Chương 3352 Đồng tử của Thái A Khương đột nhiên co rút lại, phất tay áo, trước mặt gã ta xuất hiện một tấm khiên ma thuật. Ầm! Tấm khiên ma thuật vỡ tan tành, kiếm Thanh Huyên cách giữa trán Thái A Khương năm tấc, gần như đúng lúc đó, một ông lão áo sợi gai xuất hiện sau lưng Thái A Khương, ông ta nắm chặt tay phải, không dám ra tay. Thái A Khương nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trước mặt, sắc mặt tái xanh. Thua trong chốc lát! Diệp Quân không giết Thái A Khương, hắn mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên bay về trong tay hắn, hắn nhìn Thái A Khương, sau đó nói: “Bị người khác xúi giục, chết trong mơ hồ, có đáng không?” Vừa nói, hắn vừa nhìn ông lão áo sợi gai phía sau Thái A Khương: “Ông thấy sao?” Ông lão áo sợi gai hơi chắp tay: “Cảm ơn cậu đã giơ cao đánh khẽ”. Nói xong, ông ta lập tức dẫn Thái A Khương xoay người rời đi. Thái A Khương đột nhiên nói: “Nếu không phải nhờ thanh kiếm kia thì ngươi…” “Im miệng!” Ông lão áo sợi gai đột nhiên gầm lên như sấm. Sắc mặt Thái A Khương hơi khó coi. Ông lão áo sợi gai lạnh lùng nhìn Thái A Khương, sau đó chắp tay với Diệp Quân: “Vị công tử này, tộc Thái A ta quả thật không biết chuyện này, nếu không, nhất định sẽ không để gã ta nhắm vào cậu, hôm nay đã đắc tội nhiều rồi, thực xin lỗi, ngày sau nếu công tử có thời gian rảnh, mời tới tộc Thái A, để tộc Thái A ta làm tròn chức trách của chủ nhà”. Diệp Quân mỉm cười nói: “Nếu có cơ hội, nhất định sẽ tới quấy rầy”. Ông lão áo sợi gai chắp tay lần nữa: “Vô cùng hoan nghênh!” Nói xong, ông ta dẫn Thái A Khương xoay người rời đi. Sau khi hai người rời đi, Tiểu Tháp trong cơ thể Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta cứ tưởng là ngươi sẽ giết gã”. Diệp Quân cười khẽ: “Tại sao?” Tiểu Tháp nói: “Tại sao không giết chứ?” Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Thiếu niên đó rõ ràng là bị người khác lợi dụng, nếu ta giết gã, thì chẳng khác nào kết thù với tộc Thái A, như mong muốn của người đó. Sau đó, tộc Thái A chắc chắn sẽ trả thù ta bằng bất cứ giá nào, khả năng cao là ta không đánh lại họ, sau đó lại chạy trốn, khi không còn trốn được nữa, lại để cho cô cô váy trắng hoặc ông nội giải quyết ư?” Tiểu Tháp yên lặng. Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Có một vài phiền phức có thể tránh được, giống như lần này, ngươi nghĩ xem, thiếu niên đó bị người khác lợi dụng, tộc Thái A có tức giận không? Chắc chắn là có tức giận, nếu như vậy, ta sẽ ít đi một đối thủ, lại còn có khả năng sẽ có nhiều thêm một thế lực đồng minh”. Tiểu Tháp khẽ nói: “Ngươi đã trưởng thành hơn rất nhiều”. Diệp Quân mỉm cười, sau đó xoay người nhìn về phía cửa đại điện, ở đó, một cô gái bước ra. Cô ta khoác trên mình một bộ áo bào trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi nào. Chính là học sĩ tối thượng. Học sĩ tối thượng đi nhanh đến trước mặt ba người Diệp Quân, lúc này Khưu Sử quỳ thẳng xuống, run giọng nói: “Thuộc hạ kính chào học sĩ tối thượng”.