Hầu Môn Kiêu Nữ

chương 51-2: nhân tâm 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Thế tử gia thỉnh thế tử phi cùng đi tế bái tiên vương phi.

- Ừ.

Khương Lộ Dao đứng dậy, tùy tay đưa mấy lượng bạc vụn cho nha hoàn đến báo tin, thật ra cũng không phải chắp nối ban ân cái gì.

Chỉ là nàng đã được công nhận là nữ nhi thổ hào, thưởng bạc cũng không thể quá bủn xỉn, nha hoàn rất thích tài lộc ngoài ý muốn mà có được, lúc đưa Khương Lộ Dao ra cửa, tươi cười chân thành hơn rất nhiều.

Về sau sẽ có nhiều cơ hội được thế tử phi ban thưởng, thế tử phi có được kim sơn bạc hải(núi vàng biển bạc) ai cũng nhìn thấy...

Tất cả mọi người đều là tục nhân, ai mà không thích có nhiều vàng nhiều bạc, đặc biệt là bọn nô tài trong vương phủ.

Đừng nghĩ hạ nhân trong vương phủ hơn dân chúng bình thường, cũng không phải ai cũng biết chữ.

Tần vương phi cùng thái phi trị gia rất nghiêm, hạ nhân chính là hạ nhân, sao có thể nhàn nhã?

Nếu nói là có kiến thức hơn bình dân bá tánh, bất quá là biết nhìn mặt đoán ý cùng hầu hạ người có "kiến thức" mà thôi.

- Đi gặp phụ vương trước.

- Ừ.

Khương Lộ Dao trộm nhìn sắc mặt Triệu Đạc Trạch, Triệu Đạc Trạch cười nhẹ nói:

- Dao Dao rất lợi hại, sao ta lại không bằng nàng?

- Ngươi vốn dĩ kém hơn ta.

- Chổ nào kém?

Triệu Đạc Trạch sửng sốt một chút, hàm chứa sủng nịch mỉm cười hỏi:

- Chổ nào?

- Ta có thể sinh hài tử, ngươi có thể sao? Ta có ngực, ngươi có sao?

- Ặc.

Triệu Đạc Trạch liên tục chắp tay nhận thua, Dao Dao thật sự là kiều thê, khiến người khác không thể không đau.

Chỉ sợ nàng nhận ra hắn có chuyện không vui, có phải nàng đang dỗ hắn, mỗi người đều có sở trường, không cần lấy sở đoản, so với sở trường của người khác?

Mới vừa rồi Tần Vương phi nói đến Triệu Đạc Dật, Triệu Đạc Trạch nghe xong trong lòng rất hụt hẫng.

Nhị đệ so với hắn còn ưu tú hơn nhiều, ở binh doanh làm việc cực kỳ gọn ràng, Triệu Đạc Trạch cẩn thận suy nghĩ, nếu đổi lại là hắn đi, tuyệt đối không xử lý tốt bằng Triệu Đạc Dật....

Khương Lộ Dao lặng lẽ nắm tay Triệu Đạc Trạch:

- Về sau ngươi sẽ biết, ta so với rất nhiều người còn cường hơn, ngươi có một thứ mà người khác vĩnh viễn không thể có.

- Là cái gì?

- Chính là ta.

- Nghịch ngợm.

Triệu Đạc Trạch nắm chặt tay Khương Lộ Dao, tay khác không tự chủ được nhéo nhéo mũi nàng, ánh mắt thâm trầm:

- Nếu tương lai sau này nàng phát hiện ta không bằng rất nhiều người, phải làm sao bây giờ?

- Làm sao bây giờ?

Khương Lộ Dao chớp chớp mắt, thực nghiêm trang nói:

- Ta sẽ đốc xúc ngươi tiến tới, đem đám người kia so kém ngươi, như thế cũng thể hiện ta là hiền thê, nếu ngươi cái gì cũng xuất sắc, vậy thú ta làm cái gì? Ngươi không cảm thấy, chỉ vì nối dõi tông đường mà thú một nữ nhân như ta, có phải quá lãng phí tài trí của ta không? Nếu ngươi muốn một thê tử sinh cho ngươi thật nhiều nhi nữ, vậy thú ai mà không được? Nhưng nếu muốn thú hiền thê, nhất định phải thú ta.

