Chương 3400 Nhất Niệm hỏi lại: “Vì sao?” Diệp Quân đánh mắt sang bà lão: “Đang ở trên thuyền người ta mà”. Nhất Niệm nhìn theo, thấy bà lão cũng đang nhìn mình, bèn hỏi: “Không được thật à?” Bà lão không đáp. Bởi vì bà không nhìn thấu được cô bé này! Nhất Niệm cũng chỉ im lặng nhìn lại. Bỗng dưng muốn hơn thua tới cùng! Bỗng bà lão phát ra tiếng cười âm u: “Thú vị, nếu ta không cho các ngươi nướng thì sao?” Nhất Niệm không nói gì, nhưng đốm lửa Thiên Hành trong người Diệp Quân bỗng hơi chấn động. Hắn vươn tay kéo cô ta lại, mỉm cười giải thích: “Đây là thuyền của người ta, họ đã không cho phép thì chúng ta phải tôn trọng, không được làm trái, hiểu chưa?” Nhất Niệm ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu. Diệp Quân vươn tay xoa đầu cô ta: “Đợi lên bờ rồi ta nướng cho muội hai con, à không, ba con luôn”. Hai mắt Nhất Niệm lập tức sáng rỡ, đầu gật như giã tỏi. Diệp Quân bật cười. Thấy cả hai chịu xuống nước, bà lão lộ ra vẻ xem thường. Thuyền nhanh chóng cập bến, Diệp Quân vừa dắt Nhất Niệm bước xuống thì nghe bà lão gọi lại: “Người trẻ tuổi”. Hắn quay lại, nghe bà ta nói: “Dẫn thứ lai căng vô giáo dục này ra ngoài chỉ khiến ngươi ăn đòn thôi, hiểu không?” Diệp Quân biến mất tại chỗ. Kiếm quang lóe lên. Ầm! Bà lão bị đẩy lui mấy chục trượng. Từ trong cơ thể Diệp Quân, một tia sáng đỏ phóng lên cao. Hắn biến thành huyết nhân trong giây lát, đôi mắt nhìn bà lão đã trở thành biển máu: “Mụ chó già, mụ tưởng ta tôn trọng mụ là sợ mụ hay gì?” Rồi hắn vươn tay ra: “Cô cô! Con mượn kiếm!” Xoẹt! Một thanh kiếm giáng xuống từ trên cao. Hành Đạo! Nhưng nó không rơi vào tay hắn mà lập tức đâm xuyên đầu bà lão. Giết luôn ngay tức khắc. Diệp Quân: “…” “Ồ?” Một giọng nói xa xưa bỗng vang lên từ trong thành Bỉ Ngạn. Kiếm Hành Đạo bay ra, lập lòe trôi nổi trên cao, phát ra một giọng nói lạnh lùng: “Không phục à?” Là cô cô! Có tiếng cười khẽ vọng ra từ trong thành: “Không phục đấy”.