghĩ đến sẽ trông thấy cô bày tỏ thái độ với mình, trong nhất thời có chút sửng sốt.
Như nhận ra vấn đề gì đó, hắn ta liền nhíu mày. "Em không phải Jessy của nơi này"
Merlin gì cơ?
Jessica khẽ nhíu mày, trong đầu bắt đầu nhớ lại một số kiến thức đã từng đọc qua trong học thuyết Thời Không của Samuel.
Học thuyết đó cho rằng, chúng ta đang sống trong một thế giới được đan xen giữa vô số thời không với nhau. Ở một thời không khác, chúng ta có thể là bất cứ ai, và những gì chúng ta nghĩ là không thể ở thời không của mình thì ở nơi đó lại là có thể.
Jessica vốn cho rằng đây chỉ là một học thuyết điên rồ nào đó, nhưng giờ thì cô phải thay đổi suy nghĩ của mình rồi.
"Chủ nhân". Con Lora khúm núm đứng bên cạnh Harry, ánh mắt sợ sệt nhìn hắn.
"Mẹ mày đồ vô dụng". Harry tức giận đá nó một cái, làm Jessica vô cùng sửng sốt.
Harry đối với đám gia tinh vô cùng tốt, ngay cả khi đó là con Kreacher hay xấu tính với cậu ta nữa. Tuy biết là thời không khác nhau sẽ tạo ra những tình huống khác nhau, nhưng đối mặt với một Harry âm trầm đáng sợ như vậy, Jessica không khỏi có chút không quen.
"Có trông chừng em ấy thôi mà cũng không xong". Harry lại đá Lora một cái. "Lát nữa mày cứ chờ ăn đòn đi"
"Đừng đánh nữa". Jessica vội ngăn lại. "Là tao tự ý ra ngoài, không phải lỗi của nó"
Tuy cô không đến nổi xem lũ gia tinh như bạn bè thân thiết, xong vẫn là không thích hành vi bạo lực.
"Chúng ta cần nói chuyện". Jessica nhìn quanh và nói. "Rõ ràng tao và mày đang có khúc mắc gì đó ở đây"
Harry nhíu mày trước sự thân mật của cô, nhưng u ám trên mặt rất nhanh bị quét mất, thay vào đó là một nụ cười tươi sáng đến người khác phải rùng mình.
"Theo ý em". Hắn nói, rồi vỗ tay hai cái, khung cảnh xung quanh Jessica liền thay đổi.
Vốn đang ở cửa trướcaau đài, giờ cô đã được Harry đưa trở lại căn phòng tình thú ban nãy.
(Hằng: viết cái này để toiii thỏa mãn trước việc thèm khát một Harry hắc ám hoiii. Mấy cô cứ đọc cho zui là được. Mà nói thật, gu toi là hắc hóa đất :)