Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

chương 83

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Anh đã lên đường theo đơn vị. Anh sẽ yêu em mãi mãi. Gửi đến em tất cả. Charles.

Scarlett cẩn thận gấp tấm thiệp và để dưới những hạt ngọc trai của nàng trong hộp nữ trang. Nếu như chỉ cần…

Nhưng trái tim nàng không còn chỗ cho bất cứ ai khác. Rhett đã ngự trị ở đấy. Chàng như đang cười nhạo, tỏ ra ranh mãnh hơn nàng, thách thức nàng, vượt trội nàng, chế ngự nàng, che chở nàng.

Nàng bước xuống nhà dùng điểm tâm. Đôi mắt nàng quầng thâm như bị ai đánh, dấu hiệu của một đêm không ngủ và than khóc. Trong chiếc áo dài bằng vải lanh màu xanh bạc hà nàng có vẻ tươi mát. Nhìn bóng dáng mình chợt hiện trên gương, nàng cảm thấy như mình đang cố gượng mỉm cười, nói năng, lắng nghe và cười đùa. Những việc ấy là bơn phận của khách mời để buổi tiếp tân được thành công. Nàng lặng ngắm mọi người đang ngồi ở hai đầu cái bàn dài. Họ cũng đang mỉm cười, nói năng, lắng nghe và cười đùa. Nàng thầm nghĩ liệu có bao người trong số họ cũng có những vết thương lòng! Liệu có bao người đang cảm thấy mình như đã chết và bằng lòng được như thế? Đúng là người ta cũng dũng cảm thật!

Nàng ra dấu cho người hầu mang đến cho nàng một đĩa đồ ăn ở gần tủ buýt phê dài. Anh ta lần lượt giở những khay bạc lớn để cho nàng chọn. Scarlett chọn một vài lát thịt lợn muối và muỗng thịt gà giò nấu kem.

- Phải, nàng nói, một quả cà chua nướng… không, đừng lấy gì nguội cả.

- Đừng lấy gì trong những thứ nầy: thịt dăm bông, thịt ngỗng dầm, trứng cút đông, thịt bò ướp gia vị, cá ướp mặn, rắn hổ mào, kem, trái cây, phô mát, bánh mì, gia vị mứt, xốt, rượu, bia, rượu táo, cà phê.

- Tôi sẽ dùng trà.

Nàng tin rằng ít ra thì nàng cũng có thể uống vài hớp. Rồi sau đó, nàng lại có thể trở về phòng riêng. May mắn thay, đây là buổi tiếp tân lớn trước khi bắt đầu cuộc đi săn. Hầu hết những người đàn ông đều đã bước ra sân, súng cầm săn trên tay. Người ta dùng điểm tâm trong toà nhà hoặc ở đâu đó ngoài trời, nơi cuộc săn diễn ra. Mỗi người có thể tự chọn. Không ai buộc phải có mặt ở một địa điểm nào cụ thể, mãi cho đến bữa ăn tối. Tấm thiệp để trong phòng nàng ghi rõ khách mời chỉ cần tập hợp lại ở phòng tiếp tân vào lúc tám giờ kém mười làm sau khi tiếng chiêng đầu tiên được gióng lên. Bữa tối, sẽ bắt đầu đúng tám giờ.

Scarlett chỉ một cái ghế gần một phụ nữ mà nàng không quen. Người hầu đặt đĩa đồ ăn của nàng lên bàn và cái khay nhỏ cùng với tách trà. Sau đó, anh ta đem ghế đến cho nàng ngồi, choàng khăn ăn cho nàng.

Scarlett quay qua phía người phụ nữ và gật đầu chào.

- Xin chào, nàng nói. Tôi là Scarlett O Hara.

- Xin chào, bà kia đáp với nụ cười duyên dáng. Tôi rất mong được gặp bà. Chị họ tôi. Lucy Fans đã nói với tôi rằng cô ta đã gặp bà ở chỗ Bart Morland, khi Parnell ở đấy. Nào, nói cho tôi nghe xem liệu không phải là phản loạn một cách tuyệt vời khi công khai thừa nhận mình ủng hộ Quy định về nhà ở sao! Còn tôi tên là May Taplow.

- Một người anh họ tôi nói với tôi rằng tôi không nên ủng hộ Quy định về nhà ở nếu Parnell nhỏ con mà lại béo phệ với những mụn cóc, Scarlett vừa đáp vừa rót trà trong lúc May Taplow phá lên cười.

Scarlett biết rõ bà ta, đúng hơn đó là phu nhân May Taplow. Cha bà ta là công tước, còn chồng bà ta là con của huân tước. Đã là chuyện lạ khi nhìn nhận rằng cuối cùng, theo thời gian và qua các buổi tiếp tân, người ta cũng biết hết mọi chuyện thôi. Càng lạ hơn nữa là một cô gái quê mùa ở Géorgie lại cũng ra điều nghĩ rằng "người ta" làm chuyện nầy, chuyện nọ. Ngay cả khi kịp hiểu ra, mình sẽ phải ấp a, ấp úng, để người hầu nắm rõ điều mình muốn nói.

Anh họ của bà nói đúng đấy nếu như anh ta cũng trách cứ tôi như thế, tôi lấy làm sợ điều ấy! May thú nhận. Tôi chẳng còn muốn để tâm đến chuyện ai sẽ nối ngôi kể từ lúc Bertie bắt đầu mập ra.

Đến lượt Scarlett thổ lộ.

- Tôi chưa được biết Bertie là ai!

- Không, tất nhiên, tôi ngớ ngẩn thật! Bà không theo dõi Mùa chơi ở London phải không! Lucy đã nói với tôi là bà tự mình quản lý mọi tài sản của mình. Điều ấy quả là tuyệt diệu đối với tôi. Những người đàn ông không thể đi ra ngoài một mình mà không có người quản lý cùng theo bên cạnh thì những người đàn ông ấy trông có vẻ buồn cười thật. Bertie là ông Hoàng xứ Galles. Một mối chung tình, quả là vậy, ông ta thích tỏ ra phóng khoáng nhưng để rồi xem sao. Bà sẽ say mê Alexandra, vợ của ông ta thôi. Bà ta nghễnh ngãng đến mức muốn tiết lộ cho bà một điều bí mật thì tốt nhất là cứ viết ra, nhưng bà ta lại đẹp tuyệt vời, dịu dàng và xinh xắn.

Scarlett bật cười.

- May, nếu như bà biết chút gì về sự vui vẻ của tôi, bà sẽ cười đến chết đi được đấy! Ở chỗ tôi, khi tôi còn bé, những lời đồn đại táo tợn nhất đều nhắm vào người chủ con đường ray mới. Ai cũng tự hỏi khi nào thì ông ta mang giầy. Tôi không sao ngờ rằng mình lại nói về vị Quốc vương tương lai của nước Anh đấy.

- Lucy đã nói tôi rằng tôi sẽ say mê bà thôi, và bà ấy nói đúng thật! Hãy hứa là sẽ ghé chỗ chúng tôi chơi và ở lại nếu như bà có dịp đến London. Còn người đàn ông ở đường ray đó ư? Ông ta mang loại giầy nào thế! Ông ta đi cà nhắc chứ! Tôi tin chắc là tôi sẽ say mê nước Mỹ thôi.

Scarlett ngạc nhiên nhận ra là nàng cũng đã dùng điểm tâm xong. Nàng giơ tay lên và người hầu đứng sau nàng, bước đến.

- Xin lỗi, bà May, tôi có chuyện riêng một lát. Một chút kedgeree và cà phê cho thật nhiều kem.

Dòng đời cứ trôi qua. Một dòng đời hết sức êm ả nữa là khác! Mình đã quyết phải sống sao cho hạnh phúc và mình nghĩ rằng lúc nầy đây mình đang hạnh phúc.

- Mình mới chỉ quyết định xem nó thế nào thôi mà.

Nàng mỉm cười với người bạn mới quen.

- Ồ người chủ đường ray là một trong số những craker…

Đến lượt May lại tỏ ra bối rối.

- A, craker, vậy ra đó là chữ người ta gọi một người da trắng không mua nổi một đôi giầy đấy. Chẳng hề giống với một người da trắng nghèo túng đâu!

Cô con gái vị công tước dỏng tai, lắng nghe nàng nói.

Tối ấy, trời đổ mưa trong bữả ăn tối. Tất cả khách mời đều ra ngoài trời và vui sướng nhảy mừng. Cái mùa hè khó chịu nầy chẳng mấy chốc sẽ chấm dứt.

Scarlett trở về nhà vào buổi trưa. Trời mát, những hàng giậu bụi dặm đã được cơn mưa rửa sạch và chẳng mấy chốc lại bắt đầu mùa đi săn. Lại cứ phải đi cùng nhóm săn Blaser của Galway à! Nàng muốn có hẳn những con ngựa riêng của mình. Mình sẽ phải lo đến chuyện gửi chúng đến đó trước bằng tàu hoả. Tất nhất, theo mình nghĩ, là cho chúng lên tàu ở Trim, gửi chúng đến Dublin, rồi lại gửi tiếp chúng đến Galway. Nếu không, còn một đoạn đường xa nữa đến tận Mullingar mà cần phải để cho chúng nghỉ ngơi rồi mới gửi chúng trở lại Galway bằng xe lửa: Mình tự hỏi liệu mình có phải tính đến cỏ khô cho chúng ăn không chứ! Mình cần phải biết xem có cần chuồng ngựa không! Mình sẽ viết cho John Graham ngay ngày mai thôi…

Mải suy nghĩ, nàng về đến nhà lúc nào không biết

- Scarlett, có những tin tức tuyệt vời đây!

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Harriet hào hứng như thế cả. A! Cô ta xinh đẹp hơn là mình vẫn tưởng. Khi cô ta diện những bộ quân áo hợp với cô ta…

- Trong lúc cô đi vắng, có thư của những người anh họ tôi từ Anh quốc gửi đến. Tôi đã chẳng nói với cô rằng tôi đã kể cho họ nghe về sự may mắn của tôi và về lòng tốt của cô sao! Người anh họ nầy - anh ta lên là Reginald Parson, nhưng trong nhà lại cứ gọi là Reggie - đã chạy chọt để Billy được nhận vào trường mà con trai anh ấy đang học, đứa con của Reggie ấy mà. Nó tên là…

- Harriet, chờ chút! Cô nói gì vậy! Tôi vẫn nghĩ là Billy sẽ phải học tại Ballihara thôi.

- Thì phải thế thôi nếu như không còn cách nào khác! Tôi cũng đã viết như vậy cho Reggie mà.

Scarlett há hốc miệng.

- Cô chê trách gì về trường học ở đây! Tôi rất muốn biết điều ấy!

- Nhưng nào có gì đâu, cô Scarlett. Đó là một ngôi trường làng đàng hoàng ở Ireland. Tôi chỉ muốn một điều gì đó tốt đẹp hơn cho Billy thôi mà, tôi tin là cô hiểu rõ điều đó - Thế mà lại không đấy!

Scarlett đã chực phùng mang trợn mắt để bênh vực cho ngôi trường ở Ballihara, cả những ngôi trường ở Ireland thậm chí đến cả xứ Ireland nữa! Rồi nàng ngắm nhìn bộ mặt bình thản của Harriet Kelly. Nó đã mất đi vẻ dịu dàng nhưng cũng không lộ chút sợ hãi nào. Đôi mắt xám của người phụ nữ trẻ nầy lúc thường vẫn mơ màng còn lúc nầy đây đã như có những ánh thép. Vì con mình, cô ta sẵn sàng đương đầu với hết thảy mọi người đấy!

Trước đây, Scarlett đã nhìn thấy con cừu biến thành sư tử khi Mélanie Wikes đứng ra bảo vệ cho những gì thân thiết với mình.

- Còn Cat thì sao! Bé sẽ cô độc biết bao nếu như vắng Billy.

- Tôi rất tiếc, Scarlett ạ, nhưng tôi phải nghĩ đến điều gì tốt đẹp nhất cho con tôi thôi.

Scarlett thở dài.

- Harriet nầy, tôi muốn bàn với cô điều nầy xem. Cô cũng như tôi đều biết rõ là ở Anh quốc, Billy sẽ vẫn bị coi như là đứa con trai Ireland của một người giữ ngựa Ireland thôi! Ở Mỹ, nó lại có thể là bất cứ ai, mà cô muốn cho nó trở thành…

Đầu tháng chín, Scarlett ôm Cat trong tay lặng lẽ một cách dũng cảm vẫy chào Billy và mẹ bé khi con tàu rời cảng Kingstown hướng về nước Mỹ, Billy bật khóc nức nở, còn khuôn mặt Harriet lại ánh lên bao hy vọng và kiên quyết. Đôi mắt cô ta tràn ngập những giấc mộng. Scarlett mong sao ít ra một vài giấc mộng ấy sẽ trở thành hiện thực. Nàng đã viết thư cho Ashley và bác Henry Hamiton để nói trước với họ về người phụ nữ trẻ nầy, mong họ săn sóc cho cô ta và tìm giúp cho cô ta một chỗ dạy học. Nàng tin chắc họ sẽ nhận làm giúp nàng.

Còn chuyện gì sau đó thì tuỳ vào Harriet và hoàn cảnh thôi.

- Kitty Cat, chúng ta ra chơi sở thú đi! Ở đấy có hươu cao cổ, có sử tử, có gấu và có cả một chú voi thật, thật to Cat thích sư tử hơn cơ!

- Con sẽ đổi ý ngay cho mà xem khi nhìn thấy những chú gấu con.

Hai mẹ con ở lại Dublin chơi một tuần lễ. Mỗi ngày họ hết đi chơi sở thú lại kéo đến ăn bánh kem ở quán Bewley. Rồi họ đi xem múa rối và uống trà ở Shelbourne với bánh mì sandwich và bánh sữa, hoặc ăn kem quậy trong những cái chén bạc, hay bánh kem đựng trên những khay bạc. Scarlett thấy con gái nàng không hề biết mệt và bụng của con thật tốt…

Trở về Ballihara, nàng giúp Cat biến ngọn tháp thành cơ ngơi riêng của bé, nơi mà người ta chỉ có thể đến khi được mời. Cat quét mạng nhện và phân cũ chất đống từ nhiều thế kỷ qua, trước cái cửa lớn để ra vào, Scarlett múc từng xô nước sông lên để hai mẹ con cùng chui rửa tường, nền nhà. Cat đập nước bắn tung tóe hoặc quậy nước xà bông nổi bong bóng, rồi cười vang thích thú. Điều ấy lại gợi cho mẹ bé nhớ lại những lần tắm cho bé khi còn nhỏ xíu. Nàng chẳng lo lắng chút nào khi hai mẹ con đã phải mất hơn một tuần để dọn dẹp cái cơ ngơi nầy cho tương đối sạch sẽ, cũng như khi nhìn thấy còn thiếu nhiều bậc thềm bằng đá dẫn lên gác trên. Cát lẽ ra đã quét dọn lên đến tận ngọn tháp.

Hai mẹ con làm xong việc nầy đúng vào lúc lẽ ra là ngày hội mùa ở một năm bình thường. Colum đã khuyên nàng không nên làm gì hết! Làm sao lại có thể nhởn nhơ vui chơi, khi mà chẳng có gì để ăn mừng cả!

Anh giúp nàng phân phối những túi bột, muối và đường, khoai tây và bắp su được gửi đến làng trong những cỗ xe trĩu nặng, do những người cung cấp mà Scarlett đã tìm được - Họ chẳng nói được lấy một lời cám ơn, nàng cay đắng nhận xét khi xong mọi việc. Hoặc là họ cũng chẳng thèm tỏ ra là có nghĩ đến điều ấy. Người ta sẽ nghĩ rằng chỉ một số người hiểu là bản thân em cũng đau khổ về sự hạn hán ấy chứ! Lúa mì và cỏ của em cũng bị thiêu rụi như của họ. Em còn mất hết cả phần lĩnh canh và em còn phải bỏ tiền mua tất cả những thứ đó nữa.

Nàng không sao diễn tả được điều mà làm cho nàng đau khổ khi mảnh đất của dòng họ O Hara đã quay lưng lại với nàng, với mọi người - những người của nàng!

Nàng tiêu phí phần sức lực thừa thãi của mình trong ngọn tháp của Cat. Người phụ nữ ấy trước đây không hề liếc mắt khỏi ô cửa kính để xem ngôi nhà của mình ra sao, thì giờ đây, nàng lại lang thang hàng giờ khắp các phòng, xem xét tỉ mỉ từng đồ vật, từng tấm thảm nhỏ, từng tấm khăn trải giường, gối ôm, gối kê đầu, và chọn những cái tốt nhất. Cat là trọng tài chung thẩm. Bé xem xét những thứ mẹ đã lựa và chọn lấy một tấm thảm phòng tắm điểm bông sặc sỡ, ba tấm khăn trải giường kết bằng nhiều mảnh vải khác nhau và một bình hoa xứ Sevres để đựng các cây cọ. Tấm thảm và những tấm khăn trải giường được đặt trong một hốc của bức tường dày bằng đá. Để con nghỉ trưa, bé giải thích. Rồi bé cứ miệt mài đi đi, về về giữa ngọn tháp và ngôi nhà, đem hết những cuốn sách hình thú vật của bé, cái hộp vẽ bộ sưu tập lá cây và một cái bình đựng những mẩu bánh khô của những loại bánh mà bé đặc biệt thích ăn.

Bé định dùng bánh ấy để nhử các loài chim, thú đến nhà bé. Thế là bé có thể vẽ chân dung chúng trên tường.

Scarlett lắng nghe con gái trình bày những dự định của nó. Nàng ngắm nhìn con cần cù thực hiện việc chuẩn bị, lòng tràn đầy tự hào trước vẻ quyết tâm của Cat, khi tự mình tạo dựng một thế giới, bé sẽ cảm thấy hạnh phúc, cho dù Billy không còn dự phần vào thế giới ấy nữa. Nàng buồn bã nghĩ thầm: mình học được bao điều từ một cô bé mới bốn tuổi. Ở Halloween, nàng tổ chức bữa ăn chiều cho sinh nhật của Cat và để bé quyết định mọi thứ. Có bốn cái bánh, trên mỗi bánh có gắn bốn cây đèn cầy. Hai mẹ con cùng ngồi bệt trên nền đất trong chính điện ngôi nhà của Cat, ăn cái bánh đầu tiên, mang cái bánh thứ hai đến cho Grainne và cùng ăn với bà. Rồi hai mẹ con trở về nhà, bỏ hai cái bánh còn lại cho bầy chim.

Sáng hôm sau, với tất cả sự hào hứng Cat kể lại cho nàng nghe là không còn một mẩu sót lại! Bé cũng không mời mẹ đến chứng kiến tận mắt điều ấy nữa. Từ nay, ngọn tháp đã thuộc về bé.

Như mọi người ở Ireland, mùa thu ấy, Scarlett đọc báo với mối thấp thỏm chuyển dần thành sự phẫn nộ. Đã có quá nhiều những cuộc trục xuất. Theo nàng nghĩ việc các tá điền tìm cách chống lại là hoàn toàn có thể hiểu được việc họ đánh người quản lý hoặc dùng chĩa hành hung hai cảnh sát cũng là một phản ứng bình thường thôi. Nàng chỉ chán ngán là sao chuyện ấy lại không hề được ngăn chặn! Nào có phải lỗi của họ, nếu như mùa màng lại tồi tệ, và nếu họ không thể kiếm ra tiền là vì chẳng có gì để bán cả. Nàng biết rõ điều ấy bằng chính kinh nghiệm của bản thân nàng.

Trong những cuộc đi săn trong vùng, mọi người những luôn nói một điệu như nhau, và các chủ đất tỏ ra rất ít thông cảm như Scarlett. Họ lo âu khi thấy nông dân chống lại họ.

- Mẹ kiếp, bọn chúng còn mong cái gì nữa! Nếu chúng không trả đúng kỳ hạn, chúng sẽ mất nhà! Chúng biết điều ấy mà, bao giờ mà chẳng thế. Một cuộc nổi dậy có khả năng đang được chuẩn bị, chuyện ấy đang xảy ra đấy tha lỗi cho chúng tôi, thưa quý bà.

Nhưng phản ứng của Scarlett cũng giống như mọi người chung quanh, khi nói đến bọn Whiteboys. Suốt mùa hè qua, đã rải rác xảy ra bao việc rồi. Bọn Whiteboys càng lúc, càng tỏ ra có tổ chức và hung hãn. Đêm nầy qua đêm khác, các vựa lúa các đụn rơm lại bị đốt cháy.

Chúng giết gia súc và cừu, giết cả lợn, chặt cả chân ngựa cày và lừa thậm chí còn cắt cả gân chân của lừa và ngựa. Chúng đập vỡ kính của các cửa tiệm buôn trước lúc ném đuốc hoặc ném phân chuồng vào trong. Khi mùa thu chuyển dần sang mùa đông, thì lại càng xảy ra những trận phục kích chống lại quân đội - lính Anh hay cảnh sát Ireland - và những cuộc tấn công vào giới thân hào khi họ đi du ngoạn bằng ngựa hoặc xe ngựa.

Scarlett đã phải cho hai người giữ ngựa đi theo hộ tống, khi nàng đi dự những buổi tiếp tân.

Và nàng không ngừng lo lắng cho Cat, Billy đi khỏi, cuộc sống của bé đã bị đảo lộn nhiều hơn là mẹ bé tưởng. Cat không hề than khóc và rên rỉ. Bé luôn bận bịu với một dự định, hoặc một trò chơi mà bé vừa nghĩ ra. Nhưng Cat vẫn còn là một đứa bé, và Scarlett lo sợ, khi nhìn thấy bé cứ lủi thủi một mình. Trước đây, nàng đã quyết định không nhốt bé, nhưng giờ đây nàng bắt đầu mong sao cho nàng đừng quá nhanh nhẹn, quá độc lập và gan dạ như thế. Cat rảo quanh khắp chuồng ngựa, kho thóc, văn phòng, xưởng chế biến sữa, các khu vườn và nhà kho. Bé lang thang trong rừng và trên những cánh đồng như một con bé hoang dại đang ở trong nhà mình. Còn ngôi nhà chỉ như một sân chơi rộng nhờ có những phòng bỏ trống, những căn gác đầy những rương hòm và các hộp đủ loại, những căn hầm đầy những kệ, có nhiều ngăn để chai lọ và những thùng lớn đựng thực phẩm, những căn phòng dành cho gia nhân ở, dành để bát đĩa bằng bạc cất sữa, bơ, phô mát, để giặt là quần áo…, và bao thứ sinh hoạt khác cần cho sự tồn tại của Toà nhà lớn.

Kiếm Cat chỉ mất công vô ích. Bé có thể ở bất kỳ chỗ nào. Bé chỉ quay về nhà vào giờ ăn và giờ tắm. Scarlett không sao hiểu nổi bằng cách nào bé lại biết được giờ giấc, nhưng Cat không bao giờ về muộn.

Mỗi ngày, sau bữa điểm tâm, hai mẹ con lại đi ngựa. Scarlett bắt đầu cảm thấy lo sợ khi rong ruổi trên đường vì có bọn Whiteboys và cũng không muốn sự thân mật của hai mẹ con bị phá vỡ khi mang theo những người hầu ngựa. Vì thế cả hai đi theo con đường trước đây chỉ mình nàng đi, vượt qua ngọn tháp, băng qua khúc sông cạn, rồi rẽ vào con đường đất dẫn đến ngôi nhà lá của bác Daniel. Có lẽ Pegeen O Hara chẳng thích thế đâu, nàng nghĩ thầm, nhưng phải làm cho chị ta quen với Cat và với mình thôi nếu như chị ta còn muốn mình tiếp tục trả tiền mướn đất cho Seamus. Nàng những muốn Timothy, con trai út của bác Daniel, đừng lần lữa chuyện cưới vợ. Cưới xong, anh ấy sẽ ở trong ngôi nhà lá nhỏ và chị vợ hạnh phúc ấy chắc sẽ biết cư xử hơn Pegeen. Từ khi đến đây, chị ấy đã kết thúc sự thân mật của nàng với gia đình.

Mỗi lần tham gia một cuộc đi săn, Scarlett đều hỏi dò Cat xem bé có phiền lòng khi nàng đến đó không. Vầng trán nâu nhăn lại, đôi mắt xanh mở to, đầy bối rối bé hỏi: "Sao người ta lại phải phiền lòng làm gì chứ!".

Scarlett thở phào khi nghe con nói. Tháng mười hai, nàng giải thích cho Cat là nàng sẽ phải vắng nhà khá lâu, bởi nàng phải đi xa, phải dùng xe lửa để đến đó. Con gái nàng lại vẫn đáp như thế.

Vào một ngày thứ ba, Scarlett lên đường đi Galway để tham gia những cuộc đi săn mà nàng chờ đợi từ bao lâu nay. Cũng như những con ngựa, nàng muốn được nghỉ ngơi một ngày, trước khi cuộc săn bắt đầu vào ngày thứ năm. Nàng chẳng hề mệt chút nào; trái lại, nàng còn cảm thấy bồn chồn, háo hức đến nỗi không sao ngồi yên được. Nhưng nàng không muốn có bất cứ trục trặc gì. Nàng cần giữ cho mình khỏe khoắn. Nếu như mà dành được thắng lợi, nàng sẽ ở lại thêm ngày thứ sáu và thứ bảy nữa.

Ngày đi săn đầu tiên chấm dứt, John Graham trao cho Scarlett cái chân thú còn lốm đốm máu khô đóng thành cục nàng đã săn được. Nàng nghiêng người, đón lấy một cách hơi lạnh lùng!

- Cám ơn, thưa Ngài.

Mọi người đều vỗ tay hoan hô nàng.

Những tiếng hoan hô còn vang dậy khi hai người hầu bước đến, bưng một cái khay lớn trên đó có một cái bánh pâté còn bốc khói.

- Thưa bà O Hara, Graham nói, tôi đã nói với mọi người về lời đánh cuộc của bà và chúng tôi đã thực hiện một lời đùa vui đúng theo ý muốn của bà. Đây là một cái bánh pâté nhân thịt quạ. Tôi sẽ ăn miếng đầu tiên, những người trong nhóm săn Blazer sẽ ăn tiếp phần còn lại. Tôi đã tưởng là một mình bà sẽ phải ăn hết cái bánh nầy đấy.

Scarlett mỉm cười một nụ cười thật dịu dàng.

- Tôi sẽ rất thích thú được chấm muối cho ông đấy!

Vào ngày thứ ba của cuộc săn, nàng gặp người đàn ông có khuôn mặt nhìn nghiêng như chim ó, cưỡi một con ngựa ô. Nàng đã để ý đến ông ta từ trước: không làm sao khác được. Ông ta đã phi ngựa với một vẻ táo bạo đầy ngạo mạn khiến cho ông ta trở nên hấp dẫn đến chết người. Hôm qua, Scarlett đã suýt mất thế cân bằng lúc ngồi trên ngựa, khi ông ta thực hiện một cú nhảy ngoạn mục trước mặt nàng và nàng đã phải dừng ngựa lại để đứng nhìn.

Mọi người vây quanh ông ta vào buổi điểm tâm trước cuộc đi săn và thi nhau trầm trồ, còn ông ta thì lại cứ lẳng lặng không nói gì cả. Ông ta cao lớn nên nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt khoặm, đôi mắt u buồn và mái tóc đen nhánh đến mức trông như xanh biếc.

- Ông kia là ai vậy mà trông có vẻ chán chường đến thế! Nàng hỏi một phụ nữ nàng quen biết.

- Trời đất! Đó là Luke Fenton đấy! Người đàn ông hấp dẫn và tai ác nhất nước Anh đấy!

Scarlett im lặng không một lời bình phẩm. Trong thâm tâm, nàng vẫn nghĩ dầu sao cũng phải cho ông ta một vố để ông ta câm họng, đừng ba hoa khoác lác nữa!

Fenton phóng ngựa ngang với Scarlett. Nàng sung sướng được ngồi trên lưng con Bán Nguyệt: như ngang tầm với ông ta.

- Xin chào, ông ta nói, tay chạm vào vành mũ. Tôi thiết nghĩ chúng ta đã là những láng giềng rồi mà, thưa bà O Hara. Tôi mong được đến thăm bà để bày tỏ sự ngưỡng mộ của tôi, nếu bà cho phép.

- Rất sung sướng thôi! Ông ở đâu!

Fenton nhướng hai hàng lông mày đen rậm.

- Bà không biết sao! Tôi ở Adamstown, phía bên kia bờ sông Boyne đấy.

- Thế ra là ngài bá tước Kilmessan. Scarlett sung sướng vì đã không biết gì về điều ấy. Rõ ràng ông ta cũng không ngờ được. Thật là thiếu sót!

- Tôi biết rõ Adamstown, nàng đáp, mấy người anh họ của tôi thuộc dòng họ O Hara là tá điền cho ngài mà!

- Vậy sao! Tôi không được biết tên, họ là những ai! - Ông ta mỉm cười. Hàm răng ông ta trắng bóng.

- Sự thẳng thắn, rất đặc thù của Mỹ về nguồn gốc thấp hèn của bà thật hẫp dẫn đấy! Người ta cũng đã ca ngợi về điểm nầy cho bà, thậm chí ngay cả ở London. Bà thấy đấy, điều ấy thật có lợi cho bà đấy! - Ông ta lấy đầu roi ngựa chạm vào mũ và bỏ đi.

Đúng là táo tợn thật! Mà lại kỳ cục lạ! Ông ta thậm chí cũng chẳng thèm nói tên mình nữa!

Về đến nhà, nàng đã hai lần giao cho bà Fitzpatrick truyền đạt lại ngay những lời dặn của nàng cho người "quản lý khách sạn": Khi ngài bá tước Kilmessan đến đây thì cứ nói là nàng không có nhà.

Rồi nàng để tâm vào việc trang trí toà nhà đón mừng lễ Giáng sinh và nghĩ năm nay phải có cây thông lớn hơn.

Nàng mở gói bưu phẩm từ Atlanta gửi đến, ngay khi nàng vào văn phòng. Harriet Kelly đã gởi cho nàng một ít bột ngô. Cô ta đáng được ngợi khen đấy chứ! Mình nghĩ là mình đã nói hơi quá nhiều, kể chuyện mình nhớ lại bánh bột ngô. Có cả quà của Billy cho Cat. Mình sẽ đưa cho bé khi về nhà dùng trà. A, còn đây là một bức thư dày cộm, Scarlett ngồi thoải mái, với một bình cà phê, để đọc cho thoả thích. Những bức thư của Harriet vẫn luôn có nhiều chuyện bất ngờ.

Bức thư đầu tiên cô ta viết sau khi đến Atlanta, đã cho nàng biết - trong trang thư đầy những lời cám ơn rối rít, được viết bằng thứ chữ thật khít - một chuyện không sao tin nổi: India Wibes đã có một người cầu hôn nghiêm túc! Một gã Yankee, đúng thế, một vị mục sư mới đến thuộc giáo phái giám lý. Scarlett đã khoái trá với ý nghĩ nầy. India Wibes - cô nàng chính nghĩa của miền Nam đã lộ rõ nguyên hình. Một gã Yankee bước đến gần, thỏ thẻ với cô nàng về những chuyện mưa nắng, và thế là cô nàng quên béng là đã từng xảy ra một cuộc chiến tranh!

Scarlett bỏ qua những trang viết về những chiến công của Billy. Những trang ấy sẽ khiến Cát thích thú để chút nữa mình sẽ đọc cho con nghe. Rồi nàng đọc và thấy điều nàng mong muốn. Ashley đã hỏi xin cưới Harriet.

Đó đúng là điều mình mong không phải sao! Ghen với cô ta thì thật là ngớ ngẩn! Khi nào đám cưới! Mình sẽ gởi tặng một món quà lộng lẫy. Nhờ trời đấy! Dì Pitty sẽ không thể sống một mình với Ashley một khi India lấy chồng, bởi vì thế là không phải lẽ! Mình không sao tin nổi nữa! Vậy mà chuyện đời lại như thế đấy. Chính là vì dì Pitty sẽ biến mất đi, khi nhận ra bản thân mình, một cô gái già nhất trên đời, sẽ chẳng giống ai, nếu cứ sống mãi bên một kẻ độc thân. Ít ra, chàng sẽ cưới Harriet và cưới nhanh lên thôi! Không phải là một cuộc hôn nhân đam mê nhất trên đời đâu, nhưng mình nghĩ rằng cô ta cũng tìm thấy sự an ủi với những hội vui và nụ hồng cô ta thêu dệt trong đầu. Đáng tiếc là lễ cưới lại diễn ra vào tháng hai. Mình cố sắp xếp đi dự lễ cưới nhưng chắc không được vì sợ về không kịp Mùa Lâu Đài. Không sao tin nổi là mình có thể xem Atlanta là một thành phố lớn. Mình sẽ xem liệu Cát có muốn đi với mình đến Dublin sau ngày đầu năm mới không! Bà Sims nói việc đo quần áo chỉ kéo dài trong vài giờ, buổi sáng thôi. Mình tự hỏi những con thú tội nghiệp của sở thú đang làm gì trong mùa đông nhỉ!

- Thưa bà O Hara, bà còn cà phê chứ! Tôi cưỡi ngựa đến đây và tôi đang lạnh buốt đây!

Scarlett há hốc miệng, ngước nhìn ngài bá tước Kilmessan. ó, Chúa ơi, đầu tóc mình chắc phải kỳ cục lắm! Mình mới chỉ chải sơ sáng nay thôi mà.

- Tôi đã dặn ông quản lý khách sạn là cứ nói tôi không có nhà mà, nàng ấp úng.

Luke Fenton mỉm cười.

- Nhưng tôi lẻn vào từ phía sau! Tôi ngồi được chứ!

- Tôi ngạc nhiên là sao ông lại chờ người ta đề nghị với ông điều ấy đấy! Vậy thì mời ông ngồi xuống đi! Nhưng ông hãy cứ lắc chuông. Tôi chỉ có một cái tách thôi, tôi đã không nghĩ là có khách đến thăm.

Fenton làm theo lời nàng và ngồi vào một cái ghế gần nàng.

- Tôi sẽ dùng tách của bà nếu điều ấy không làm bà khó chịu! Chắc phải mất cả tuần lễ mới có được một cái tách khác!

- Có ngay chứ! Tôi thật khó chịu. Biết làm sao được. - Scarlett ấp úng.

Rồi nàng phá lên cười.

- Đã hai mươi năm rồi, tôi đã không nói "Biết làm sao được"! Tôi cũng ngạc nhiên sao ông vẫn không mở miệng. Ông là một người rất dễ kích thích, thưa ngài…

- Luke…

- Scarlett…

- Tôi có thể uống một chút cà phê chứ!

- Nhưng biết làm sao được! Bình đã cạn!

Fenton trông ít ngạo mạn hơn khi cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio