Chương 2999 Hành động này không hề coi trọng khu vực Cổ Hoang. Cự Mang nhìn Diệp Quân: “Không sợ chết vậy sao?” Diệp Quân nhoẻn miệng cười đáp: “Các người giết ta là điều đương nhiên, còn ta giết các người lại là không sợ chết hả?” Hắn xua tay: “Đừng nhiều lời nữa, ông đây nói thẳng luôn, hôm nay nếu ta không chết thì ngày sau sẽ hủy diệt cả khu vực Cổ Hoang các người”. Quả thật, đến bước đường này, không thể giải hòa với nhà họ Thần hay khu vực Cổ Hoang được nữa. Mọi người đều quyết đấu sống chết. Đơn giản vậy thôi! Nghe Diệp Quân nói vậy, Cự Mang nheo mắt lại, ánh mắt của hai vị yêu vương phía sau ông ta cũng trở nên lạnh lùng. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp người không nể mặt khu vực Cổ Hoang. Lúc này, bọn họ đã không thể nhân nhượng được nữa. Nhân nhượng lúc này thì sau này khu vực Cổ Hoang còn mặt mũi nào để sống nữa đây? Cự Mang nhìn Nhị Nha: “Đấu vài chiêu không?” Trực tiếp ra tay! Nhị Nha liếm kẹo hồ lô: “Được thôi!” Cự Mang gật đầu, sau đó tiến lên một bước, trong tích tắc, ông ta và Nhị Nha đã biến mất tại chỗ. Bùm! Bỗng chốc, trên tinh không vang lên những tiếng nổ đáng sợ. Hai vị yêu vương còn lại nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười: “Các người định đánh hội đồng à?” Thần Trạch nhìn Diệp Quân: “Không được sao?” Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta là người giảng võ đức, nếu các người đánh lẻ thì ta sẽ không dùng vũ khí, đây là giới hạn cuối cùng của ta… Còn nếu các người muốn đánh hội đồng thì xin lỗi, ta không cần giới hạn này nữa”. Thần Trạch nhếch môi khinh thường nói: “Vậy ngươi cứ dùng vũ khí thử xem”. Nói xong, hai vị yêu vương cùng lao về phía Diệp Quân Hai chọi một! Diệp Quân lặng lẽ rút ra kiếm của cha ra. Diệp Quân đương nhiên không dám xem thường hai vị yêu vương. Thế là dứt khoát rút kiếm Thanh Huyên ra. Không những thế, hắn còn dung hợp với Ngao Thiên Thiên, để khí tức tăng vọt đến tột cùng. Rồi hắn đạp mạnh chân phải, hóa thành kiếm quang lao tới. Kiếm quang lóe lên. Ầm! Những người khác chì nghe tiếng nổ vang lên, sau đó là hình ảnh Thần Trạch bay ngược về sau với cánh tay phải nứt nẻ, máu phun như suối. Ông ta rơi vào hoang mang tột độ. Ánh mắt nhìn Diệp Quân đầy khó tin: “Ngươi…”