Diệp Quân quay đầu lại nhìn, chính là Hoành Sơn Ảnh đang thi pháp. Hoành Sơn Ảnh mỉm cười: “Thêm thuộc tính cho ngươi”. Diệp Quân bật cười, sau đó biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó. Ngay khi hắn biến mất, sắc mặt hắn thay đổi, vì hắn nhận ra tốc độ của mình thế mà lại tăng lên gấp năm lần. Ông lão gầy gò đó càng hoảng sợ hơn, lúc ông ta phản ứng lại thì Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt ông ta rồi, sau đó một tia kiếm quang đánh ép về phía ông ta. Ông lão gầy gò hết sức kinh hãi, nhát kiếm này của Diệp Quân quá nhanh, ông ta hoàn toàn không thể né tránh, lúc này chỉ có thể bị động phòng thủ, hai tay ông ta siết chặt, một luồng khí tức đáng sợ cuồn cuộn lao ra từ trong cơ thể ông ta, sau đó tạo thành một tấm chắn đứng trước mặt ông ta. Thế nhưng tấm chắn đó vừa chạm vào kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân thì lập tức vỡ nát. Đồng tử ông lão gầy gò co rụt lại, ngay sau đó một thanh kiếm đâm vào giữa trán ông ta. Vèo! Cơ thể ông lão gầy gò nổ tung. Khi Diệp Quân định hủy cả cơ thể của ông ta, một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng xông đến từ bên phải. Diệp Quân quay phắt đầu lại, chỉ thấy một lưỡi đao đen đã bay đến trước mặt hắn. Diệp Quân đang định thu kiếm lại thì lúc này, một sợi tơ vàng bỗng vây chặt lưỡi đao đen đó, lúc này Diệp Quân cầm kiếm xoay mạnh một cái, kiếm Thanh Huyên hút linh hồn của ông lão gầy gò đó, gần như cùng lúc đó lưỡi đao đen phá vỡ những sợi tơ vàng rồi chém thẳng vào Diệp Quân. Ánh mắt Diệp Quân lóe lên tia sáng, chém mạnh một nhát kiếm. Soạt! Diệp Quân lùi về sau gần cả ngàn trượng, một sức mạnh dịu dàng như bông mềm đỡ lấy hắn. Cùng lúc đó Hoành Sơn Ảnh xuất hiện bên cạnh hắn, giữa cô ta và Diệp Quân được nối bằng một sợi dây màu ngọc lam, khi sợi dây đó nối với Diệp Quân, từng năng lượng bí ẩn liên tục rót vào cơ thể Diệp Quân, hồi phục cơ thể cho hắn. Diệp Quân hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn Hoành Sơn Ảnh, bởi vì hắn nhận ra tốc độ chữa lành mà cô nương này cho hắn còn nhanh hơn cả cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh trong cơ thể hắn. Thấy Diệp Quân nhìn sang, Hoành Sơn Ảnh không nói gì chỉ mỉm cười. Diệp Quân cũng không nói gì, hắn quay đầu lại nhìn Bát điện chủ ở đằng xa, vừa lúc Binh Chủ bị chấn động văng ra xa. Bát điện chủ xòe tay ra, lưỡi đao đen đó rơi vào trong tay gã, lúc này lưỡi đao đó thiếu mất một góc, xung quanh còn có rất nhiều vết nứt. Đó là do lúc nãy kiếm Thanh Huyên gây ra lúc đối đầu trực diện. Thấy thế Bát điện chủ nhíu mày, gã ngẩng đầu lên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân: “Kiếm khá đấy”. Diệp Quân nhìn Binh Chủ bên cạnh nói: “Binh Chủ, ông đi đối phó với những người còn lại, để gã cho ta”. Binh Chu do dự, sau đó nói: “Cậu Diệp cẩn thận”. Nói rồi ông ta biến thành ngọn lửa sấm rồi lao đến chỗ đám cường giả Ác Đạo Điện. Bát điện chủ nhíu mày nhìn chiến trường phía xa, vì những người gã dẫn đến đã hoàn toàn bị áp chế, những người này đều là tay sai của Ác Đạo Điện, mặc dù thực lực không yếu nhưng chắc chắn không thể so được với những cường giả đỉnh cấp đến từ Đăng Thiên Vực này. Cứ tiếp tục như vậy, những người này sẽ chết mất.