Chương 3167 Sau khi trò chuyện với mấy người nhóm Tiêu Qua một lúc lâu, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi tới núi Bán Thanh. Nơi này là chỗ ở của đạo sư Phí Bán Thanh của họ trước đây. Ở trên núi, Diệp Quân tò mò nói: “Tiểu Ca, sao đạo sư lại không có ở đây?” Nạp Lan Ca bình tĩnh đáp: “Bà ấy đã không còn ở Nam Châu nữa”. Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Ca: “Không còn ở Nam Châu nữa?” Nạp Lan Ca gật đầu: “Bà ấy ở vũ trụ Tiểu Quân rồi”. Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ Phí Bán Thanh lại đi đến vũ trụ Tiểu Quân. Nạp Lan Ca nhìn xung quanh, cười nói: “Thật là nhớ nhung nơi này”. Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”. Nạp Lan Ca đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Nếu huynh không phải Thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, thì huynh nói xem bây giờ chúng ta đang làm gì?” Diệp Quân cười đáp: “Thế có lẽ huynh đã đi đời nhà ma rồi. Ha ha…” Nếu hắn không phải Thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, thì trong trận đấu với nhà họ An lần đó có lẽ hắn đã chết rồi. Nạp Lan Ca nhẹ giọng nói: “Cũng đúng”. Nói đến đây, cô chợt hỏi một cách nghiêm túc: “Tiểu Quân, huynh nói xem sau này khi chúng ta thành lập một trật tự hoàn toàn mới, mọi thứ thật sự đều có thể công bằng sao? Giống như trước đây khi chúng ta đối mặt với nhà họ An, nếu có Quan Huyên Pháp thì thật sự có thể giải quyết triệt để chuyện như thế ư?” Diệp Quân lắc đầu: “Chắc chắn là không thể, vì nơi nào có người thì nơi đó sẽ có tranh đấu, sẽ có tình người… Bất cứ quy tắc và pháp luật này cũng không thể công bằng tuyệt đối”. Nạp Lan Ca im lặng, Diệp Quân cười nói: “Nhưng sau khi Quan Huyên Pháp thông dụng, chắc chắn có thể giảm bớt chuyện như thế xảy ra, hơn nữa cũng có thể khiến một vài thế lực phải kiêng dè, không đến mức làm chuyện xấu một cách trắng trợn. Nạp Lan Ca gật đầu, lúc trước nhà họ An dám làm chuyện xấu xa trước mấy trăm giới, hành động đó có thể nói là rất khoa trương. Còn công bằng tuyệt đối? Ở bất cứ thời đại nào cũng không thể xuất hiện. Làm người ai có thể không có suy nghĩ ích kỷ được? Nạp Lan Ca quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Dù thế nào thì muội cũng sẽ ủng hộ huynh”. Diệp Quân nắm chặt tay Nạp Lan Ca, nhẹ giọng nói: “Ta biết việc này sẽ rất mệt mỏi, nhưng ta cảm thấy chúng ta thật sự nên làm gì đó, dù không thể công bằng với tất cả mọi người, nhưng chỉ cần có thể để đa số người được đối xử công bằng thì chúng ta cũng đã thành công rồi”. Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế”. Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Huynh dẫn muội đến một nơi”. Dứt lời, hắn bèn đưa Nạp Lan Ca đi tới tháp thí luyện. Nạp Lan Ca thắc mắc. Diệp Quân cười nói: “Trước đây khi tu luyện ở nơi này từng gặp một cô nương, là Diệp Vũ của nhà họ Diệp, cô ấy đã cho ta huy hiệu này…” Dứt lời, hắn lấy huy hiệu kia ra.