Khương Lộ Dao liếc Triệu Đạc Trạch một cái, lúc nên kiêu ngạo, phải kiêu ngạo, ở trước mặt trượng phu mà quá điệu thấp, quá vô năng, sao có thể được trượng phu để ở trong lòng?

Khương Lộ Dao yêu cầu Triệu Đạc Trạch, nếu có chuyện gì Triệu Đạc Trạch phải thương lượng cùng nàng trước.

-...

Triệu Đạc Trạch mỉm cười lắc đầu, thật không biết, Dao Dao tự tin như vậy là giống ai?

- Da mặt có phải quá dầy...Nhưng mà, ta thích!

- Hừ, coi như ngươi thức thời.

Dọc theo đường đi, hai người chuyện trò vui vẻ, xem như một loại ve vãn đánh yêu, tâm tình Triệu Đạc Trạch đang bực bội cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ssu khi gặp Tần vương, Khương Lộ Dao càng thêm chắc chắn, Tần vương cũng coi trọng Triệu Đạc Trạch.

Chỉ là Tần vương không phải là một phụ thân tốt, quá mức nghiêm khắc, không hiểu biến báo...

Có lẽ là hổ thẹn với đích phi, hoặc là tính tình Tần Vương cẩn thận chặt chẽ, hắn đối với Triệu Đạc Trạch để lộ ra vài phần đề phòng.

Chớ trách Triệu Đạc Trạch luôn nói, từ nhỏ hắn chỉ có một mình, đích phi chết, để lại vết thương khó hàn gắn giữa phụ tử bọn họ.

Triệu Đạc Trạch vì Tần vương đích phi Dương thị chết, sao có thể không oán hận Tần vương?

Triệu Đạc Trạch không biết lấy lòng phụ mẫu, đó là vết thương trí mạng, làm gì có người phụ thân nào lại thích nhi tử luôn lộ ra ánh mắt khinh miệt, oán hận?

Nhi tử linh động đáng yêu mới chọc người thương tiếc, Tần vương cũng không phải chỉ có một mình Triệu Đạc Trạch, Tần vương phi sinh mấy vị nhi tử đều rất đáng yêu biết nhìn sắc mặt...

Tần vương chủ động đi theo Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao đi từ đường tế bái Dương thị.

Rảo bước tiến đến từ đường của Triệu gia, Khương Lộ Dao nghiêm trang quỳ gối cùng Triệu Đạc Trạch.

Dập đầu với bài vị đặt bên trên, bởi vì lão Tần vương là huynh đệ của hoàng thượng, vì vậy từ đường của Tần vương phủ chỉ cung phụng bài vị của lão Tần vương, còn bài vị tổ tông đều cung phụng ở Thái Miếu.

Ở phía sau bài vị của lão Tần vương, là linh vị Triệu môn Dương thị.

Tần Vương dâng hương cho thê tử, thấp giọng nói:

- Trạch nhi thú đích nữ của Vĩnh Ninh hầu thế tử làm Thê, Quắc Anh, nàng hãy yên tâm, nhi tức lớn lên rất tốt, rất hiểu chuyện làm việc đúng mực, nàng sẽ chiếu cố hầu hạ Trạch nhi...Dù sao Trạch nhi cũng là nhi tử mà nàng thương yêu nhất, nhìn thấy hắn hạnh phúc, nàng sẽ rất cao hứng.

Có lẽ muốn ở trước mặt nhi tử biểu hiện hắn đối với thê tử là tình thâm nghĩa trọng cũng rất tưởng niệm Dương thị.

Tần Vương lải nhải nói rất nhiều chuyện cũ năm xưa, trong lời nói hắn cũng nhắc Dương Quắc Anh nhi tức mà là lão Tần vương coi trọng nhất.

Lão Tần vương từng lấy Tần vương phủ ra hứa hẹn...Đáng tiếc, lão Tần vương chết bất đắc kỳ tử, Dương gia cũng đổ, nhi tức được ký thác kỳ vọng cao lại ôm nhi tử tự sát......

- Nương, ta thú Dao Dao, người yên tâm đi.

Triệu Đạc Trạch nói rất khẽ, nếu không phải Khương Lộ Dao ở bên cạnh hắn, thì đã không nghe được lời hắn nói.

Nàng biết Triệu Đạc Trạch rất khó chịu, tưởng niệm Dương thị, Khương Lộ Dao nâng lên cánh tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn.

- Mẫu phi nhất định không thích nhìn ngươi như vậy, lấy lại tinh thần, mới không hổ thẹn là nhi tử mà nàng thương yêu nhất, thà hy sinh tánh mạng cũng muốn bảo hộ nhi tử.

Nghe nói năm đó Dương thị khó sinh, Triệu Đạc Trạch là nàng liều mạng sinh ra.

Sau khi tế bái xong, từ biệt Tần vương, Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao trở về Quan Sư Các.

Hắn vừa vào cửa liền ôm Khương Lộ Dao vào lòng, đuổi hạ nhân lui xuống, hai người ngã xuống giường, hắn đem mặt chôn vào hõm vai của ái thê:

- Mẫu phi là rất thương ta, rất thương ta.

- Ta biết.

Khương Lộ Dao nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Triệu Đạc Trạch, haiz vừa làm thê tử, còn phải trải nghiệm cảm giác làm mẫu thân.....

Nàng giống như dưỡng đại hài tử...... Nam nhân có phải đều quyến luyến tình mẫu tử?

Triệu Đạc Trạch không giống trọng sinh, hay là xuyên không, vừa mới sinh ra lại có ký ức mãnh liệt về mẫu thân như vậy sao?

Hay Triệu Đạc Trạch là thiên tài? Sinh ra đã có ký ức?

Không đúng, nếu là thiên tài, sao có thể bị Tần vương phi chơi đùa đến cực đoan?

Cho dù Dương thị ôm hắn tự sát, dù là lúc còn nhỏ, nhưng hắn sẽ không sợ hãi sao? Thân mẫu ôm hắn đi tìm chết...

Dương gia lại thảm thiết như vậy...Gần như tuyệt tử, rốt cuộc ấn tượng của hắn về mẫu thân là như thế nào?

- Dao Dao, ta muốn nàng.

Triệu Đạc Trạch nhẹ nhàng lôi kéo vạch áo của Khương Lộ Dao, vội vàng muốn có Khương Lộ Dao...

Định tâm sự cùng hắn, thấy vậy Khương Lộ Dao cũng không thể nhẫn tâm cự tuyệt Triệu Đạc Trạch, dù gì cũng là tân hôn, phóng đãng thì cứ phóng đi.

Khương Lộ Dao thà mệt chết, cũng không muốn nhường trượng phu cho người khác.

Sau khi thân mật xong, hai người lười biếng nằm trên giường, eo Khương Lộ Dao bủn rủn, cưỡng bách Triệu Đạc Trạch mát xa cho nàng.

Đương nhiên Triệu Đạc Trạch rất thích làm việc này, xoa vuốt ve niết, nhẹ giọng nói:

- Lần sau, thử vài động tác khác được không?

- Không được, ta không muốn eo bị ngươi bẻ gãy.

- Gãy không được, gãy không được.

Triệu Đạc Trạch đắc ý cười, lòng bàn tay vuốt ve da thịt tinh tế.

- Thân thể Dao Dao rất tốt, lại dẻo lại mềm, động tác gì cũng làm được...Bảo bối, lần sau nghe ta...

Khương Lộ Dao nghiến răng, được một tấc lại muốn tiến lên một thước, bản lĩnh giả vờ yếu ớt, đáng thương có phải đều dùng trước mặt nàng?

Sao nàng lại nhất thời mềm lòng, tùy ý hắn hồ nháo? Nếu còn yêu cầu động tác khó.... Khương Lộ Dao hận không thể cắn chết Triệu Đạc Trạch!

Thế tử phi, di nương thông phòng tới thỉnh an người.

-...

Triệu Đạc Trạch cảm giác thân thể Khương Lộ Dao cứng đờ, trong lòng dâng lên áy náy:

- Cái gì di nương? chỉ là hai nha hoàn thông phòng, để các nàng chờ.

- Dạ.

- Dao Dao, Dao Dao, nàng nghe ta nói.

- Là hai người sao?

-...Không phải, có năm sáu người, nhưng mà, ta đối với bọn họ đều là...Á đau.

Triệu Đạc Trạch cảm giác ngực đau xót, Khương Lộ Dao nhéo da ngực của hắn, thật đau a, này so với nhéo thịt còn đau hơn.

Nhưng hắn không dám trốn, cũng không dám né, chỉ cần nàng có thể nguôi giận, đau này chịu được.

Dao Dao vì thông phòng ăn dấm, có phải điều này chứng tỏ Dao Dao thích hắn?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio