Hầu Môn Kiêu Nữ

chương 88: lại thú

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng thượng vì cảnh cáo các hoàng tử, nên mới xử lý dứt khoát nhanh nhẹn đến như vậy.

Tứ gia xúi giục đại phòng hạ độc, ba ngày sau sẽ bị trảm lập quyết, tuy đại phòng miễn cưỡng bảo vệ được tánh mạng, nhưng đại gia ở trong phòng giam ăn không ít khổ, lại bị phạt trượng, hơn nữa đại phòng còn bị sung quân đến nơi hoang dã, hắn có thể sống tới Nam Cương hay không cũng khó nói.

Nếu không phải niệm tình hắn chủ động thẳng thắn nhận lỗi sau khi chuyện này bị bại lộ, thì hoàng thượng sẽ không tha cho hắn.

Mấy năm gần đây, hoàng đế rất ưu đãi triều thần, mỗi năm thu quyết(mùa thu xử tử) rất ít trảm quyết tội thần, vài lần hạ chiếu đại xá thiên hạ.

Ai cũng không ngờ hoàng đế đối với vụ án thứ xuất độc hại đích mẫu lại xử trí nghiêm khắc đến như vậy.

Các đại thần lén nói thầm, hoàng thượng muốn cảnh cáo các hoàng tử đang ngo ngoe rục rịch.

Vĩnh Ninh hầu Khương gia kiện tụng vừa lúc đụng vào vẩy ngược.

Khương Lộ Kỳ biết tin phụ thân bị phán trảm lập quyết sẽ thực thi sau ba ngày nữa, khóc muốn chết đi.

Vài lần muốn lao ra, đi tìm hoàng hậu giúp phụ thân cầu tình, đều bị Tiêu Duệ Hoa ngăn cản.

Nàng khẩn cầu Tiêu Duệ Hoa để Tiêu Chước Hoa chữa bệnh cho thái tử, đổi lấy tánh mạng của phụ thân nàng, Tiêu Duệ Hoa nghe lời này, một phần thương hại Khương Lộ Kỳ hoàn toàn tan thành mây khói.

Hắn hạ lệnh nhốt Khương Lộ Kỳ ở trong phủ, đồng thời tuyên bố ra bên ngoài, Khương Lộ Kỳ bi phẫn quá độ, đầu óc không còn minh mẫn, có dấu hiệu điên cuồng.

Tiêu Duệ Hoa tìm thái y chứng minh lời nói.

Tiêu Duệ Hoa cũng không làm giả, cũng không cho Khương Lộ Kỳ dùng chén dược thất hồn, Khương Lộ Kỳ vẫn đi ra ngoài thất hồn lạc phách.

Nàng luôn lẩm bẩm gì đó người khác nghe không hiểu, trạng thái này không phải si ngốc, thì cái gì mới gọi là si ngốc?

Vĩnh Ninh hầu xóa tên đại phòng, tứ phòng khỏi tông tộc, phụ thân Khương Lộ Kỳ không còn là người Khương gia, sao Vĩnh Ninh hầu có thể ra mặt giúp Khương Lộ Kỳ?

Gia Mẫn quận chúa không tiếc thế nhân gièm pha Khương gia, cố ý giải quyết tứ phòng chính là không muốn Khương Lộ Kỳ liên lụy đến Khương gia.

Đừng nói Tiêu Duệ Hoa khiến Khương Lộ Kỳ dưỡng bệnh, cho dù Tiêu Duệ Hoa hưu Khương Lộ Kỳ, Khương gia cũng không trách cứ Tiêu Duệ Hoa vô tình.

Tiêu Duệ Hoa vẫn muốn giữ danh vọng trong sĩ lâm, hắn chỉ khiến Khương Lộ Kỳ dưỡng bệnh, cũng không đề cập tới chuyện hưu thê.

Đương nhiên Tiêu Duệ Hoa cũng không có ý nạp thiếp, Tiêu gia ít chủ tử, lại không có thân thích để cậy nhờ, Tiêu Duệ Hoa đem chuyện trong phủ phó thác cho vị ma ma quản sự có kinh nghiệm.

Người tới cửa bái phỏng Tiêu Duệ Hoa, phần lớn sẽ không để phu nhân ra mặt.

Tiêu Duệ Hoa không muốn nạp thiếp thất đè trên đầu Khương Lộ Kỳ, sủng thiếp diệt thê, nhân phẩm sẽ bị người đời phê bình, hắn thà chịu chút phiền toái, cũng không muốn để người khác có cơ hội phê bình hắn.

Cũng có người khuyên bảo Tiêu Duệ Hoa hãy đem Khương Lộ Kỳ đưa đến chùa miếu, Tiêu Duệ Hoa chỉ cười cho qua.

Đưa đến chùa miếu?

Không biết Khương Lộ Kỳ còn có thể nói ra chuyện gì.

Tiêu Duệ Hoa không tin tăng nhân trong chùa miếu có thể coi chừng được Khương Lộ Kỳ, vẫn nên đặt bên người mới an tâm một chút.

Hiện giờ Tiêu Duệ Hoa muốn làm thần tử của hoàng thượng, tốt nhất nên tránh xả giao cùng các quan viên và các vị hoàng tử, mượn chuyện Khương Lộ Kỳ cần dưỡng bệnh làm cớ, Tiêu gia đóng chặt cửa, cũng không có ai nói Tiêu Duệ Hoa làm cao, xem thường đồng liêu.

Sau khi gặp Tần vương thế tử, Tiêu Duệ Hoa đối với vụ án Giang Nam có suy xét khác.

Từ trong miệng Khương Lộ Kỳ, Tiêu Duệ Hoa đứt quãng nghe được một ít chân tướng che dấu chuyện hoán tử.

Hắn đã hiểu vì sao Gia Mẫn quận chúa không sợ thế nhân gièm pha Khương gia, quyết loại bỏ bất an.

Tiêu Duệ Hoa đối với chuyện hoán tử cũng nửa tin nửa ngờ, thừa dịp đi Khương gia thăm hỏi Tiêu Chước Hoa đang có thai, nói bóng nói gió hỏi vài câu, Tiêu Chước Hoa là muội muội của hắn, đáng lẽ không nên dấu diếm huynh trưởng, nhưng Tiêu Chước Hoa không dám nói chính xác.

Tiêu Chước Hoa chỉ có thể nhỏ giọng cảnh cáo huynh trưởng:

- Tần vương thế tử cũng là người đáng thương, may là còn có tiểu cô, nếu đổi lại là người khác, không biết hiện giờ có kết cục như thế nào đâu, ca ca, có thể giúp, nhất định phải giúp thế tử.

- Vị Tần vương thế tử của chính ta tâm tư rất lớn.

Tiêu Duệ Hoa cười cười, có chút bội phục Triệu Đạc Trạch:

- Muội muội không cần vì thế tử gia cùng thế tử phi mà lo lắng, không chừng bọn họ có tiền đồ phú quý không giới hạn.

Sau đó, Tiêu Duệ Hoa khuyên Tiêu Chước Hoa an tâm dưỡng thai, chuyện gì cũng không quan trọng bằng hài tử trong bụng nàng, Tiêu Chước Hoa nói với huynh trưởng, phu gia đối xử với nàng rất tốt.

Tiêu Duệ Hoa khảo giáo công khóa( trả bài) muội phu Khương Mân Cẩn, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Khương Mân Cẩn hổ thẹn vô cùng, ở trước mặt đại cữu tử cũng không dám ngẩng đầu.

Tiêu Duệ Hoa chỉ hy vọng sanh tôn tương lai không cần giống Khương Mân Cẩn.

Muội phu đọc sách thật không thông suốt.

Hắn nghĩ tới Khương nhị gia, đối với sanh tôn cũng không có nhiều kỳ vọng.

Khương gia nhị phòng không am hiểu đọc sách có thể là di truyền, chỉ có một muội muội thông tuệ hơn người cải tiến huyết thống, có lẽ sanh tôn sẽ hơn muội phu điểm gì đó?

- Muội phu không cần quá lo lắng, ngươi chuyên tâm chiếu cố muội muội của ta là được.

Tiêu Duệ Hoa đã quyết định, trước khi thi hương sẽ giúp muội phu khoanh vùng phạm vị, chủ khảo thi hương…

Hắn có thể đoán là người nào, dùng miệng thám thính chủ khảo sẽ moi được từ ngữ mấu chốt, bản thân muội phu lại là nhi tử của Khương nhị gia, thông qua thi hương cũng không khó.

Còn thi hội?

Khương Mân Cẩn lại không trông cậy vào thi hội được làm quan, tước vị Vĩnh Ninh hầu không có khả năng truyền cho người khác, muội phu có thể vững vàng thừa kế tước vị, ở trong triều đình đã có hắn cùng Triệu Đạc Trạch chiếu cố, Khương Mân Cẩn mới là người có đại phúc khí.

Cái gì cũng không cần lo.

- Tiêu gia tiểu tử, tới, bồi ta uống hai ly.

- Được.

Tiêu Duệ Hoa bị Khương nhị gia kéo đi uống rượu, Khương Mân Cẩn thấy đại cữu tử đi rồi, liền áy náy nhìn thê tử, Tiêu Chước Hoa nhẹ nhàng sờ khuôn mặt hắn, xấu hổ nói:

- Ta thích ngươi như vậy.

- Thật sao?

- Ừ.

- Hắc hắc, Chước Hoa không chê ta là tốt rồi.

Khương Mân Cẩn được phu nhân an ủi, liền khôi phục lòng tự trọng, dù sao cũng có người nguyện ý vì hắn nhọc lòng, hắn tội gì phải đi đọc sách?

Tiểu muội từng nói, kiếp này hắn chính là mệnh thê nô.

- Chờ nàng ở cữ xong, ta cùng nàng đi Giang Nam tảo mộ nhạc phụ nhạc mẫu, thuận tiện tìm một nơi thật tốt ở Giang Nam, cho phụ mẫu tu sửa một trang viên, chuyện đại sự trong triều đình vẫn nên để lại cho người thông minh, ta chỉ ở bên cạnh phu nhân là đủ rồi.

- Đúng vậy, phải tìm một nơi thật tốt cho phụ mẫu.

Tiêu Chước Hoa rất thích cuộc sống bình đạm như hiện giờ, hạnh phúc, lại phú quý an nhàn.

______________________________________

- Ngươi cũng biết?

- Hả?

- Tiêu gia tiểu tử đừng gạt ta nha, chất nữ của ta tinh thần bất ổn, không tin ngươi không biết.

- Chắc vậy.

Tiêu Duệ Hoa nhấp một ngụm rượu ngon:

- Nhị gia sợ ta nói ra?

- Hừ.

Khương nhị gia đếm đầu ngón tay một lúc lâu:

- Ngươi cảm thấy hiện giờ tiểu tế của ta còn thiếu cái gì? Danh phận thế tử có thể mang lại thứ gì cho hắn? Hiện tại ta ước gì có người đem chuyện này nói ra ngoài, ta sẽ danh chính ngôn thuận đại náo một hồi, giúp tiểu tế của ta xả giận.

- …

Tiêu Duệ Hoa rất muốn hỏi Khương nhị gia một câu, ngươi nháo còn chưa đủ? Đánh Dương môn thái quân cũng chưa nói, còn hất một thùng cẩu huyết lên nhân gia, thuận tiện lấy đi quân hồn của Dương Soái.

- Người còn có thể nháo loạn bày trò?

- Đương nhiên.

Khương nhị gia tự tin ngẩng cao đầu:

- Khương gia chúng ta bị thua thiệt như vậy, không cho Dương gia cùng Tần vương trả giá đại giới, sao được? Tần vương nhìn khôn khéo, thật ra còn hồ đồ hơn ta, ngay cả nhi tử cũng không phân biệt rõ ràng, bị hai nữ nhân chơi cả đời…Chậc chậc, nếu hắn chịu bồi ta uống rượu, ta còn có thể chỉ điểm hắn vài điều, Tần vương chướng mắt ta, cảm thấy ta là bùn lầy, chó táp phải cứt mới được làm Vĩnh Ninh hầu thế tử, ngươi nói, ta dựa vào cái gì phải nhắc nhở hắn? Dựa vào cái gì?

Nói xong, Khương nhị gia uống sạch ly rượu, oán giận nói:

- Gần đây tiểu tế của ta rất bận, không có bồi ta uống rượu.

Tiêu Duệ Hoa cầm lấy bầu rượu rót cho Khương nhị gia một chén rượu:

- Thế tử vội vàng luyện binh, chờ hắn chỉnh hợp Thần Cơ Doanh xong, sẽ có thời gian nhàn rỗi bồi người uống rượu.

- Này khó mà nói.

Khương nhị gia cười ha ha, nói:

- Không nói tới hắn, chúng ta uống rượu.

- Khương nhị gia, người có biết ta rất bội phục người?

- Haha, ngươi là tài tử, là người thông minh tuyệt đỉnh lại bội phục ta? Bội phục một người không học vấn không nghề nghiệp?

- Người sẽ không ngu ngốc, vĩnh viễn biết khi nào nên nói cái gì.

Giọng của Tiêu Duệ Hoa trầm thấp, bưng chén rượu uống sạch.

Ánh mắt thâm thúy ẩn lộ một tia khát vọng, cùng với tiếc nuối.

Nếu lúc trước hắn thú Khương Lộ Dao, hiện giờ sẽ là cái dạng gì?

Cái gì cũng không dám nói, nhưng hắn biết tuyệt đối sẽ không giống hiện tại, có một thê tử thần kinh bất ổn.

Nhìn cách Khương nhị gia làm việc mà nói, hắn không cần lo lắng nhạc phụ kéo chân sau, lúc trước hắn buông tha tâm tư thú Khương Lộ Dao, nguyên nhân lớn nhất không phải Khương Lộ Dao không tốt, cũng không phải hắn không thích Khương Lộ Dao, mà là hắn sợ Khương nhị gia gây rắc rối liên luỵ tới hắn.

Tiêu Duệ Hoa nắm chặt chén rượu, sai rồi, người luôn luôn tự tin với tính kế... Hắn sai rồi, tự tin có mắt nhìn người lại mất hiệu lực với Khương nhị gia.

- Nhị gia nói thử xem, ta có nên giúp Tần vương thế tử hay không?

- Ngươi hỏi ta?

- Ừ.

Ánh mắt Tiêu Duệ Hoa sáng quắc, ngửa đầu nói:

- Ta tin tưởng nhị gia.

Khương nhị gia sờ sờ đầu, mơ hồ hỏi:

- Tiểu tế của ta cần Tiêu gia tiểu tử hỗ trợ? Không phải ngược lại?

- …

Tiêu Duệ Hoa cười to nói:

- Trả lời hay lắm, đúng là đáp án tuyệt diệu vô cùng.

Khương nhị gia bị hắn khen có chút sửng sốt, cẩn trọng hỏi Tiêu Duệ Hoa:

- Tiêu gia tiểu tử, ta có nói gì đó sao?

Tiêu Duệ Hoa cười ra nước mắt, xoa xoa huyệt thái dương:

- Khương nhị gia nói không sai, là ta tự đề cao chính mình, xem nhẹ tiểu tế của nhị gia.

Hắn gặp phải nan đề( vấn đề khó), lại bị Khương nhị gia nhẹ nhàng nói một câu liền giải quyết xong.

- Tiêu gia tiểu tử…

Khương nhị gia vẫn luôn kính nể người thông minh, kính nể người thông minh cái gì cũng biết, chuyện gì khó cũng có thể giải quyết.

- Ngươi cùng Dao Dao rất giống nhau, quá thông minh.

P/s: năm mới tết đến chúc các tình yêu của ta cả năm vui vẻ hạnh phúc bên gia đình nha. Cũng đừng quên ở bên ta ủng hộ ta nha. Ôm ôm.

Tặng chương liên tục tới mùng 5 nha.😘😘😘😘😘

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio