Thiên Xích: “Nếu hắn ra tay, chúng ta làm gì bây giờ?” Binh chủ: “Không biết”. Thiên Xích còn muốn nói thêm gì đó thì Diệp Quân đã đi đến trước mặt họ. Hắn chắp tay chào hỏi: “Có phải hai vị đến từ Đăng Thiên Vực?” Cả hai gật đầu. Diệp Quân nói ngay: “Kính đã lâu!” Hai người kia lập tức sa sầm mặt. Bọn ta còn chưa nói tên ra mà ngươi kính đã lâu? Có quỷ mới tin! Diệp Quân tiếp tục: “Có phải hai vị đến đây vì lệnh truy nã của Ác Đạo Minh?” Thiên Xích cười đáp: “Chỉ đến nhìn thôi, không có ý gì khác”. Diệp Quân nói thẳng: “Chi bằng hai vị theo ta đi”. Hai người sửng sốt. Diệp Quân cười: “Chẳng giấu gì hai vị, trong nhà ta có người”. Hai người câm nín. Ai chẳng biết nhà ngươi có người?? Ngươi chỉ còn thiếu viết luôn mấy chữ “có ô dù” lên mặt mà thôi. Lại nghe Diệp Quân nói: “Hai vị tiền bối đến đây không phải vì tiền tài, đúng chứ?” Hai người gật đầu. Diệp Quân vung tay, đẩy hai viên tinh thể Vĩnh Hằng tới. Làm hai người kia ngạc nhiên. Hắn nói: “Một chút lễ mọn ra mắt, xem như thành ý của ta, mong hai vị nhận lấy”. Tinh thể Vĩnh Hằng. Mà lại là lễ ra mắt? Hai người đều lộ vẻ xúc động. Má nó! Thằng này hào phóng vậy sao? Nhưng việc này nhìn đâu cũng thấy kỳ lạ, bọn họ đều không nhận lấy nó. Diệp Quân ngạc nhiên: “Hai vị chê ít sao?” Thiên Xích chần chừ: “Không phải, chỉ là chúng ta lần đầu gặp mặt mà Diệp công tử đã tặng Tinh thể Vĩnh Hằng…” Chỉ thấy Binh chủ cất viên tinh thể vào túi: “Đa tạ công tử”. Cuối cùng vẫn là không nhịn được. Mặc kệ tên nhóc này có mưu đồ gì, đây vẫn là Tinh thể Vĩnh Hằng. Lỡ như hắn đổi ý thì muốn khóc cũng không được. Thiên Xích thấy thế thì cứng họng, giãy giụa nhìn viên Tinh thể Vĩnh Hằng một hồi rồi cũng thu nó vào tay. Có gì tốt là hốt trước đã. Còn nếu thằng nhóc này có ý đồ gì… Ông ta sống ngần ấy năm, chẳng lẽ không làm gì được một thằng ranh chưa vắt mũi sạch?