Thời kỳ dưỡng sức bắt buộc đã cho Scarlett nhiều thời gian để suy nghĩ, nhất là vì đứa bé cứ ngủ li bì suốt ngày đêm, như bao trẻ sơ sinh khác. Nàng thử đọc sách, nhưng đó không phải là sở thích của nàng, và nàng đã không thay đổi mấy về điểm nầy.
Quả thật nàng đang nghĩ đến những biến đổi đã diễn ra trong nàng.
Trước hết là tình yêu nàng dành cho Cat. Đứa bé mới sinh được vài tuần nên còn quá nhỏ, không biết biểu lộ gì khác hơn là đòi ăn và thích thú với vú và sữa mẹ.
Chính khi yêu, nàng cảm thấy hạnh phúc, Scarlett ngất ngây tự nhủ. Điều ấy lại chẳng có gì ăn nhập với chuyện được yêu. Nàng thấy hài lòng khi nghĩ Cat yêu mình, nhưng thực ra nó chỉ thích bú mẹ.
Scarlett lúc nầy đã có thể đùa cợt về chuyện ấy!
Scarlett O Hara, con người đã từng làm cho bao kẻ si mê để đùa giỡn, như người ta chơi thể thao, từ nay chỉ còn là nguồn nuôi sống cho một sinh vật duy nhất, mà nàng yêu thương như chưa từng yêu thương bao giờ trong đời.
Bởi vì nàng không thực sự yêu Ashley, nàng đã biết điều đó từ lâu. Đơn giản là nàng chỉ thèm khát những gì nàng không thể có, và gọi đó là tình yêu.
- Mình đã bỏ phí cả mười năm của cuộc đời mình cho một tình yêu giả tạo và mình đã mất Rhett, người mà mình yêu thực sự! Nhưng mình có thực sự yêu chàng không?
Nàng lục tìm trong ký ức, dù thấy thật khổ tâm. Ký ức về Rhett vẫn luôn làm nàng đau nhói khi nàng nghĩ mình đã mất chàng, đã thất bại. Nhưng dù sao nỗi đau cũng tan biến khi nàng nhớ lại cách chàng đã đối xử với nàng, bởi vì lòng hận thù đã biến nỗi đau buồn thành tro bụi. Nhưng thường là nàng tự thu xếp để xua đuổi chàng ra khỏi suy nghĩ của mình. Làm thế thì ít bực bội hơn!
Trong những ngày dài rảnh rang nầy, nàng lại hay nhìn lại quãng đời đã qua của mình, và lại không thể không nghĩ đến chàng!
Nàng đã yêu chàng ư?
Chắc là ta đã yêu chàng, nàng tự nhủ, và ta sẽ yêu mãi chàng, nếu không sao trái tim lại đau buồn mỗi khi ta nhìn thấy chàng mỉm cười, hoặc nghe chàng nói!
Nhưng trong mười năm của cuộc đời, nàng cũng đã tơ tưởng đến Ashley như thế, bằng cách tưởng tượng ra nụ cười và giọng nói của anh ấy.
Và rồi Rhett lại trở nên vô cùng quý giá với ta khi chàng bỏ rơi ta, Scarlett đành thú nhận, bởi vì ở nàng vẫn còn lòng trung thực.
Ôi, sao phức tạp quá! Điều ấy gây nên cho nàng những cơn nhức đầu, còn khó chịu hơn cả cơn buồn nôn do nỗi ưu phiền gây ra. Nàng mong mình đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa! Tốt hơn hãy nghĩ đến Cat, đến niềm hạnh phúc hiện tại của nàng.
Nghĩ đến hạnh phúc ư?
Ta đã có hạnh phúc trước khi sinh Cat. Niềm hạnh phúc của ta bắt đầu từ ngày ta đến nhà Jamie. Ngày ấy không như bây giờ, ta không sao hình dung nổi lại có thể cảm nhận niềm hạnh phúc còn mạnh hơn cả niềm hạnh phúc đang tràn ngập lòng ta mỗi khi ta ngắm nhìn Cat, ôm ấp nó trên tay hoặc cho nó bú sữa. Nhưng ta cũng đã hạnh phúc, bởi vì dòng họ O Hara đã thừa nhận trọn vẹn con người của ta. Họ không hề tìm cách đồng hoá ta với họ, cũng không làm cho ta cảm thấy cần phải thay đổi, cũng không bắt ta phải nghĩ ngợi là ta đã có sai trái. Ngay cả khi ta sai trái. Ta đã không chịu chờ Kathleen đến chải tóc, sửa lại quần áo và dọn giường cho ta. Ta đã làm ra vẻ kênh kiệu với những con người không bao giờ làm một điều tầm thường như thế cả!
