Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Cô cần một bà đầu bếp, bà Fitzpatrick mở lời. Đó không phải là sở trường của tôi.

- Cả tôi cũng thế, Scarlett đáp.

Bà Fitzpatrick nhìn chòng chọc nàng. Colum giới thiệu bà là người rất tốt, nhưng Scarlett thấy khó có cảm tình. Nàng nghĩ. Thoạt đầu, khi mình hỏi tên, bà ta trả lời mình là "Bà Fitzpatrick". Bà ta thừa biết mình hỏi là hỏi tên bà ta, chứ chưa bao giờ mình gọi một người đầy tớ là "Ông", "bà" hoặc "cô". Nhưng quả là chưa bao giờ mình có đầy tớ da trắng. Kathleen hoặc Bridie có làm hầu phòng đi nữa thì không kể làm gì. Cả hai đều là chị họ mình. May là bà Fitzpatrick không có họ hàng gì với mình.

Đó là một người đàn bà cao lớn, ít nhất hơn Scarlett nửa cái đầu. Bà ta không mảnh khảnh, nhưng cũng chẳng đẫy đà. Trông bà chắc như một cây sồi. Khó mà đoán nổi tuổi của bà ta, bởi bà có nước da trắng ngần như phần đông phụ nữ Ireland, nhờ không khí thường xuyên ẩm ướt. Bà ta có nước da mịn trông như bôi kem, hai gò má không đỏ đều mà nổi gân màu hồng. Cánh mũi dầy như mũi gái quê, sống mũi nhô cao, đôi môi mỏng dính kẻ một vệt dài ngang mặt. Nét nổi bật ở bà ta là đôi chân mày vòng cung, đen nhánh và thanh mảnh làm lộ rõ đôi mắt xanh và mái tóc trắng như tuyết. Bà ta mặc chiếc áo dài xám nghiêm nghị, cổ áo, tay áo đều bằng vải trắng, rất giản dị. Hai bàn tay rắn chắc và thành thạo giao nhau đặt trên đầu gối. Scarlett những muốn ngồi trên đôi bàn tay mình để giấu đi vẻ thô ráp. Còn đôi bàn tay của bà Fitzpatrick thì mịn màng móng tay cắt ngắn, gọt dũa và chăm sóc kỹ lưỡng.

Scarlett nghe thoang thoáng trong tiếng bà ta giọng nói người Anh. Tiếng nói còn êm ái nhưng đã bị mất đi vẻ du dương để pha tạp một đôi âm thanh thô cứng.

Ta hiểu rồi, nàng chợt tự nhủ. Đó là một nhà nữ doanh nghiệp. Nghĩ vậy nàng thấy thoải mái. Hài lòng hay không hài lòng về bà ta mặc nàng sẽ tìm ra một lĩnh vực hoà hợp được với người phụ nữ kiểu nầy.

"Tôi chắc chắn bà sẽ hài lòng về tôi, bà O Hara ạ!", bà Fitzpatrick nói, và rõ ràng là bà ta tỏ ra tự tin và chắc chắn trong việc làm và lời nói của mình bà ta có tìm cách thách thức nàng không! Có ý định điều khiển mọi chuyện không?

Bà Fitzpatrick vẫn nói không ngừng.

- Tôi thấy cần bày tỏ sự thích thú được gặp cô và làm việc cho cô. Tôi rất vinh hạnh được làm quản gia cho bà O Hara.

Bà ta muốn nói gì vậy! Đôi mày đen của nàng nhíu lại.

- Chứ cô không biết điều ấy sao! Ở đâu người ta cũng nói về điều ấy.

Đôi môi mỏng của bà nở một nụ cười rạng rỡ.

Không một người phụ nữ nào đã từng làm được như thế, có lẽ từ mấy trăm năm nay. Người ta gọi cô là bà O Hara, trưởng tộc của dòng họ O Hara với tất cả các chi các phái. Vào thời các vị Đại đế, mỗi dòng họ đều có một trưởng tộc là người đại diện, người bênh vực cho họ. Một trong những tổ tiên xa xưa của cô là ông O Hara, là người bảo vệ các giá trị và niềm tự hào của mọi người trong dòng họ O Hara. Hiện nay, danh hiệu đó lại sống dậy và dành cho cô.

- Tôi không hiểu gì cả. Tôi phải làm gì đây!

- Cô đã làm điều ấy rồi. Đối với cô, người ta đã có sự tôn kính, sự thán phục và niềm tin. Mọi người tôn vinh cô Danh hiệu là được trao tặng chứ không phải cha truyền con nối. Cô cứ là cô như cô hiện nay. Cô là bà O Hara.

- Tôi nghĩ là tôi cần đi uống một tách trà, Scarlett nói.

Nàng không hiểu bà Fitzpatrick nói gì. Bà ấy đùa ư? Hay bà ấy chế nhạo! Không, bà ta trông không phải là loại phụ nữ đùa cợt. Vậy thì "bà" O Hara có nghĩa là gì!

Scarlett thử đọc thầm tiếng ấy trên đầu môi. Bà O Hara. Nó vang vang như tiếng trống. Nàng cảm thấy có một cái gì đó còn ẩn giấu, còn chôn vùi, còn hoang sơ đang rung lên từ trong sâu thẳm con người nàng. Bà O Hara. Một tia sáng ánh lên: đôi mắt mệt mỏi và nhợt nhạt trở màu xanh biếc và rực sáng như hai viên ngọc bích. Bà O Hara.

Ngày mai, ta sẽ phải suy nghĩ về điều đó… và mỗi ngày, cho đến cuối đời. Ôi, ta cảm thấy mạnh mẽ và khác thường biết bao… "Cô cứ là cô như cô hiện nay". Điều ấy có nghĩa gì nhỉ! Bà O Hara.

- Trà của cô đây. Bà O Hara.

- Cảm ơn, bà Fitzpatrick.

Đức tự tin vững chắc của người phụ nữ nầy, lạ lùng nhất là chuyển đổi thành điều gì đó đáng kính phục chứ không gây khó chịu. Scarlett cầm lấy tách trà từ tay bà Fitzpatrick và nhìn thẳng vào mắt bà.

- Bà cùng dùng trà với tôi được chứ! Nàng đề nghị. Chúng ta cần nói chuyện với nhau về bà đầu bếp và nhiều chuyện khác. Chúng ta chỉ còn sáu tuần lễ, mà có bao nhiêu việc phải làm.

Scarlett chưa bao giờ bước vào Toà nhà lớn. Còn Fitzpatrick, bà đang cố che giấu sự hoảng hốt và tò mò của mình. Bà đã từng là quản gia trong một gia đình lớn, là quản lý một toà nhà thật to nhưng không đâu sánh nổi với vẻ tráng lệ của Toà nhà lớn ở Ballyhara. Bà giúp Scarlett vặn chiếc chìa khoá to bằng đồng đã xỉn màu trong ổ khoá thật to đã sét gỉ, rồi cố hết sức đẩy mạnh cánh cửa.

- Mốc meo hết rồi, bà chẩn đoán khi mùi ẩm mốc trong nhà ùa thốc ra. Chúng ta cần đến cả một đạo quân phụ nữ với xô và bàn chải để chà rửa. Hãy xem nhà bếp trước. Không một đầu bếp đúng nghĩa nào lại chịu đến đây nếu như nhà bếp chưa đúng là loại thượng hạng. Phần còn lại của ngôi nhà có thể làm sau. Cô đừng chú ý đến những thứ giấy má bị tróc lở, cùng những thứ dơ bẩn chuột bọ để lại kia. Bà đầu bếp chẳng để ý đến những căn phòng ấy làm gì.

Những nhà cầu với từng dãy cột nối liền hai cánh lớn với phần chính của toà nhà. Hai người đi dọc theo một hành lang chạy về hướng đông thì gặp một phòng lớn ở góc. Nhiều cánh cửa mở ra các hành lang bên trong thông đến những phòng khác và đến một cầu thang đi lên các căn buồng.

- Cô sẽ để người quản lý ở chỗ nầy, bà Fitzpatrick tuyên bố khi cả hai trở lại căn phòng ở góc. Những phòng khác dành cho tôi tớ và làm kho. Một người quản lý không bao giờ được ở trong Toà nhà lớn. Cần phải cho ông ta một ngôi nhà trên phố, một ngôi nhà rộng xứng với tư cách quản lý một cơ nghiệp lớn. Căn phòng nầy hẳn là nơi đặt văn phòng.

Scarlett không trả lời ngay. Trong đầu nàng vừa hiện ra một văn phòng khác và cánh cửa một Toà nhà lớn khác. Ở Dunmore, theo như Rosemary kể cho nàng nghe thì người ta lại sắp xếp cho "những người khách độc thân" ở cánh. Ôi dào, nàng đâu có ý định nhét đầy mười hai căn phòng với những vị khách độc thân hoặc bất kỳ loại khách khứa nào khác. Nhưng nàng sẽ rất cần một văn phòng sánh ngang với văn phòng của Rhett. Nàng sẽ bảo thợ mộc đóng một cái bàn làm việc lớn, dài gấp đôi so với cái bàn của Rhett, nàng sẽ gắn trên tường những tấm bản đồ của lãnh địa nầy, và nàng sẽ trông qua cửa sổ giống như nàng đã nhìn thấy chàng làm thế. Nhưng ở Ballyhara nàng sẽ nhìn thấy những viên đá được đẽo gọt cẩn thận chứ không phải là một đống gạch bị cháy sém và rồi cả những cánh đồng lúa mì chứ không phải là vô số bồn hoa là bồn hoa.

- Đích thân tôi sẽ là người quản lý Ballyhara, bà Fitzpatnck ạ. Tôi không muốn người lạ điều khiển mọi việc trong nhà tôi.

- Tôi không muốn nói trái ý cô, O Hara ạ, nhưng cô không hiểu cô định nói gì. Đó là cả một công việc bận rộn. Không chỉ quản lý các thứ dự trữ và vật dụng mà còn phải lắng nghe tiếng phàn nàn, rồi dàn xếp những chuyện cãi cọ giữa đám thợ cày, các chủ trại và những người trên phố.

- Tôi sẽ làm việc ấy. Chúng ta sẽ kê những băng ghế dọc theo hành lang nầy để mọi người có thể ngồi, và tôi sẽ tiếp tất cả những ai muốn nói chuyện với tôi vào chủ nhật đầu tiên mỗi tháng sau thánh lễ.

Vẻ kiên quyết của Scarlett khiến cho bà quản gia hiểu rằng có tranh luận nữa cũng vô ích.

- Với lại bà Fitzpatrick ạ, không được có ống nhổ đấy, rõ chứ!

Bà Fitzpatrick gật đầu mặc dầu bà chưa hề nghe từ ấy ở Ireland, người ta hút tẩu chứ không ai nhai thuốc bao giờ.

- Được Scarlett nói. Nào bây giờ ta đi kiếm cái nhà bếp bà đang quan tâm. Chắc là ở cánh bên kia.

- Cô nghe trong người còn đủ sức đi đến đấy không? - Bà Fitzpatrick lo lắng.

- Phải được thôi, Scarlett đáp.

Mỗi bước đi là một cực hình, cả với đôi chân lẫn sống lưng, nhưng câu hỏi ấy khiến nàng sợ hãi. Làm sao có thể tu sửa toàn bộ trong vòng sáu tuần lễ! Nhất quyết phải vậy. Thế thôi. Đứa bé cần phải sinh ra trong Toà nhà lớn.

- Thật lộng lẫy, bà Fitzpatrick kêu lên khi nhìn thấy nhà bếp.

Đó là một cái hầm khổng lồ cao như hai tầng lầu, được chiếu sáng bởi một vách kính màu mà những mặt kính đã vỡ. Scarlett tin chắc chưa bao giờ nhìn thấy một phòng khiêu vũ rộng bằng nửa như thế. Một lò sưởi vĩ đại bằng đá gần như chiếm hết bức tường phía trong. Ở hai đầu đều có cửa, một cửa mở ra nhà sau bếp, về hướng bắc, với một bồn rửa bằng đá, còn một cửa đi vào một căn phòng trống về hướng nam.

- Bà đầu bếp có thể ngủ đó, vậy là ổn. Còn cái nầy - bà Fitzpatrick đưa tay chỉ lên phía trên - đúng là một sự sắp xếp thông minh nhất tôi chưa từng thấy.

Một bao lơn có lan can chạy dọc bờ tường.

- Tôi sẽ ở những phòng ở phía trên nhà sau bếp và trên căn buồng của bà đầu bếp. Những người làm sẽ không hề biết được khi nào thì tôi có mặt trên đấy. Đó chính là phép canh chừng họ. Bao lơn nầy chắc ăn thông với tầng trên của ngôi nhà chính. Cô có thể lên đấy để nhìn từ trên cao chuyện gì đang diễn ra ở nhà bếp. Họ sẽ phải làm việc không ngơi tay.

- Tại sao tôi lại không bước vào nhà bếp cho tiện hơn!

- Bởi vì họ sẽ ngừng công việc để chào cô và chờ lệnh, trong lúc đó mọi thứ đã cháy khét trên chảo rồi còn gì.

- Bà luôn miệnh nói đến "họ" và "đám người làm bếp", bà Fitzpatnck ạ. Vậy chứ bà đầu bếp đâu! Tôi nghĩ chúng ta chỉ sử dụng một bà thôi.

Bà Fitzpatrick vung tay chỉ hết lượt chiều rộng của nền nhà, các mặt tường và các cửa sổ.

Không một người đàn bà nào một mình có thể chăm sóc được hết chừng ấy. Không một người phụ nữ có khả năng nào lại dám thử làm. Tôi thích đến xem các tủ thức ăn và nhà giặt, chắc có lẽ nằm ngầm dưới đất. Cô có muốn đến xem không?

- Không cần lắm. Tôi sẽ ngồi bên ngoài, mùi ẩm mốc khó chịu quá.

Nàng tìm được một cánh cửa mở ra một khuôn vườn cỏ mọc tràn lan. Scarlett lùi ngay vào nhà bếp. Một cánh cửa khác mở ra một hàng cột. Nàng ngồi bệt xuống đất, trên nền đá, lưng dựa vào một cây cột. Nỗi mệt nhọc đã quật ngã nàng. Nàng đã không hình dung ngôi nhà lại đòi hỏi lắm việc thế. Nhìn bề ngoài, nó trông gần như nguyên vẹn.

Đứa bé quẫy đạp và nàng lơ đễnh lấy tay đẩy cái bàn chân nhỏ xíu đang kiểng ra trong bụng nàng.

Nầy con, nói cho mẹ nghe đi, con nghĩ sao về chuyện ấy! Họ gọi mẹ là bà O Hara. Mẹ mong con cũng xúc động như mẹ nhé.

Scarlett nhắm mắt để cảm nhận sâu hơn.

Bà Fitzpatrick trở lại và đang lấy tay phủi màng nhện trên váy.

- Được đấy bà tuyên bố gọn lỏn. Điều cần cho cả hai chúng ta giờ nầy là một bữa ăn ngon. Chúng ta sẽ đến quán rượu.

- Đến quán rượu! Các phu nhân không đến quán rượu mà không có đàn ông cùng đi.

Bà Fitzpatrick mỉm cười.

- Quán rượu nầy thuộc về cô mà, thưa bà O Hara. Cô có thể đến đó khi nào cô thích chứ. Cô có thể đến chỗ nào và khi nào là tuỳ cô thôi. Cô là bà O Hara.

Scarlett lật đi lật lại ý nghĩ ấy trong đầu. Đây đâu còn là Chasleston hay Atlanta nữa. Sao nàng lại không đến quán rượu! Nàng đã chẳng đóng một nửa cái sàn nhà bằng chính đôi tay mình đó sao! Và người ta đã chẳng nói rằng bà Kenendy, vợ ông chủ quán, đã ăn bánh nhân thịt, cứ bỏ vào miệng là tan ngay đó sao?

Thời tiết chuyển sang mưa, không phải những cơn mưa rào ngắn ngủi, cũng không phải sương mù nhè nhẹ đã quen thuộc với Scarlett mà là những trận mưa như thác hai ba giờ đồng hồ liền. Đám nông dân cứ phàn nàn là đất đã rẻ trở lại khi họ ra các cánh đồng vừa được cày xới xong để đổ những xe phân chuồng bà chủ đã mua. Còn Scarlett đang cố đi lại mỗi ngày để xem công việc ở Toà nhà lớn tiến triển ra sao, thì lại thích thú với con đường đầy bùn mềm nhão dưới đôi chân sưng phồng và nhức nhối của nàng. Nàng không thể nào còn đi được giầy bốt và phải để sẵn một xô nước ở bên cửa nhà để rửa chân mỗi khi đi đâu về. Colum đã cười ngặt nghẽo khi anh nhìn thấy.

- Em càng ngày càng giống người Ireland. Scarlett thân yêu ạ! Có phải Kathleen đã dạy em điều ấy không?

- Không. Em nhìn thấy những người anh họ đã làm thế khi đi ruộng về. Em nghĩ Kathleen sẽ nổi giận khi nhìn thấy những vệt đất trên nền nhà lót gạch láng bóng.

- Không phải như thế đâu. Họ làm thế bởi vì người Ireland, đàn ông và đàn bà, đều làm thế từ thuở nào nào, xa xưa lắm. Em có kêu "seachain" trước khi hắt nước ra ngoài không?

- Đừng có mà ngốc thế, chắc chắn là không. Em cũng chẳng đặt một tô sữa trên ngưỡng cửa trước khi đi ngủ. Em chẳng thấy cần phải cho các bà tiên uống nước hoặc cho họ ăn tối. Tất cả những chuyện ấy chỉ là chuyện trẻ con tin nhảm.

- Đó là điều em nói thôi. Nhưng một ngày nào đó em sẽ thấy một pooka đến bắt em vì sự hỗn xược của em đấy.

Anh hết nhìn xuống gầm giường lại nhìn lên gối. Scarlett không sao nhịn cười nổi.

- Được vậy nhé, em chịu không đoán được Colum ạ, pooka là gì nhỉ! Có lẽ họ hàng của yêu tinh chăng!

- Loài yêu tinh sẽ run rẩy khi nghe em nói. pooka là một loài đáng sợ, và hại người ngấm ngầm. Nó sẽ quậy hỏng kem của em trong nháy mắt, hoặc làm rối tóc em ngay với lược của em. Hoặc làm cho chân em sưng phồng chắc. Đó là cái bùa tệ hại nhất mà em phải chịu trong đời mình.

- Ôi! Con cừu non đáng thương. Còn bao lâu nữa nhỉ!

- Khoảng ba tuần nữa. Em đã nói bà Fitzpatrick chuẩn bị một căn phòng và đặt mua một cái giường.

- Em thấy bà ta làm việc được chứ, Scarlett!

Nàng phải nhìn nhận bà Fitzpatrick đã không câu nệ vị trí của mình và bản thân bà cũng đã làm cả những công việc nặng nhọc. Nhiều lần, Scarlett bắt gặp bà chùi rửa sàn nhà và bồn rửa bằng đá ở nhà bếp để chỉ cho những cô hầu cách phải làm.

- Nhưng Colum ạ, bà ta tiêu tiền như thể tiền chẳng để làm gì cả. Em đã có đến ba cô hầu mà công việc duy nhất chỉ là lo quét dọn mọi chốn cho đẹp mắt để bà đầu bếp chịu đến làm thôi. Và cả một lò nấu khổng lồ mà em chưa từng thấy bao giờ với đủ thứ chất đốt, bếp lò và bao thứ quỷ quái gì đó để nấu nước sôi. Nó trị giá gần một trăm bảng, cộng thêm mười bảng nữa để chuyển nó về theo đường xe lửa. Sau đó, lại còn phải mời ông thợ rèn đến để đánh hàng lô móc treo, móc gắn và giá đỡ trong lò sưởi. Chỉ để dùng trong trường hợp bà đầu bếp không thích dùng bếp lò để nấu nướng món gì đó. Các bà đầu bếp sao mà đòi nuông chiều hơn cả bà hoàng thế!

- Cũng có ích nữa chứ. Thế em không sung sướng một ngày nào đó có thể dùng bữa lần đầu tiên trong phòng ăn của chính nhà mình sao?

- Đó là ý anh, chứ em đã hết sức hài lòng với những chiếc bánh nhân thịt của bà Kennedy. Tối qua, em đã ăn luôn ba chiếc. Một chiếc cho em, còn hai chiếc cho cái con voi đang trốn ở trong nầy nầy. Ôi, em sẽ sung sướng biết bao khi mọi việc sẽ hoàn thành… Colum!

Anh ấy đã trốn đi đâu mất rồi, và Scarlett không sao cảm thấy thoải mái với anh như trước, nhưng dù sao, nàng đang cần hỏi anh một điều.

- Anh có nghe kể chuyện về bà O Hara chứ!

Anh không chỉ nghe mà còn tự hào, và cho rằng nàng rất xứng đáng với danh hiệu ấy. Em là một phụ nữ kiệt xuất, Scarlett O Hara ạ.

- Không một ai quen biết em lại có thể nghĩ khác được. Em đã vượt lên những việc lẽ ra đã đánh gục một phụ nữ không vững như em - thậm chí cả một người đàn ông. Và không bao giờ em chịu rên rỉ, van lơn.

Anh cười hóm hỉnh rồi nói tiếp:

- Với lại, em quả đã làm được một phép lạ bởi em đã khiến cho đám người Ireland ở đây chịu làm việc: Chưa kể em đã nhổ vào mặt tên sĩ quan Anh - người ta kể, từ xa cả trăm bước, em đã làm mù mắt một tên trong bọn chúng.

- Không đúng đâu!

- Tại sao lại phải để cho sự thật làm mờ nhạt một huyền thoại hay đến thế! Chính bác Daniel đã quyết định gọi em là bà O Hara, và bác ấy kia kỳa.

- Bác Daniel! - Scarlett đỏ mặt, sung sướng.

- Cứ theo những điều người ta kể thì không chóng thì chầy em sẽ trao đổi cảm nghĩ với hồn ma của Finn McCool đấy. Sự hiện diện của em ở đây đã làm đẹp cuộc sống của cả vùng.

Colum nghiêm giọng nói tiếp:

- Có một chuyện anh cần lưu ý em để em đề phòng, Scarlett ạ. Em đừng ra mặt chế nhạo tín ngưỡng của mọi người, điều đó là xúc phạm đến họ.

- Nhưng em có làm thế bao giờ đâu! Mỗi chủ nhật em đều đi lễ mặc dù cha Flynn thường hay ngủ quên.

- Không phải chuyện Nhà thờ. Anh muốn nói là các bà tiên, các pooka và mọi thứ như thế. Một trong những hành động diệu kỳ để mọi người tôn kính em là việc em trở về sống trên đất đai của dòng họ O Hara, nơi mà ai cũng biết là bị hồn ma của tên huân tước trẻ ám.

- Anh nói không nghiêm chỉnh gì cả.

- Nghiêm chỉnh quá đi chứ, nghiêm chỉnh nhất đời. Chẳng can hệ gì việc em tin hay không tin. Còn người Ireland thì tin. Nếu như em đùa cợt với những gì họ tin, tức là em phỉ nhổ vào mặt họ đấy.

Scarlett thấy rõ điều ấy là đúng, dù nó ngớ ngẩn thế nào ấy!

- Em hứa với anh, em không cười giỡn nữa, trừ ra để chế nhạo anh, nhưng em sẽ không kêu to trước khi đổ xô nước đâu.

- Không có gì buộc em phải làm thế. Họ cho rằng em thì thầm thôi, để tỏ vẻ tôn trọng mà.

Scarlett cười rũ cả người khiến đứa bé bị quấy rầy, đạp chân liên hồi thật mạnh.

Hãy nhìn những gì anh làm nầy, Colum ạ. Ruột gan em tím xanh lên rồi đây. Nhưng vậy cũng đáng công thôi. Em chưa bao giờ được cười nhiều như thế kể từ lúc anh đi. Lần nầy, anh ở lại với chúng em một thời gian được không?

- Anh xin hứa. Anh muốn được là một trong những người đầu tiên nhìn thấy chú voi con mà em giấu kín trong đó. Anh hy vọng em sẽ dành cho anh vinh dự làm cha đỡ đầu cho nó.

- Anh có được phép không! Em mong được anh rửa tội và đặt tên thánh cho cháu.

Nụ cười của Colum chợt tắt.

- Anh không thể làm điều ấy đâu, Scarlett yêu dấu ạ. Tất cả những gì khác em yêu cầu anh, kể cả hái mặt trăng cho em, anh đều làm hết còn cử hành các thánh lễ thì anh không được phép làm.

- Sao vậy! Đó là công việc của anh mà.

- Không, Scarlett ạ, đó là công việc của cha xứ, hoặc trong những dịp long trọng, là của Đức giám mục hoặc thậm chí của Đức Tổng giám mục. Anh chỉ là một linh mục truyền giáo, có nhiệm vụ xoa dịu nỗi đau của những người nghèo khổ. Anh không được cử hành các thánh lễ.

- Anh có thể làm một việc ngoại lệ chứ!

- Điều ấy anh không thể, và chúng ta đừng nói đến nữa. Nhưng anh sẽ là cha đỡ đầu tốt nhất trên đời, nếu như em đồng ý. Và anh dám chắc rằng cha Flynn sẽ không đánh rơi cháu vào bồn rửa tội đâu, rồi sau đó anh sẽ dạy cháu học giáo lý với một sự hùng biện mà thằng cu hay con bé cứ ngỡ như đang chơi nu na nu nống vậy. Hãy chọn anh làm cha đỡ đầu, Scarlett thân yêu, nếu không em sẽ làm trái tim anh tan nát mất.

- Tất nhiên rồi, em trông cậy vào anh.

- Vậy thế là anh đã nhận được điều anh vừa mong ước. Giờ thì anh có thể đi ăn chực một ngôi nhà nào đó họ coi như anh đến làm khách.

- Thế thì, anh cứ đi đi, còn em, em sẽ nằm nghỉ chờ cho mưa tạnh, rồi em sẽ đi thăm bà nội và Kathleen trong lúc còn đi được. Nước sông Boyne đã dâng lên gần như quá cao để có thể vượt qua khúc sông cạn.

- Anh xin em một lời hứa nữa thôi, anh sẽ không còn quấy rầy em đâu. Tối thứ bảy em đóng cửa kín, kéo rèm lại và ở nhà không đi đâu. Đó là đêm trước lễ các Thánh, và người Ireland tin rằng vào đêm ấy tất cả các bà tiên của mọi thời kỳ, từ thuở tạo thiên lập địa kia, sẽ tụ hội quần hùng. Cũng như yêu tinh, hồn ma bóng quế đều hiện về với cái đầu lủng lẳng giữa đôi tay và làm đủ trò quái đản. Em hãy tôn trọng tục lệ ấy và khoá cửa kỹ lưỡng để đừng nhìn thấy. Đừng đến nhấm nháp bánh nhân thịt ở cửa tiệm bà Kennedy. Em cứ luộc trứng mà ăn, còn hoặc nếu em cảm thấy mình là dân Ireland thực thụ thì cứ làm một bữa ăn có rượu Whisky pha thêm vào.

- Em chẳng ngạc nhiên gì việc họ nhìn thấy hồn ma hiện về! Nhưng em sẽ nghe lời anh. Sao anh lại không đến!

- Để ngủ đêm dưới cùng mái nhà với một phu nhân trẻ quyến rũ như em! Anh sẽ bị tịch thu cổ áo linh mục mất!

Scarlett lè lưỡi. Quyến rũ à, đúng đấy! Đối với một chú voi, có lẽ thế…

Cỗ xe tròng trành khi vượt qua khúc sông cạn, và nàng quyết định không nán lại lâu ở nhà bác Daniel. Thấy bà nội như đang thiu thiu ngủ, nàng cũng không buồn ngồi lại.

- Con chỉ ghé qua thôi, nội à. Con không muốn quấy rầy nội, không cho nội nghỉ.

- Vậy thì hôn cáo từ nội đi cháu Katie Scarlett! Cháu Katie Scarlett cháu thật dễ thương, điều ấy chắc chắn rồi.

Scarlett âu yếm ôm tấm thân mảnh mai khô héo của bà nội và đặt một nụ hôn trên má bà. Đang lúc ấy, đầu bà nội gục trên ngực nàng.

- Kathleen, em không thể ở lại lâu nữa, nước sông đang dâng cao. Còn khi nước rút, em lại sợ không sao leo lên xe nổi nữa. Có bao giờ chị thấy một đứa bé lớn như thế nầy chưa?

- Có chứ, nhưng em không chịu nghe gì cả đó thôi. Khi người ta nhìn các bà mẹ trẻ, thì mỗi đứa con đều là đứa con duy nhất trên đời. Em cứ nán thêm chút uống tách trà và ăn cái gì đã chứ!

- Em không được làm thế, nhưng thôi được. Em có thể ngồi vào ghế của bác Daniel chứ! Cái ghế ấy rộng nhất.

- Em cứ việc. Chưa bao giờ ông cụ yêu quý bọn chị bằng em.

Bà O Hara, Scarlett thầm nghĩ. Điều đó còn làm nàng khỏe khoắn hơn cả tách trà và hơi ấm ngọn lửa đang bập bùng trong lò sưởi.

- Em còn có thời gian qua gặp bà nội chứ, Scarlett!

Kathleen bê một cái ghế đẩu lại gần ghế bành của ông già Daniel, với một tách trà và một miếng bánh.

- Em đã ở bên ấy về. Giờ thì nội ngủ rồi.

- Vậy thì tuyệt. Nội sẽ rất hối tiếc nếu như không chào từ biệt được em. Nội đã đem vải lyệm ra khỏi cái rương đựng gia tài của nội. Nội sắp đi rồi, chẳng bao lâu nữa đâu.

Scarlett chăm chú nhìn khuôn mặt bình thản của Kathleen. Sao chị ấy lại có thể nói chuyện ấy mà như là nói về trời mưa, trời nắng như thế được nhỉ! Nghe vậy mà uống trà, ăn bánh một cách thản nhiên được!

- Mọi người ai cũng hy vọng sắp tới đây sẽ sớm có được một vài ngày khô ráo, Kathleen nói tiếp. Đường xá lầy lội như thế thì khó cho ai muốn đến thức canh giấc qua đời cho bà! Nhưng đã vậy thì phải vậy chứ biết làm sao?

Cô bắt gặp nỗi sợ hãi của Scarlett và hiểu lầm nguyên do của nó.

- Mọi người đều tiếc cho nội, Scarlett ạ, nhưng nội sẵn sàng ra đi, và những ai đã sống thọ như nội đều biết nhận ra giờ tàn của họ. Để chị rót nước thêm cho, nước cứ nguội hết cả rồi.

Tách trà kêu lách cách khi Scarlett đặt trên đĩa.

- Em quả không thể nán lại được nữa, Kathleen ạ.

- Em phải về thôi, em còn phải vượt qua khúc sông cạn.

- Em nhớ báo cho bọn chị biết trước nhé, quãng nào thì em sinh! Chị sẽ vui mừng được chạy đến và ở bên cạnh em.

- Em rất muốn thế, Kathleen ạ, cảm ơn chị. Chị giúp em bước lên xe được chứ!

- Cầm theo một miếng bánh để chút nữa ăn. Chị gói nhanh đấy.

- Thôi, thôi cảm ơn. Nước lên làm em lo quá.

Mình sợ nhất là trở nên điên khùng, Scarlett vừa nghĩ vừa đánh xe đi xa dần. Colum nói đúng, những người Ireland tin được điều ấy từ miệng Kathleen… Và bà nội của mình, với vải lyệm đã sẵn sàng! Có Chúa biết họ phải bày ra cái trò gì cho ngày lễ các Thánh! Mình sẽ khoá cửa và cài then chặt hơn nữa. Những chuyện ma quái nầy khiến mình nổi da gà.

Khi vượt qua khúc sông cạn, con ngựa bị hụt chân một lúc lâu làm nàng hoảng hồn. Chừng ấy đủ để nhìn thẳng vào mọi việc: không thể nào còn vượt qua nổi đây trước khi mình sinh. Lẽ ra mình nên nhận miếng bánh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio