Hầu Môn Kiêu Nữ

chương 52-1: phân phát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong tân phòng.

Triệu Đạc Trạch mặt mày rối rắm, Dao Dao càng ngày càng quá phận, véo thật sự đau.

Nhưng lúc hắn cúi đầu nhìn thấy hốc mắt Khương Lộ Dao ửng hồng, trong lòng hắn còn đau xót hơn bị véo.

- Dao Dao, các nàng chỉ là nha đầu thông phòng.

Triệu Đạc Trạch muốn hôn môi Khương Lộ Dao, đáng tiếc, nàng né tránh, hắn chỉ hôn trúng má nàng, vội vàng ôm chặt lấy nàng.

- Nếu ta biết ta sẽ thú nàng, một thông phòng ta cũng không muốn.

- Thật sự?

- Thật.

Triệu Đạc Trạch gật đầu:

- Ta thề với ánh trăng, Dao Dao, ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với nàng.

Khương Lộ Dao buông lỏng đầu ngón tay, nhẹ nhàng xoa chổ vừa nãy nàng véo đến tím da tím thịt, đầu lưỡi thương tiếc liếm một cái, Triệu Đạc Trạch khàn khàn nói:

- Dao Dao.

Tiểu yêu tinh!

- Rất đau đúng không?

- Không đau.

Triệu Đạc Trạch vội phủ nhận:

- Nếu nàng không hài lòng, cứ véo tiếp đi.

Hắn thực sự khinh bỉ chính mình, từ khi nào thì hắn lại thuận theo như thế? Chỉ là đối mặt với Khương Lộ Dao, hắn hận không thể đâm mình hai đao.

- Dao Dao, ta biết...

- Ta rất đau.

Khương Lộ Dao rũ mi, ngón tay chọc chọc trước ngực Triệu Đạc Trạch:

- Rất đau, ngươi biết không?

- Phải làm như thế nào mới có thể khiến nàng không còn đau nữa?

Triệu Đạc Trạch kéo ngón tay của Khương Lộ Dao đưa vào trong miệng. Khương Lộ Dao khẽ nhếch môi:

- Ngươi sẽ nghe ta?

- Chỉ cần nàng cao hứng, như thế nào cũng được.

Ta đang chờ ngươi nói những lời này đây!

Hiện giờ đang tân hôn, Khương Lộ Dao tự tin nàng có lực hấp dẫn trí mạng với Triệu Đạc Trạch.

Lúc này đừng nói là xử trí mấy cái thông phòng, cho dù đuổi mấy di nương ra phủ, Triệu Đạc Trạch cũng sẽ không chau mày mà gật đầu.

Chống chọi đương nhiên không thích hợp, cho nên bắt đầu từ bây giờ, Khương Lộ Dao đi từng bước khiến Triệu Đạc Trạch đáp ứng yêu cầu của nàng.

- Thật sự?

- Ừ.

Triệu Đạc Trạch gật đầu nói:

- Chỉ cần nàng cao hứng, Dao Dao, đừng tức giận nữa.

- Nếu ta bán các nàng đi thì sao? Ngươi có mất hứng hay không?

- …

Triệu Đạc Trạch bị ý niệm của Khương Lộ Dao dọa rồi, hắn có thể bảo đảm không cần nha hoàn thông phòng hầu hạ.

Nhưng vẫn vì thể diện của vương phủ, hôn ước của hắn cũng là lão Tần vương định ra, vì vậy trước khi đích nữ của Vĩnh Ninh hầu thế tử gả vào cửa, người từng hầu hạ Triệu Đạc Trạch đừng nói trắc phi, dù là di nương cũng chưa từng nâng.

Tuy năm sáu người là không ít, nhưng cũng chỉ là nha hoàn thông phòng, cho dù lúc trước Triệu Đạc Trạch từng đáp ứng sẽ nâng ai đó làm di nương.

Chỉ cần Khương Lộ Dao không nhận, không uống trà do các nàng kính, thì các nàng không có tư cách thăng làm di nương.

- Ngươi luyến tiếc các nàng! Ta biết mà, ngươi chỉ dỗ ta...

- Không phải, không phải.

Triệu Đạc Trạch bị Khương Lộ Dao khóc nháo làm cho tay chân luống cuống, trong lòng hắn là kiều thê mới vừa rồi cùng Tần vương phi giao thủ?

Như thế nào cũng không giống? Triệu Đạc Trạch dỗ Khương Lộ Dao một lúc lâu.

- Dao Dao, nếu các nàng không được lưu lại, người khác sẽ nói thị phi, nàng chỉ cần bài trí các nàng là được.

- Không được, ta nhìn thấy các nàng liền phiền lòng, nhìn thấy các nàng liền mất hứng.

Khương Lộ Dao nhìn Triệu Đạc Trạch, thấp giọng nói:

- Ta không cần bài trí các nàng.

- Nhưng người ngoài sẽ nghị luận?

- Nếu ta dám làm, sẽ không sợ người khác nói.

Khương Lộ Dao hơi nhếch môi:

- Chỉ cần chúng ta càng ngày càng tốt, người khác chỉ biết nói chúng ta cầm sắt cùng minh, tình so kim kiên, a Trạch…

- Hử?

- Nếu ngươi ở địa vị vạn người khó địch, ai dám nói ta là đố phụ? Thanh danh của chúng ta, không cần di nương thông phòng điểm tô, chỉ cần thực lực đủ cường, người khác phải câm miệng, huống chi chuyện trong phòng ngươi, còn cần người ngoài bình luận?

Triệu Đạc Trạch suy nghĩ một hồi, hôn môi Khương Lộ Dao.

- Được, nghe nàng.

- Ngươi không miễn cưỡng?

Khương Lộ Dao chớp chớp mắt, Triệu Đạc Trạch ôm eo nàng, bất đắc dĩ nhận mệnh nói:

- Nàng nói nhiều như vậy, nếu ta cảm thấy miễn cưỡng hoặc hối hận, nào có tư cách thú nàng?

Mặc kệ thế nào, Khương Lộ Dao ghen tuông, khiến Triệu Đạc Trạch tự đắc, cọc hôn sự này, không phải hắn một bên tình nguyện hoặc đơn giản là hôn ước mà ký kết, Khương Lộ Dao cũng để ý hắn.

Hắn chơi đã nhiều năm, cũng nên ngừng, nếu hắn có địa vị cao, quyền bính lừng lẫy, không ai dám nói Khương Lộ Dao là đố phụ, này, coi như là một lý do.

- Ta chỉ lo lắng bên phía vương phi…

- Giao cho ta giải quyết, nàng có ý kiến hay không, cũng không quan trọng.

Khương Lộ Dao dựa vào người Triệu Đạc Trạch:

- Chỉ cần chúng ta tín nhiệm lẫn nhau, nâng đỡ nhau, không ai có thể tính kế chúng ta, không phải sao? a Trạch...

- Hử?

- Ta có từng nói với ngươi chưa? Ta đối với ngươi là nhất kiến chung tình?

- Thật sự?

Triệu Đạc Trạch hưng phấn cực kỳ, quấn lấy Khương Lộ Dao hỏi:

- Dao Dao lặp lại lần nữa cho ta nghe.

- Không nói.

Khương Lộ Dao ở trong lòng hắn khanh khách cười, trốn tránh Triệu Đạc Trạch quấy rầy, để hắn hôn lại không cho ăn.

Đại bổng cùng sách lượt cà rốt, Khương Lộ Dao chơi đến bốc hỏa, một mặt yêu cầu, yêu cầu mà không cho chỗ tốt, sao Triệu Đạc Trạch cam tâm tình nguyện sa lưới?

Huống chi nàng cũng không nói dối, chuyện thân mật nhất cũng đã làm, lời âu yếm không khó nói ra.

Chỉ cần biết giữ lửa, tuy Khương Lộ Dao không am hiểu làm thơ cổ, nhưng thơ tình hiện đại còn nhớ rõ mấy cầu, ừ, lần sau tìm được cơ hội đọc cho Triệu Đạc Trạch nghe…

Người chờ bên ngoài nghe trong phòng truyền ra tiếng cười, sắc mặt bọn họ có chút khó coi, nhưng các nàng có thân phận ti tiện, có bất mãn, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, nếu thế tử phi không thừa nhận, các nàng ở trong vương phủ rất khó có địa vị.

Tiêu ma ma đi theo Khương Lộ Dao xuất giá, là người mà lão phu nhân Gia Mẫn quận chúa đề cử, Khương Lộ Dao không có nhũ mẫu, nha hoàn bên người cũng hiểu chuyện.

Nhưng ma ma thì không có ai cơ linh, trước khi nàng xuất giá, lão phu nhân đem Tiêu ma ma cùng Nguyễn ma ma hầu hạ bên người lão phu nhân đã lâu, đều ban cho nàng.

Hai vị này ma ma này có phẩm hạnh thế nào Gia Mẫn quận chúa biết rõ, lại được dạy dỗ, tương đối thích hợp ở vương phủ khuyên nhủ hầu hạ Khương Lộ Dao.

Khương Lộ Dao đang thiếu người, đối với nhãn lực của tổ mẫu vẫn rất tín nhiệm, bởi vậy nàng liền mang theo hai vị này gả vào Tần vương phủ.

Tuy nàng là nữ nhi thổ hào, nhưng cũng có ma ma cao cấp hầu hạ!

Chỉ là Tiêu ma ma cùng Nguyễn ma ma đã được Gia Mẫn quận chúa nhắc nhở, nói cho các nàng biết, nhị tiểu thư…

Tần Vương thế tử phi không giống các vị tiểu thư khuê các khác, cho dù trong lòng các nàng đã sớm chuẩn bị, cũng không ngờ ngày hôm sau…

Chủ tử không chỉ không uống trà do nha hoàn thông phòng kính, còn để đám thị thiếp đứng chờ, cuối cùng Khương Lộ Dao còn ra lệnh, toàn bộ thị thiếp thông phòng đem đi phân phát.

Quan trọng nhất là, khi truyền lời này, Khương Lộ Dao cũng không lộ mặt, chỉ kêu Tiêu ma ma đi vào, nói hai câu, các nàng một người một trăm lượng bạc, một phần của hồi môn, tìm người phát gả.

Khương Lộ Dao ra tay rất hào phóng, rốt cuộc một trăm lượng bạc có thể mua hai mươi tiểu nha hoàn, nhưng cũng không thể tính như vậy, thông phòng thị thiếp tốt xấu gì cũng từng hầu hạ thế tử gia, liền như vậy phát gả đi?

Nhất định sẽ có người tới tìm Khương Lộ Dao.

Tiêu ma ma còn định khuyên, nhưng Khương Lộ Dao tỏ vẻ kiên quyết, cứ quyết định như vậy đi.

Nếu không muốn gả phu, để cho phụ mẫu của các nàng lãnh về.

- Này nọ đều là nha hoàn thông phòng, đuổi liền đuổi, ta cũng muốn tốt cho các nàng, đỡ phải ở hậu viện vương phủ hao mòn thanh xuân, ta được chút thanh tĩnh cũng tốt, đỡ cho sau này vì các nàng nháo ra chuyện gì không tốt, ai biết các nàng có tâm tư gì? Là người của ai?

Lúc nói những lời này, Khương Lộ Dao cố ý nghiêm trang nhìn thẳng Triệu Đạc Trạch đang ngồi trên kháng sàng đọc sách.

Triệu Đạc Trạch lấy sách chống đỡ che lại khuôn mặt, nghĩ lại cũng đúng, nếu các nàng là người của Tần vương phi thì sao?

Tương lai sau này Dao Dao có nhi tử nối dòng, Tần vương phi mượn tay các nàng xuống tay với Dao Dao, thì phải làm sao bây giờ?

Triệu Đạc Trạch lật một trang giấy, thuận miệng nói:

- Tiêu ma ma, cứ dựa theo lời Dao Dao nói mà làm, nhưng trước khi thả, sai người kiểm tra xem xét, đừng để lại hậu hoạn.

- Ha?

Khương Lộ Dao nhướng mày, hoá ra trước khi kết hôn ngươi cũng không thành thật? Cái gì hậu hoạn? Còn không phải sợ các nàng châu thai ám kết(mang thai)?

- Khụ khụ.

Triệu Đạc Trạch không dám nhìn Khương Lộ Dao, thanh thanh giọng nói:

- Ở Tần Vương phủ, đều dùng dược.

- Ngươi đi xuống làm việc, ta cùng thế tử gia còn có chuyện muốn nói.

- Dạ, chủ tử.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio