Editor: Vi sung nghi
Beta: Vy tu nghi
"Ngươi nói là Thái Hậu đưa cho Tĩnh phi?" Vương nhị thái thái hỏi.
"Đúng ạ, đáng lẽ không chọn đến nàng, phải đưa trở về. Sau này, Thái Hậu nương nương chọn nàng đưa cho Tĩnh phi nương nương. Cả nhà nô tỳ nghĩ muội tử sau này sẽ khá hơn, ai ngờ... nàng ấy thật đoản mệnh! Đáng thương đứa nhỏ của nàng, thật đúng là đáng thương!"
"Được rồi, chuyện này ta sẽ điều tra rõ, còn muội tử bên kia của ngươi hiện ta chưa có biện pháp nào tốt cả. Bên này có hai mươi lượng bạc, ngươi đưa cho người nhà nàng ta, tốt xấu cũng có đoạn ngày lành!"
Vương nhị thái thái cho nhà Chu quản gia về, trong lòng bà một trận lạnh lẽo. Thái Hậu nương nương, thật là Thái Hậu tốt!
Bà ta tuyệt đối là cố ý! Dùng muội tử nhà Chu quản gia, cho bà một hạ mỹ uy! Muốn cho bà không được đánh chủ ý gì về việc đưa Vương Minh Nhã tiến cung!
Uy quyền
Haha, thật buồn cười! Thái hậu thật có năng lực. Chỉ là, vị đại tẩu này của bà có cũng không ít công lao trong đây.
"Nhị thái thái, đại thái thái đến!" Có hạ nhân bẩm báo.
"Đến rồi? Thật đúng lúc! Ta còn đang muốn nói chuyện cùng bà ta đây." Vương nhị thái thái cười lạnh nói.
"Nhị đệ muội, sắc mặt ngươi thoạt nhìn không tốt chút nào cả." Vương đại thái thái nhìn đệ muội, sau đó nói.
Vương nhị thái thái: "Vậy à, cũng không còn cách nào. Sắp đến sinh thần Hiền phi nương nương, sao ta có thể cao hứng được?"
Vương đại thái thái: "Nhị đệ muội, hôm nay ta đến đây là muốn cho ngươi biết, chúng ta đều là con dâu nhà họ Vương, đừng vì chút chuyện làm hỏng chuyện lớn."
"Ha ha, ngươi nói lời này thật khách khí. Cho nên mới cho ta một bài học đúng không, động không được người của ta, liền động thủ với thân thích tâm phúc bên cạnh? Đại tẩu ngươi thực sự có năng lực, có thể làm Thái Hậu nương nương tất cả đều nghe theo ngươi. Vì ngươi và đứa con gái ngươi mà hại chết muội muội người ta!"
"Ngươi nói cái gì? Ta biết người ngươi nói. Đó là do nàng ta ngu xuẩn, cũng không thể trách. Tĩnh phi hứa hẹn với nàng ta nhiều điều, nên nàng ta mới dám vô lễ với Tam hoàng tử. Người đánh chết nàng ta là Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngươi đang oán trách người?"
"Chớ nói với ta những thứ vô dụng này! Ngươi có dám nói, Thái Hậu không liên quan đến chuyện này không? Giờ nghĩ lại, vì sao bà ta lại đột nhiên đối xử tốt với Tĩnh phi như vậy, thì ra là để đối phó ta. Ngay cả cháu gái ruột của mình bà ta cũng đối phó, thì nô tài có là cái gì! "
"Sao ngươi có thể nói điều xằng bậy như vậy? Vài năm nay, Hiền phi nương nương được Thái Hậu nương nương đối tốt như thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết? Ta cũng đã sớm nói, Hiền phi không thích hợp tiến cung. Nhưng ngươi và lão nhị đều nói ta và đại ca ngươi bất công. Các ngươi đã nói lời này, ta và đại ca ngươi liền đưa Nhàn Nhã tiến cung, nhiều năm như vậy Thái Hậu chẳng lẽ đối xử với nàng không tốt sao?
Cuối cùng phát sinh chuyện gì, không ai dự liệu trước được cả, muốn trách, cũng là trách Triệu hoàng hậu cùng Huệ phi. Nếu không phải do các nàng, sao Hiền phi lại có thể hương tiêu ngọc vẫn? Chúng ta đưa Minh Nhã tiến cung là muốn báo thù cho Nhàn Nhã, nhưng còn ngươi, ngươi đã làm cái gì? Ở thu săn săn, ngươi xúi giục người khác nói bậy, mặt mũi nhà họ Vương đặt ở đâu đây?"
Ý là chết khi còn trẻ tuổi.
Ở trong phủ, cái gì ngươi cũng không vừa ý, ta có so đo với ngươi sao? Đã vậy, ngươi còn không hiểu chuyện, đưa em gái của tâm phúc mình vào cung, ngươi nói xem, ngươi đang làm gì? Nhà họ Vương có chuyện, lúc đó ngươi được lợi gì? Hủy toàn bộ nhà họ Vương thì ngươi mới vừa lòng sao?"
Vương nhị thái thái nghe xong, cười ha ha: "Đại tẩu, thật là đại tẩu tốt, quả nhiên dạng người nào thì tâm tư đấy, nói so với hát còn dễ nghe hơn. Đưa muội tử Chu Dũng gia đến trong cung, căn bản là vì kế sinh nhai của cả nhà họ, kết quả ở trong mắt đại tẩu lại thành âm mưu quỷ kế. Vì cái này, không tiếc một mạng người!
Lúc trước ta đã tính xong chuyện hôn nhân cho Nhàn Nhã. Kết quả chính các ngươi nói cái gì mà bên kia Thái Hậu không có người chăm sóc, nói cái gì muốn con gái ta làm Hoàng hậu, nói ngọt nói ngào như vậy! Qua nhiều năm lại nói ta ép con gái tiến cung, đại tẩu nói thật hay, đổi trắng thay đen mọi chuyện. Ta xấu hổ thay cho các ngươi!
Ta biết người Vương gia chỉ có hai loại. Một là có giá trị lợi dụng, còn lại là vô dụng. Khi Nhàn Nhã của ta không còn giá trị gì nữa, liền đến ngày chết của nàng! Các ngươi cũng biết rõ tính tình Nhàn Nhã như thế nào, nhưng cũng mặc kệ, đưa con bé vào cung là hại chết nó. Khi nữ nhi ngươi trưởng thành, có thể tiến cung, liền muốn nữ nhi ta nhường đường. Bởi vì, nhà họ Vương không thể có phi vị! Cho nên con gái ta mới không có đường sống. Cái tốt mà các ngươi nói tới đều dành cho đại phòng các ngươi. Nhị phòng ta chỉ có thể làm nền, ngươi nói cùng nhau làm là làm cái gì chứ? "
-------------------
"Ngươi nói cái gì? Nhị đệ và nhị đệ muội yêu cầu phân gia?" Thừa Ân công giật mình nói.
Vương đại thái thái gật đầu: "Dạ, nói đi nói lại bà ấy đều không nghe. Cho rằng chúng ta đem Minh Nhã đưa vào cung chính là không đúng. Còn nói vì đưa Minh Nhã vào cung, cho nên mới làm cho Nhàn Nhã nhường chỗ. Dù sao ta cũng nghe không nổi nữa, lão gia, ngươi xem làm sao bây giờ, Nhị đệ muội mỗi ngày làm ầm ĩ, cái nhà này, ta nào còn có thể quản?"
"Không phải đã yên tĩnh rồi ư, sao đột nhiên lại như thế?" Thừa Ân công khó hiểu hỏi, sang năm chính là tuyển tú, Vương gia tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm.
"Chỉ là một cái muội tử của tâm phúc chết, bà ta liền nhất quyết không tha." Bà nên tiến cung nói chuyện với Thái Hậu nương nương, người em dâu này quả thực là đòi mạng.
Thừa Ân công nghe xong, mới biết được, thì ra Thái Hậu nương nương nhìn Nhị đệ muội làm ầm ĩ, cho nên mới cho bà ta một hạ mã uy, kết quả sự tình càng ghê gớm.
Thừa Ân công nói: "Phân gia là không thể được, Vương gia và Thái Hậu nương nương đâu thể vì người này mà xuất hiện sai lầm. Sang năm Minh Nhã còn tuyển tú, nếu phân gia, sẽ bất lợi với nàng."
Vương đại thái thái: "Nhưng không phân gia, bà ta và nhị đệ đều làm ầm ĩ, như thế nào cũng không chịu nói rõ."
"Phụ thân, mẫu thân, sao không tìm một chức quan cho nhị thúc, đưa người ra bên ngoài đi, không phải là được rồi sao?" Vương Minh Nhã tiến vào nói.
Vương đại thái thái vừa nghe, liền cười: "Vẫn là con ta thông minh. Lão gia, ta cảm thấy biện pháp này không tồi. Ở mặt ngoài không phân gia, nhưng cũng sẽ không làm cho bọn họ làm loạn ở trước mặt chúng ta."
Thừa Ân Công cũng gật gật đầu: "Biện pháp cũng được, chỉ là nhị thúc ngươi không có bản lĩnh gì. Ngươi cũng biết, ta sợ hắn ở bên ngoài gây rắc rối, đến lúc đó đối với ngươi, đối với Vương gia chúng ta đều bất lợi."
Vương Minh Nhã: "Phụ thân, chỉ cho nhị thúc tìm cái chức phó chủ, tính tình của nhị thúc cũng không có bản lĩnh tranh quyền đoạt lợi với người khác. Mọi người cũng đều nể mặt mũi Vương gia, nên sẽ cho hắn một phần tôn trọng. Chờ ở bên ngoài quá vài năm, nhị thúc và nhị thẩm muốn phân gia, khi đó liền không có gì để nói nữa."
Cứ ở bên ngoài mãi thì phân gia hay không phân gia cũng có khác gì nhau.
Lúc đó thời gian đã dài, nhị thúc và nhị thẩm hồi kinh phân phủ sống một mình cũng không có vấn đề gì. Chung quy ở bên ngoài đơn độc đã thành thói quen, sự tình liền hợp lý.
Thừa Ân công và Vương đại thái thái đều thật vui mừng, nữ nhi quả nhiên là trí tuệ, về sau tiến cung cũng không sợ bị thua thiệt.
Thừa Ân công nghĩ, nên tìm cho nhị đệ dạng công sự gì. Ở triều đình, đồ đệ của tổ phụ hắn có rất nhiều, Nội Các thủ phụ do Âu Dương đại nhân chấp trưởng, chính là đồ đệ của tổ phụ hắn, cho nên tìm chức quan cho nhị đệ cũng không khó.
Vương thái hậu biết chuyện nhà mẹ đẻ, vui mừng nói: "Quả nhiên ai gia không nhìn lầm người. Có Minh Nhã, ở trong cung này ai gia cũng không cô đơn."
Cung ma ma: "Chỉ là nhị lão gia hắn có thể cam tâm tình nguyện đi nhận chức sao?"
Vương Thái Hậu cười lạnh: "Đến lúc đó Lại bộ công văn hạ lệnh, hắn không đi cũng phải đi. Từ nhỏ hắn đã không có bản lĩnh lại còn ghen tị đại ca của mình. Nếu hắn có bản lĩnh, ai gia cũng không nói gì, nhưng hắn không có bản lĩnh, còn oán ai gia bất công. Hắn và thê tử của mình đều giống nhau, cái gì cũng oán đến trên người người khác. Bây giờ lại còn muốn hủy hoại thanh danh Vương gia, nếu không phải bởi vì Minh Nhã sắp tuyển tú nên không thể để tang, thì ai gia há có thể để bà ta sống đến tận hôm nay?"
Còn dám tính kế Minh Nhã, thật là chán sống mà! Không cho bà ta chút dạy dỗ, bà không phải là Vương thái hậu.
Hiện tại chỉ là chết một bà vú, nếu Vương Nhị thái thái lại không thành thật, Vương thái hậu thầm nghĩ, người chết chính là bản thân cô em dâu này. Bà không ngại trong tay mình nhiều hơn một mạng người. Nhiều năm như vậy, trong tay bà người chết vô số kể. Thêm một người còn chẳng phải là người thân ruột thịt thì có là gì? Đến Nhàn Nhã bà còn hạ thủ được, huống chi là em dâu.
Tĩnh phi biết Thái Hậu bên kia không chỉ không trừng phạt Huệ phi, lại còn tặng đồ cho Huệ phi và Tam hoàng tử, thật tức muốn chết mà!
Lẽ ra chuyện Hoàng Thượng đánh chết bà vú kia. Thái hậu biết tin, không tiện trút giận lên Hoàng thượng thì cũng trút lên Huệ phi và Tam hoàng tử. Làm mẹ chồng không ai thích con trai vì bảo vệ nữ nhân của mình mà chống lại mẹ.
Ai ngờ Thái hậu thế nhưng không tức giận, ngược lại còn trấn an nàng ta, thật uổng phí một mảng chỉ điểm của nàng.
Bà vú kia cũng thật ngu ngốc, chỉ cần cho bà ta đầy đủ đồ vật, bảo làm cái gì bà ta cũng làm. Khiến bà ta đối với Nhị hoàng tử đều tận tâm trung thành, không phải đây sao, còn dám đoạt đồ của tam hoàng tử. Cho dù Hoàng Thượng trách tội, cũng sẽ nể mặt Thái hậu vì người là do bà đưa.
Ít nhất sẽ không trách tội chính mình, bởi vì người là do Thái hậu đưa, nàng chỉ có thể cung kính nhận. Tuyệt đối không dám một lời nói nặng.
Huống hồ, lúc ấy nàng cũng xin tha cho bà vú kia, Thái Hậu cho dù biết cũng sẽ không trách tội đến trên đầu nàng, ngược lại sẽ càng thân cận nàng.
Tĩnh phi cho rằng chính mình thông minh mà không hay biết nàng mới là người bị lợi dụng. Vương thái hậu đã sớm lợi dụng nàng ta, cho em dâu mình một đòn phủ đầu.
...
Võ gia đi hành cung tránh nóng ở phụ cận không có biệt viện, Võ Chính Đạo đến bây giờ vẫn chưa có công sự nghiêm chỉnh, cho nên lần này đi hành cung, liền không có chuyện gì cho Võ gia.
Lý Già La cũng ung dung tự tại. Nghe nói Võ gia đã định thân cho cho Võ Uyển Đình cùng Liên gia. Chờ thời tiết mát mẻ sẽ thành thân.
Võ Uyển Đình tuổi cũng không coi là nhỏ, hai bên vừa thương lượng, liền định vào mùa thu thành thân.
Nghe nói Võ Uyển Đình còn náo loạn một phen, nhưng không thành công.
Lần này Vân thị hạ quyết tâm, muốn quản giáo nữ nhi này. Từ góc độ người ngoài cuộc mà nói, nhân phẩm Vân thị có lẽ có vấn đề, nhưng đối với con gái của mình ngược lại quản giáo thật là khá.
Vân thị cũng là biết tính khí nữ nhi nhà mình, sau khi kết hôn dự là sẽ đắc tội với nhà chồng. Còn không bằng bắt đầu dạy quy củ nghiêm cho con gái.
Chính nàng quản không tốt, liền giao cho nhà chồng con gái quản tốt, cuộc sống sau này liền thuận lợi.
Đương nhiên, dòng dõi Liên gia cũng không tính thấp, đây cũng là điều kiện mà bà chấp nhận.
Trên cổ Tam hoàng tử, vết hồng tiêu dần nhạt màu. Bên kia Hoàng Thượng đã đánh chết bà vú. Lý Già La cũng không cảm thấy tội nghiệp, con người có thể nhẫn tâm đối đãi với một đứa trẻ như vậy, chết cũng chính là chết.
May mắn Tam hoàng không để lại bóng ma, khóc xong, liền chơi đùa.
Khi Hoàng Thượng tới đây, thì hắn đang ôm một quả cam lớn chơi đùa. Hoàng Thượng hỏi Lý Già La:
"Thỉnh thái y sang xem không có vấn đề gì chứ?" Hắn cũng sợ nhi tử của mình bị kinh trứ. Đột nhiên bị người cướp đi đồ vật, bị làm đau, lại còn nhỏ tuổi như vậy. Sau này sợ người thì làm thế nào?
Lý Già La nói: "Mời rồi, Thái Hậu nói đứa nhỏ này không có chuyện gì. Hoàng Thượng cho thuốc mỡ kia nên hồng ấn rất nhanh sẽ tan biến. Người xem, hiện tại không phải nó đang chơi rất vui sao? Chính là một tiểu tử ngốc a."
"Hoàng tử của trẫm sao lại là đứa ngốc được? Tất nhiên là thông minh! Mấy bà vú kia, về sau dạy dỗ bọn họ tốt một chút, đừng để bị người khi dễ tới cửa còn đứng yên không động. Người như vậy còn có tác dụng gì?"
"Hoàng Thượng, chỉ là chuyện của đám hài tử. Nếu thật sự người lớn cũng động thủ, thì không hay. Thần thiếp không có huynh đệ ruột, khi còn nhỏ hi vọng có huynh đệ ruột chăm sóc thần thiếp. Đánh nhau cũng có người giúp đỡ, cho nên ngược lại hi vọng bọn chúng đều hòa thuận.
Hơn nữa, chính thần thiếp cũng biết, thân thể Lạc Nhi tốt hơn Nhị hoàng tử. Nếu thật sự động thủ, Lạc nhi nào có thể chịu thiệt, cho nên mới..."
"Ha ha, ái phi đây cái gì cũng đều đã nghĩ tới, cho nên không sợ hãi."
Hoàng Thượng nghe xong cảm thấy buồn cười, thì ra là cảm thấy con trai mình vũ lực đủ mạnh, cho nên không sợ Thanh nhi kia.
"Hoàng Thượng, tâm tư nhỏ của thần thiếp người đều biết, cũng không nên nói với người khác."
"Được rồi, không nói, không nói. Trẫm cũng không bất công, huynh đệ bọn chúng đánh nhau cũng là chuyện bình thường. Chỉ là lần này, bà vú kia thật sự đáng tội! Việc nhỏ cũng bị bà ta biến thành việc lớn!"
"Hoàng Thượng đừng tức giận, nàng ta cũng là trung thành với chủ."
"Hừ, trung thành với chủ cũng phải xem tình huống. Hai đứa nhỏ mới một tuổi có thể làm gì, lại có thể nhẫn tâm như vậy!" Hoàng Thượng nhắc tới liền giận sôi máu.
Ỷ vào Thái Hậu đưa tới đây nên không cố kỵ gì.
Hoàng Thượng tức giận một lát, tâm lại bình phục. Ở bên này của Huệ phi tức giận, cũng nghĩ không ra, hà tất khiến Huệ phi cũng tức giận theo?
Mà Lý Già La lại không đề cập một chữ tới Thái Hậu, miễn bị cho là châm ngòi ly gián. Coi như là người Thái Hậu đưa, bị Tĩnh phi cho chút đồ liền choáng váng.
"Đến đây, để phụ hoàng xem cổ đã khỏi chưa?" Tam hoàng tử đang chơi với quả cam, bị phụ hoàng bế lên. Hiện tại nó mặc một cái yếm nhỏ đỏ rực, cánh tay và chân đều ở bên ngoài, lộ ra thân mình núc ních nhìn là muốn cắn một phát.
"Tiểu tử ngốc, tại sao lại cho trẫm cái này?"
Nhìn Tam hoàng tử đưa qua quả cam, Hoàng Thượng dở khóc dở cười, "Người nào lại đây ngươi cũng cho hắn đồ vật sao?"
Bà vú bên cạnh nịnh nọt nói: "Hoàng Thượng, Tam hoàng tử của chúng ta rất thông minh, trừ bỏ Hoàng Thượng và nương nương, hoàng tử chưa bao giờ cho người khác thứ gì."
Hoàng Thượng nghe xong quả nhiên cao hứng cười: "Đây mới là nhi tử của trẫm. Lạc nhi ngươi nhớ kỹ, đồ đạc của mình tuyệt đối không cần cho người khác. Nếu cho người khác, cũng là vì thứ đó vô dụng đối với ngươi."
"Hoàng Thượng, người dạy Lạc nhi như vậy, về sau nó trở thành người keo kiệt thì làm thế nào?" Lý Già La lo lắng.
"Bình thường thứ gì Lạc nhi cũng chướng mắt, nó tuyệt đối sẽ không keo kiệt. Trẫm dạy hắn đồ vật của mình thì nên xử lý như thế nào. Tuy nói chịu thiệt là phúc, trẫm không hi vọng hoàng tử của trẫm chịu thiệt, muốn cũng là khiến cho người khác chịu thiệt."
Hoàng Thượng đi hành cung nghỉ hè, so với trong cung thì thoải mái hơn rất nhiều. Đương nhiên cũng phải làm việc, toàn bộ triều đình đều phải làm việc, không có khả năng dừng lại mấy tháng.
Cũng may các đại thần đều ở đây, một chút khó khăn cũng không có.
Trong hành cung có hồ nước lớn, đặt thuyền hoa trong hành cung ở trong nước, nên có thể chèo thuyền ở ao hồ.
Ngồi trên thuyền có thể thưởng thức phong cảnh, nơi xa là núi rừng, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài chùa miếu. Bởi vì trong hoàng thất đều có người tin phật, chùa miếu này hương khói không ngừng.
Vương thái hậu đến sau, liền đi xung quanh Đại Bi Tự lễ Phật vài ngày.
Gia quyến của đại thần đương nhiên cũng muốn đi chùa miếu xung quanh dâng hương. Mọi người đều tương đối tự do.
Thời điểm Vương thái hậu đi Đại Bi Tự, chính là mang theo các gia quyến của Vương gia. Ngược lại các phi tử trong cung đều tránh lui một bên.
Triệu Hoàng Hậu một chút cũng không ngại, mọi người cũng biết trong lòng Vương thái hậu người được chọn vẫn luôn là cô nương nhà họ Vương, trong lòng mọi người đều biết rõ chuyện này.
Uy hiếp duy nhất của Triệu Hoàng Hậu là không sinh hạ đích hoàng tử. Nhưng Hoàng Thượng không ngại thì chẳng có chuyện gì.
Cũng có đại thần dâng sớ nói Hoàng Hậu không sinh con trai. Đối với giang sơn xã tắc chung quy phải có đích hoàng tử. Sau này Thái Tử lập xuống, tần phi khác cũng không thể nói gì, không có đích hoàng tử, về sau những hoàng tử khẳng định sẽ vì vị trí Thái Tử mà tranh đến đầu rơi máu chảy.
Nhưng Hoàng Thượng thấy cũng không nói gì, ngược lại còn quở trách đám người này một phen.
Trên thực tế, trong lịch sử con vợ cả kế vị không nhiều. Rất nhiều Hoàng Đế đều có mẫu phi không phải là Hoàng Hậu. Nhưng người cuối cùng kế thừa Đại Thống cho nên chuyện hoàng gia này không nên cứng nhắc. Nếu quá cứng nhắc tuyệt đối hại nhiều hơn lợi.