Nhưng không bao giờ, không bao giờ họ nói với ta: "Ô, thôi nhé, bớt bớt cái vẻ kênh kiệu ấy đi cho! Không, họ cứ để cho ta làm gì tuỳ thích, và họ chấp nhận ta kể cả cái vẻ kênh kiệu của ta, đúng như bản chất của ta.
Ta đã sai trái quá thể khi đòi đưa bác Daniel và cả gia đình về sống ở Ballyhara. Ta chỉ muốn làm ra vẻ ta là quan trọng. Ta muốn họ sống trong những ngôi nhà xinh đẹp, trở thành những chủ trại giàu có nhiều đất đai và nhiều thợ để làm việc. Ta muốn biến đổi họ. Ta không bao giờ tự hỏi mình về những khao khát thực sự của họ. Ta đã không thừa nhận con người vốn có của họ.
Ôi, ta không muốn bắt đầu lại với Cat. Cũng sẽ không bao giờ ta tìm cách làm cho nó trở nên xa lạ, với con người vốn có của nó. Ta sẽ yêu nó mãi như ta yêu nó lúc nầy, với tất cả trái tim ta, dù có điều gì xảy ra đi nữa!
Chưa bao giờ mẹ ta đã yêu ta như ta yêu Cat đâu! Kể cả đối với Suellen và Carreen. Mẹ đã muốn ta trở nên khác với bản chất của ta, mẹ muốn ta giống mẹ. Với cả ba đứa con, mẹ đều chỉ muốn một điều như thế! Mẹ đã sai lầm.
Scarlett không dám nghĩ đến những gì mà nàng vừa phát hiện. Nàng luôn tin mẹ là một con người hoàn hảo. Không thể hình dung Ellen O Hara có thể sai lầm bất kỳ một điều gì đó được!
Những ý nghĩ nầy không sao dứt khỏi nàng. Nó không ngừng trở lại ám ảnh nàng vào những lúc nàng không chờ đợi nhất. Nó xuất hiện trở lại dưới nhiều dạng, nhiều vẻ khác nhau. Nhưng nó không để cho nàng yên ổn nữa!
Mẹ đã sai lầm. Trở thành một phu nhân như mẹ, đó không phải là cách sống duy nhất. Thậm chí, đó cũng không phải là cách tốt nhất nếu như điều đó không làm mình hạnh phúc. Hạnh phúc, đó là cách sống tốt nhất, bởi vì ta có thể để cho người khác cũng hạnh phúc, theo kiểu của họ thôi.
Mẹ đã không hạnh phúc. Mẹ đã tỏ ra dịu dàng, nhẫn nại, quan tâm đến chúng ta, đến con cái, đến cha, đến những người giúp việc da đen. Nhưng không hề yêu thương, không hề hạnh phúc! Ôi, tội nghiệp mẹ. Đáng tiếc là mẹ đã không biết được những gì con hiện đang cảm nhận, đáng tiếc là mẹ đã không biết đến hạnh phúc!
Ông ngoại đã nói gì vậy kìa!
Rằng cô con gái Ellen của ông đã lấy Gerald O Hara để chạy trốn một tâm trạng thất tình. Có phải vì thế, mà mẹ không bao giờ hạnh phúc chăng! Mẹ đã mòn mỏi bên người đàn ông khó gần như ta đã mòn mỏi bên Ashley! Và cũng như giờ đây ta đang mòn mỏi với Rhett khi ta không thể ngăn cản mình được!
Thật lãng phí biết bao! Thật lãng phí ghê tởm và ngớ ngẩn biết bao! Hạnh phúc tuyệt vời đến thế, sao người ta lại có thể bám víu vào một tình yêu đã làm cho người ta đau khổ! Scarlett thề không bao giờ làm thế. Giờ đây nàng đã hiểu thế nào là hạnh phúc và nàng sẽ không để cho lãng phí mất đâu!
Nàng bế đứa bé đang ngủ và ôm chặt nó vào lòng. Cat tỉnh giấc, vùng vẫy hai tay nhỏ xíu, ra dấu phản đối.
- Ồ, Cat, tha lỗi cho mẹ. Mẹ cần hôn con mà!
Tất cả họ đã sai lầm! Ý nghĩ nầy khủng khiếp đến mức làm Scarlett giật thót người. Họ đã sai lầm! Tất cả - lũ người đã không thèm đếm xỉa đến ta ở Atlanta, dì Eulalie và dì Pauline, và cả lũ người ở Charleston! Bọn họ đều muốn ta giống họ, trong khi ta lại thật khác họ. Bọn họ chê bai, làm cho ta cảm thấy rằng ta đã sai lầm nghiêm trọng, rằng ta là một con người xấu xa, rằng ta chỉ đáng đem ra cho mọi người phỉ nhổ.
Nhưng còn ta, ta có làm gì ghê tởm thế đâu! Họ trừng phạt ta, vì ta không theo những luật lệ của họ. Ta đã làm việc cực nhọc như bất cứ một gã nông dân nào - để kiếm tiền, còn một phu nhân đúng nghĩa của nó, thì không được quan tâm đến tiền. Chẳng cần biết xem chỉ có làm như vậy ta mới duy trì được Tara cung phụng được các dì, giúp Ashley cùng gia đình anh ấy và nuôi dì Pitty. Đó là chưa nói đến ta còn phải lo cả cái nhà cho dì, cung cấp cả than trong hầm lò cho dì nữa! Tất cả bọn họ đều cứ nghĩ rằng ta chẳng việc gì phải bận tay vào việc tính toán sổ sách ở cửa hàng cũng không cần nở một nụ cười dễ thương khi bán gỗ cho bọn Yankee. Có Chúa mới biết được đã có bao việc mà ta đã làm, đã có bao việc lẽ ra ta không phải làm, nhưng làm việc để kiếm tiền thì có gì đáng chê trách? Ấy thế, đó lại chính là điều mà bọn họ chê trách ta hơn cả. Hoặc đúng hơn, không. Bọn họ thù oán ta vì đã thành công!
Về điều ấy, như ta đã ngăn không để Ashley ngã gãy cổ bằng cách nhảy bổ xuống mộ của Melly. Nếu như điều ngược lại xảy ra, là ta kềm giữ được Melly bên mộ của Ashley thì mọi chuyện quả thật tuyệt vời rồi còn gì.
Đúng là một lũ giả dối!
Điều gì đã cho lũ người suốt đời chỉ biết dối trá có quyền được phê phán ta! Có gì là xấu khi làm việc cật lực và cật lực hơn nữa chăng! Làm tất cả mọi việc để cứu một con người thoát khỏi nỗi bất hạnh, nhất là đó lại là một người bạn, thì có gì là ghê gớm đến thế không?
Bọn họ đã sai lầm. Ở đây, ở Ballyhara, ta đã làm việc cật lực và mọi người lại thán phục ta. Ta đã ngăn cản không để bác Daniel bị mất nông trại, và mọi người đã tặng ta danh hiệu Bà O Hara.
Chính vì thế mà ta cảm thấy thật hạnh phúc khi được mang tên gọi ấy. Bởi vì mọi người đã tôn vinh Bà O Hara hoàn toàn vì tất cả những điều mà suốt quãng đời đã qua, ta vẫn cứ nghĩ là xấu xa! Buổi tối, Bà O Hara ngồi tính sổ sách thì Bà O Hara cũng giữ được Ashley bên ngôi mộ thôi!
Bà Fitzpatrick đã nói gì nhỉ! "Bà chẳng phải làm điều gì khác thường, chỉ đơn giản là sống như bà đang sống thôi". Thế thì ta là Scarlett O Hara, một con người đôi khi cũng có phạm sai lầm, đôi khi cũng đã làm điều phải làm, nhưng không bao giờ cho rằng mình phải sống khác với bản chất của mình! Ta là Bà O Hara, không ai lại gọi ta như thế, nếu như ta xấu xa đến mức như ở Atlanta người ta đã đinh ninh cho ta là thế đó! Ta không phải là người xấu đâu! Có Chúa biết đấy, ta cũng không phải là nữ thánh. Nhưng ta kiên quyết phải khác thế, ta phải là ta và đừng giả vờ sống không đúng với bản chất của ta.
Ta là Bà O Hara và ta tự hào được như thế! Điều ấy làm ta hạnh phúc và nở mày, nở mặt.
Cat kêu oe oe ra điều đã thức giấc và đòi bú. Scarlett bế con ra khỏi nôi và đặt nằm cạnh nàng. Lấy tay đỡ cái đầu nhỏ xíu yếu ớt của con, nàng kéo Cat vào lòng mình.
- Mẹ lấy danh dự của mẹ hứa với con điều ấy, Cat O Hara ạ! Con có thể trở thành một con người đúng như bản chất của con, cho dù con có tỏ ra thật khác biệt với mẹ như ngày và đêm. Còn nếu như con có xu hướng trở thành một phu nhân, mẹ sẽ dạy cho con biết phải làm thế nào, mặc dù mẹ có nghĩ thế nầy, thế khác đi nữa! Nói cho cùng, mẹ biết rõ các luật lệ dù mẹ không thể tuân theo được!