Chương 3206 Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Không hề. Hiện nay thì nhà họ Dương các cậu đang làm tốt rồi, nhưng kết quả thế nào còn phải đợi cậu đến Thần Đạo Cảnh mới biết được”. Diệp Quân nhíu mày: “Tiền bối sợ ta sẽ chọn con đường thần tính?” Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Nếu cậu làm vậy thì mẹ cậu sẽ không giúp cậu thành lập trật tự vũ trụ nữa, ai về nhà nấy nghỉ khỏe”. Diệp Quân: “Ta chắc chắn sẽ chọn nhân tính”. Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Còn chưa chắc”. Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chắc chắn!” Hắn nhìn sang ba cô gái đầy dịu dàng: “Vì nhân gian này có người ta yêu”. Cả ba: “…” Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo đen như đáy nồi, thầm mắng trong lòng: Thằng chó! Từ Chân bỗng chủ động dắt tay Diệp Quân, cười nói: “Miệng ngày càng dẻo”. Diệp Quân: “Ta nói thật mà”. Từ Chân chỉ cười. Chủ nhân bút Đại Đạo: “Còn chuyện gì nữa không? Không thì ta đi”. Không muốn ở lại xem thằng khốn này ân ân ái ái nữa. Diệp Quân: “Tiền bối, đệ đệ Diệp Khải của ta đang đi theo ông đúng không?” Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đang theo ta”. Diệp Quân: “Nó sao rồi?” Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Yên tâm, nó theo ta chẳng lẽ còn sợ bị ngược đãi? Sức mạnh tuy thua cậu một chút nhưng nhìn khắp thế hệ trẻ cũng chẳng có mấy ai thắng nó được”. Diệp Quân cười: “Thế là tốt rồi”. Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nghe nói cậu từng tiếp xúc với văn minh Sâm Lâm?” Diệp Quân gật đầu: “Ông nội ta từng giết một người bên họ”. Chủ nhân bút Đại Đạo: “Sao không nói ông ta nhổ cỏ tận gốc luôn đi? Bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu”. Diệp Quân: “Không sao, lúc đó ta lại nhờ cô cô váy trắng ra tay”. Chủ nhân bút Đại Đạo giơ ngón cái: “Đúng là Diệp thiếu mới dám ngạo mạn như vậy! Bye!” Nói rồi xoay người biến mất tăm. Từ Chân bật cười: “Xem cậu chọc tức ông ta kìa”. Diệp Quân cong môi, nói: “Chân tỷ, ta phải đi rồi”. Từ Chân chớp mắt: “Không ở lại thêm sao?” Diệp Quân gật đầu: “Ta càng tu luyện thêm bao nhiêu thì càng có thể giải cứu tỷ sớm bấy nhiêu…” Từ Chân ngẩn ra: “Sao càng lúc càng thích nói mấy lời cảm động thế này?” Diệp Quân mỉm cười: “Đều là lời thật lòng cả”. Hắn vươn tay ôm lấy rồi đặt một nụ hôn lên trán cô ta, rồi cũng làm như vậy với Từ Nhu và Từ Thụ, sau đó xoay người biến mất, không quay đầu lại. Từ Nhu nhìn theo kiếm quang đi xa, thì thầm: “Thiếu niên năm nào trưởng thành thật rồi”. Nàng ta và Tiểu Tháp đã đi theo Diệp Quân từ ban đầu, thấy hắn đi từ giai đoạn non nớt, trẻ con từ hành động đến suy nghĩ, cho đến khi sự non trẻ ấy dần biến mất.