Edit: Puta Ng
Hoàng Thượng lại nói, bé trai và bé gái không giống nhau, bé trai thích ra ngoài hơn. Có đôi khi đến Trường Xuân cung, Hoàng Thượng cũng sẽ tự mình ôm lấy Tam hoàng tử, ra ngoài đi một vòng. Mặc dù nói ôm cháu không ôm con, nhưng Hoàng Thượng lại không có quy củ này.
Từ lần trước xảy ra chuyện ở bãi săn Hoàng gia, Hoàng Thượng cũng ngầm bố trí nhân thủ tại Trường Xuân cung. Trước khi đi bãi săn, người bố trí bảo vệ Tam hoàng tử cũng không thu hồi lại.
Đương nhiên, bên Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng tăng thêm nhân thủ. Đều là cốt nhục của hắn, hắn không thể bất công.
Lại đến trừ tịch, Vương thái hậu cũng đi ra, cười nói với mọi người: "Nay trong cung lại thêm ba đứa nhỏ. Các ngươi đều phải tiếp tục cố gắng, ai gia ngóng nhìn con cháu đầy đàn."
Nói xong mọi người đều cười. Có nhóm thái phi ngang hàng cùng Vương thái hậu cũng hùa theo nịnh hót.
Bên cạnh Lý Già La càng vây quanh không ít người.
Tam hoàng tử chỉ đi đến, lộ mặt một cái, liền được ôm trở về. Ở đây ồn ào, người lại nhiều, Hoàng Thượng cho mấy hoàng tử đều trở về chỗ ở của mình.
Ca múa biểu diễn lại hay hơn năm ngoái một chút. Thời điểm tất niên, Lý Già La chỉ nhìn một lát, bởi vì có thai nên bị đưa trở về nghỉ ngơi.
Triệu Hoàng Hậu thấy mọi người đều đang vui vẻ, liền cười nói: "Năm trước, Huệ phi mang thai, cũng không ngồi lại lâu. Năm nay bản cung thấy mọi người có mặt đầy đủ, bản cung làm chủ, chúng ta tổ chức sinh nhật cho Huệ phi, thế nào?"
Thật ra hôm nay là sinh nhật Võ Uyển Trinh, vừa vặn đúng ngày hôm nay ba mươi tháng chạp.
Vương thái hậu nghe xong cười nói: " Hiếm khi Hoàng Hậu có hứng trí như vậy, ai gia cũng hiểu phần nào. Huệ phi có công sinh dục, chỉ bằng điều này, chúc thọ cho nàng cũng đáng giá. Về sau các ngươi ai sinh tôn tử tôn nữ cho ai gia, đều là công thần, ai gia đều rất vui mừng."
Vương thái hậu nói xong, người khác cũng phụ họa theo. Lý Già La đứng lên cười nói: "Thần thiếp có thể được chúc mừng sinh nhật cũng là phúc khí. Thần thiếp đa tạ ân điển của Thái Hậu nương nương và Hoàng Hậu nương nương."
Lúc này, nếu là chối từ, đó chính là không biết điều.
Vương thái hậu lập tức cho người cầm một bộ diêu lại đây, nói: "Đây là lúc ai gia còn trẻ, tiên đế gia thưởng cho ai gia. Nay ai gia đã lớn tuổi, rốt không được bộ diêu lỗng lẫy như vậy nữa rồi, cho người trẻ tuổi như các ngươi dùng mới thích hợp."
Mọi người đều vội vàng nói: "Thái Hậu nương nương đâu đã lớn tuổi. Ở cùng một chỗ với chúng thần thiếp, người ta đều nói chúng ta bằng tuổi đấy."
Vương thái hậu rất vui vẻ. Bởi vì có Vương thái hậu mở đầu, mọi người đều chuẩn bị thọ lễ cho Huệ phi. Cuối cùng lúc giải tán, Vương thái hậu nói: ". Đêm , ai gia đều sẽ lễ Phật. Nếu hôm nay là ngày lành của Huệ phi, vậy cũng theo ai gia đi lễ Phật, để về sau Phật tổ đều sẽ phù hộ ngươi."
Có thể theo Vương thái hậu đi lễ Phật, trong mắt đại đa số tần phi, đều là chuyện tốt tranh đoạt cũng không được. Huệ phi thật có phúc khí! Nếu mình có một ngày như vậy thì tốt biết bao.
Lý Già La vội vàng lên tiếng nói: "Thần thiếp tạ Thái Hậu nương nương ân điển."
Tối nay Hoàng Thượng đến chỗ Hoàng Hậu, không có chuyện của phi tần khác.
Lý Già La theo Vương thái hậu trở về Từ Ninh Cung.
Vương thái hậu cho Lý Già La ngồi xuống. Lúc Cung ma ma dâng lên điểm tâm và trà, Vương thái hậu đã ngồi xuống, nói: "Trên yến hội, bình thường đều sẽ không ăn no, trước giờ ai gia đều không ăn được no. Cho nên bình thường trước đó ai gia sẽ ăn một ít điểm tâm, miễn cho đến lúc đó thấy hương vị không chịu đựng nổi."
Huệ phi nghe xong cũng nói: "Nương nương nói phải. Lúc thần thiếp ở nhà mẹ đẻ, mỗi lần mẫu thân thần thiếp mang thần thiếp ra ngoài, cũng cho thần thiếp và muội muội ăn trước gì đó ở nhà. Miễn cho đến lúc đó ở nhà người ta ăn nhiều, bị người chê cười."
"Ha ha, mọi người đều không khác mấy. Chỉ là bản cung cảm thấy để giữ ý tứ, điều mày cũng khó trách." Vương thái hậu hỏi: "Từ nhỏ Huệ phi sống ở đâu?"
Lý Già La đáp: "Hồi bẩm thái hậu nương nương, bởi vì thân thể thần thiếp không tốt, cho nên nuôi dưỡng ở quê nhà. Vài năm trước bệnh dưỡng khỏi nên được phụ thân và mẫu thân đón về."
Vương thái hậu gật đầu, nói: "Thì ra là như thế. Cung ma ma, dẫn Huệ phi đi lễ Phật đi thôi, ai gia cũng phải đi."
Chỗ hai người lễ Phật cũng không phải xa. Bởi vì Thái Hậu thích lễ Phật, cho nên trong Từ Ninh Cung có một Phật đường rất lớn. Bên trong còn chia thành vài Phật đường nhỏ. Nhiều người cũng có thể đơn độc mỗi người một Phật đường nhỏ.
Lý Già La được dẫn vào. Cung ma ma ôn tồn nhỏ nhẹ giảng giải cho Lý Già La. Lý Già La cảm tạ Cung ma ma, sau đó bắt đầu quỳ lạy tượng Phật.
Sương khói lượn lờ. Lý Già La không biết từ bao giờ bắt đầu hơi chóng mặt, cuối cùng ghé vào Phật đường phía trước, có vẻ đã thiếp ngủ.
Vương thái hậu nhắm mắt lại. Cung ma ma nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Vương thái hậu, lắc đầu với Vương thái hậu m.
Vương thái hậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Không phải thì tốt. Người nọ cũng đã nói, không phải hoàn toàn chắc chắn. Huệ phi này vận khí thật tốt."
Cung ma ma nói: "Nương nương, nô tỳ cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất không để nhiều người nghi ngờ."
Vương thái hậu nghe xong dừng một lát, sau đó gật đầu "Ngươi nói phải. Mà thôi, ai gia cũng thuận theo tự nhiên một lần đi."
Lý Già La buồn ngủ được Cung ma ma đánh thức. Lý Già La có chút mông lung buồn ngủ, nhìn thấy Cung ma ma, sợ tới mức lập tức tỉnh táo lại, khẩn trương nói với Cung ma ma: "Ma ma ta, ta cũng không biết mình vì sao lại muốn ngủ. Ngươi yên tâm, ta cam đoan sẽ niệm xong kinh thư còn lại."
Cung ma ma cười nói: "Nương nương không cần lo lắng. Thái Hậu nương nương thường lễ Phật. Phật hương hơi đặc biệt một chút. Người không quen dùng thời gian dài có thể như vậy. Thái Hậu nương nương sẽ không trách móc."
Lý Già La nghe xong mặt càng đỏ hơn, vội vàng quy củ niệm kinh Phật, cho đến khi Thái Hậu an bài nàng trở về.
Sau khi Lý Già La trở về, nàng cho Hồng Tuyến chuẩn bị nước ấm, tẩy rửa toàn thân một lần. Phật hương Từ Ninh Cung Phật thật sự quá nồng, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
"Chủ tử, sao Vương thái hậu lại muốn người đi theo niệm Phật?" Hổ Phách hỏi.
"Thái Hậu nương nương cảm thấy hứng thú đối với cuộc sống của ta khi còn nhỏ, cho nên hỏi một chút. Vả lại, dính phật khí, đối với bản nhân ta cũng rất tốt." Lý Già La nói.
Hổ Phách vội vàng hỏi: "Chủ tử, có phải bà ta nhìn ra cái gì hay không? Hoài nghi chủ tử không phải con gái Võ gia sao?"
Lý Già La nói: "Đúng vậy, có chút hoài nghi. Chỉ là bây giờ không hoài nghi nữa rồi."
Mồng một đầu năm, sau khi hành đại lễ với Triệu Hoàng Hậu, mọi người lại cùng đi Từ Ninh Cung của Thái Hậu. Vương thái hậu nhìn thấy Huệ phi, cười nói: "Người trẻ tuổi có tinh lực dồi dào. Ngày hôm qua quỳ nửa buổi lễ Phật, hiện tại tinh thần vẫn tốt như thường. Ai gia thì không được vậy."
Lý Già La cười nói: "Thái Hậu nương nương đừng nhìn thần thiếp như bây giờ, đó đều là hoá trang thôi. Thần thiếp vẫn cảm thấy so với Thái Hậu nương nương, thần thiếp mới quỳ một lần đã có chút đau lưng đau eo. Thần thiếp cũng cảm thấy thật kỳ quái. Thần thiếp quỳ, muốn đau cũng là đau đầu gối, sao phía sau lưng cũng đau. Cung nữ trong cung thần thiếp nói với thần thiếp là buổi tối ngủ, thần thiếp không cẩn thận lăn xuống dưới giường, té ngã, cho nên phía sau lưng mới đau. Lúc ấy thần thiếp liền cảm thấy, tại sao có thể oan uổng Thái Hậu nương nương, đều là thần thiếp không phải."
Vương thái hậu nghe xong càng cười "Ngươi đứa nhỏ này, lại còn dám oán ai gia. Ai gia vì mặt mũi của ngươi vẫn không nói ra. Nếu như vậy, Cung ma ma, ngươi đừng giữ mặt mũi cho Huệ phi, nói một chút coi, ngày hôm qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Cung ma ma vội hỏi: "Thái Hậu nương nương, không phải chúng ta nói chừa mặt mũi cho Huệ phi nương nương sao. Bây giờ lại nói ra, đó không phải là lật lọng sao? Để năm mới của Huệ phi nương nương trôi qua tốt lành, nô tỳ sẽ không nói. Đợi một ngày nào đó, năm qua đi, nô tỳ lại ngầm nói với Huệ phi nương nương."
Người khác nghe xong đều không thuận theo, cười nói Cung ma ma bất công, khiến mọi người tò mò rồi lại không nói ra.
Nhưng Cung ma ma mặc kệ người khác nói như thế nào, chính là không nói ra được. Vương thái hậu cười nói: "Chỉ là thời điểm ai gia vào xem Huệ phi khiến nàng hoảng sợ, đụng phải vật gì đó phía sau, cho nên phía sau lưng mới bị đau. Các ngươi đó, lại nghĩ đi đâu?"
Vương thái hậu nói ra đáp án, mọi người cảm thấy không có gì thú vị. Bên trong này không thiếu một số người muốn xem Huệ phi bị chê cười.
Nào ngờ chỉ bình thường như vậy, còn chưa đáng cười bằng việc Huệ phi từ trên giường lăn xuống đất.
Nhưng hiện tại ai dám đem chuyện này ra làm trò vui. Huệ phi ngủ không đẹp, còn có thể lăn xuống đất, bọn họ cũng chỉ có thể cười thầm trong lòng một phen thôi.
Về phần lời nói của Thái Hậu, rõ ràng là nói dối, nhưng ai có thể nói gì đây?
Dù là đối với Lý Già La, nàng cũng không thể giải thích.
Trong cung đón năm mới vẫn tẻ nhạt như trước kia. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu bận rộn như thường, đám triều thần cũng bận rộn, hoàng thất cũng bận rộn, các loại tế bái, còn phải các loại chúc tết.
Nữ nhân trong cung không có trai gái nên càng nhàm chán.
May Lý Già La có Tam hoàng tử còn có thể chơi đùa cùng nhau. Tiểu tử đã được nửa tuổi, bắt đầu mọc răng, nước miếng cũng nhiều lên, lăn lê, bò trên thảm trải dưới sàn.
Trẻ con tinh lực tràn đầy, chỉ là có một thói quen rất không tốt, ban ngày ngủ, trời vừa tối lại tỉnh táo. Nhóm bà vú dỗ dành nó đều cảm thấy mệt mỏi quá chừng. Một giờ đêm nó cũng chưa chịu ngủ, rất ầm ĩ.
Lý Già La cảm thấy thói quen này của nó rất không tốt, muốn dạy dỗ nó. Nào ngờ Hoàng Thượng lại không cho phép, nói trẻ con tinh lực tràn đầy mới đáng khen. Nhóm bà vú không chịu được, đó chính là bà vú thất trách, lại đổi một đám, không thì bổ sung thêm vài người. Nó là hoàng tử trong cung, còn thiếu người hầu hạ sao?
Dù sao là thế nào, cũng không thể ủy khuất con trai của mình.
Cho nên Tam hoàng tử qua một thời gian quấy nhiễu, cuối cùng không biết là một ngày nào lại khôi phục bình thường. Lý Già La cũng không nhớ rõ.
Có thể thấy được trẻ con quả nhiên là một ngày một khác.
Năm mới, người Võ gia cũng tiến cung đến bái kiến Lý Già La. Lần này Võ lão thái thái cũng tới.
Lần đầu tiên Võ lão thái thái tiến cung, tâm tình rất kích động. Vốn bà còn bất mãn với đứa cháu gái Võ Uyển Trinh này, chung quy đến bây giờ bà còn chưa có phong hào.
Nhưng cuối cùng nghe nói, từ ngày con trai lớn của bà được phong quận công, bà chính là quận công thái phu nhân, không cần thánh chỉ đặc biệt sắc phong, Lễ bộ sẽ an bài ổn thỏa.
Tuy rằng Võ lão thái thái hơi mất mát, nhưng cũng biết là trứng chọi đá. Đến mặt cháu gái còn không gặp thì có cách nào để nói?
Lần này thật vất vả mới được đến trong cung, chuẩn bị nhiều lời đề nói với cháu gái.
Nhìn thấy Trường Xuân cung lớn như vậy, chỉ có mình cháu gái mình ở, còn có nhiều thái giám và cung nữ như vậy. Lòng hư vinh của Võ lão thái thái được thỏa mãn.
Sau đó gặp được cháu gái lớn Võ Uyển Trinh, cháu gái mặc một thân hoa phục, quả thực không nhận ra. Nói như thế nào đây, cái khí thế bức người kia, so với thời điểm trước kia trong phủ, bộ dáng cẩn thận, khúm núm, hoàn toàn là hai loại.
Võ lão thái thái phải hành quốc lễ, chung quy người ta là Huệ phi nương nương. Sau đó thời điểm Huệ phi nương nương muốn hành gia lễ với bọn họ, Võ nhị thái thái Nguyễn thị và Võ đại thái thái Vân thị đều ngăn lại. Nói đùa, ở trong cung bắt nương nương hành gia lễ, đó không phải tự tìm phiền toái sao. Không chừng đúng lúc đó, Hoàng Thượng tới.
Trong lòng Võ lão thái thái mất hứng, lòng hư vinh không được thỏa mãn. Nhưng ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu.
Vân thị đã sớm lĩnh giáo sự lợi hại trong cung. Đến bây giờ Uyển Đình nhà bà còn bị nhốt trong nhà đây. Hoàng Thượng cho Huệ phi nương nương chỗ dựa, bà cũng không dám lại bất cẩn.
Nhìn Võ lão thái thái bộ dạng kìm nén, Vân thị thầm nghĩ, dù sao bà cũng sẽ không mở miệng nói trước, để cho người mẹ chồng này tự nói.
Sau khi Võ lão thái thái ngồi xuống, liền khẩn cấp nói: "Uyển Trinh, ngươi ở trong cung chịu khổ rồi!"
Lời này nói ra, Phùng An lập tức ra mặt nói: "Lớn mật, ai cũng có thể gọi tục danh của nương nương sao?"
Võ lão thái thái bị hoảng sợ. Vân thị không ngờ bà ta ngu xuẩn như vậy, mới bắt đầu đã phạm phải kiêng kị cũng bất chấp bị nàng chê cười, vội vàng nói với Võ Uyển Trinh: "Nương nương, lão thái thái lần đầu tiến cung, không hiểu quy củ, kính xin nương nương thứ lỗi."
Nguyễn thị cũng nhanh chóng nói: "Đúng vậy, nương nương, người đừng nóng giận. Bà ấy ở nông thôn ra, có chút không hiểu quy củ."
Lời này chọc giận Võ lão thái thái. Hiện tại đến con dâu thứ hai cũng nói mình là từ nông thôn đến, nàng ta còn không phải con gái kẻ giàu xổi ở nông thôn? Chỉ là đến cùng biết đây là trong cung, vội vàng ngậm miệng.
Huệ phi cười nói: "Không sao. Tổ mẫu đây cũng là thân cận với ta nên không kìm hãm được. Về sau sửa lại là được."
Võ lão thái thái nghe xong, vội vàng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, ta và Uyển Trinh, ta và nương nương là bà cháu ruột, tình đương nhiên không phải bình thường. Chúng ta có quan hệ huyết thống, nương nương nào sẽ trách móc?"
Nói Vân thị và Nguyễn thị đều không có quan hệ huyết thống với Huệ phi, mình bà có. Tuy rằng đây là sự thật, nhưng sao nghe lại làm cho người ta khó chịu và mất tự nhiên như vậy?
Huệ phi đã cho người dâng trà và điểm tâm. Vân thị càng cẩn thận từng li từng tí, ngược lại Nguyễn thị có hơi lạc quan. Võ lão thái thái ăn điểm tâm, thấy hương vị rất ngon.
Huệ phi cười nói: "Nếu tổ mẫu cảm thấy không tệ, về sau ta cho người đưa đến quý phủ một ít. Những món này đều là sai ngự trù phòng đặc biệt làm."
Phi tử trong cung bình thường cũng có thói quen ban thưởng điểm tâm cho nhà mẹ đẻ, hoặc phân cho thứ tốt. Cung phi có quan hệ tốt với nhà mẹ đẻ ngày lễ tết, thường thường cũng sẽ sai nội thị ra cung đưa đi.
Võ lão thái thái nghe xong, vội gật đầu, nói: "Huệ phi nương nương chính thật tốt, không quên ta người làm tổ mẫu này." Không tổ mẫu ta, sao có nương nương nàng? Cũng thế, không có bà, nương nương cũng sinh không hạ Tam hoàng tử, cho nên tất cả đều là công lao của bà.
Nương nương hiếu kính bà cũng là nên làm.
Vân thị thật không muốn nghe mẹ chồng mình nói chuyện. Thật là xấu hổ. Nguyễn thị cũng cảm thấy ngượng ngùng. Hôm nay đáng ra không nên dẫn bà ta tiến cung, đây là thế nào a.
Huệ phi nói: "Mẫu thân, nhị thẩm, lần trước các ngươi nói muốn tìm hôn sự cho nhị muội muội và tam muội muội, hiện tại thế nào rồi?"
Tiến cung cũng không thể không có chuyện, chuyện hai vị này quan tâm là chuyện con gái mình. Hai người đó cũng đã đến tuổi, nên tìm hôn sự.
Võ Uyển Trinh cũng đã quá vài tuổi, so với người bằng tuổi, họ cũng đã sinh đứa nhỏ.
Nguyễn thị cũng từ con gái của mình Võ Uyển Nhu biết lần trước Võ Uyển Đình phạm vào kiêng kị, vừa vặn bị Hoàng Thượng thấy được cho nên bị chỉn thật thảm. Bà ta hiểu rõ năng lực của Huệ phi nương nương, thấy Huệ phi nương nương hỏi như vậy, vội vàng nói: "Nương nương, chúng ta đã tìm một số nhà, chờ nương nương đưa ra quyết định."
Huệ phi vội vàng nói: "Hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ. Các ngươi làm cha mẹ, đương nhiên hi vọng con mình được tốt. Nếu nhìn trúng nhà nào, ta nhìn xem có thể xin Hoàng Hậu nương nương ban ân điển hay không, cho các ngươi một ý chỉ."
Mới là ý chỉ, không nói đến thánh chỉ. Vân thị cùng Nguyễn thị cũng có chút thất vọng, nhưng có thể được ý chỉ cũng là rất tốt rồi.
Võ lão thái thái còn muốn chen vào nói, bị con dâu ngươi một câu ta một câu, liền không nói được. Vân thị nói: "Nương nương, bên Uyển Đình, người xem Ngự Sử Liên đại nhân thế nào?"
Nhà Liên đại nhân? Liên đại nhân này, Lý Già La nghe Hoàng Thượng cũng nói qua, là ngươi cứng rắn. Có đôi khi Hoàng Thượng cũng bị hắn làm cho tức giận.
Người này cương trực, một chút cũng không đưa đẩy, làm Ngự Sử đó là không thể tốt hơn, nhưng cũng đắc tội người khác.
"Tình huống trong nhà hắn thế nào?" Lý Già La hỏi.
Nguyễn thị vội vàng nói: "Nương nương, cái này ta biết rõ. Nhà bọn không nhiều của cái, nhưng bên này đại tẩu có nhiều của hồi môn cho Uyển Đình. Cũng không quan trọng, quan trọng nhất là Liên gia quy định, nam tử tuổi không con mới có thể cưới vợ bé. Quy định này, đoán chừng đại tẩu muốn tìm cho Uyển Đình người không cưới vợ bé."
Loại gia đình này thanh danh dễ nghe, nhưng khẳng định quy củ cũng Nghiêm ngặt. Thật không biết đại tẩu này nghĩ thế nào.