Hậu Tinh Thần Biến

chương 274: tần tư đã chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Huống Thiên Minh gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bi thương:

"Tần tiền bối, không có khả năng... không nói công pháp của ngài trước đây thế nào, chắc chắn một người không thể đồng thời lĩnh ngộ hai loại đạo bất đồng, chắc chắn không thể làm được! Trừ phi người tiến vào luân hồi môn, chuyển thế tu luyện từ đầu!"

Huống Thiên Minh nhìn chằm chằm Tần Vũ, giờ phút này tựa hồ quên mất hắn là Chưởng khống giả hay là cha của Hồng Quân, nghiêm túc nói:

"Chuyển thế tu luyện, chuyển thành thân phận Thiên nhân, sau đó lại một lần nữa lĩnh ngộ Thiên đạo! Nếu ngài có tư chất cùng ngộ tính cao, hơn nữa lại có bản lĩnh thao túng Hỗn Độn khí, cuối cùng sợ rằng sẽ đạt tới cảnh giới "Thiên", trở thành cái gọi là "Thiên" kia, Thiên đạo cuối cùng cũng sẽ bị người thao túng!"

Tần Tư cùng Tả Thu Mi nghe được Huống Thiên Minh lần này nói thiếu chút nữa là ngã ngửa! Cười khốc đều không được, phải nhìn thật kĩ Huống Thiên Minh, trong lòng thầm nghĩ: "Có Chưởng khống giả nào lại có thể từ bỏ công tu luyện khổ nhọc của bình, có thể không vì tu vi mà tiến đến luân hồi môn đầu thai tại Thiên giới mà tu luyện lại?"

Lôi Vệ còn lại là trầm mặc không nói, ánh mắt ngập ngừng nhìn Tần Vũ, trong con ngươi tựa hồ như hiện lên một đạo quang mang như là đồng ý! Ngoại trừ Hồng Quân, thậm chí Cổ Bàn cũng là khiếp sợ không thôi, câu nói của Huống Thiên Minh làm hắn vừa tức giận vừa buồn cười, người này căn bản đã tiếp cận đến Thiên Tôn cảnh giới rồi còn không hiểu, Chưởng khống giả làm sao có thể buông xuôi tất cả, bỏ mặc mọi thành quả mà theo đuổi một cái gì mờ ảo khó lường đó!

Vô luận là như thế nào, tất cả mọi người đều nghĩ Tần Vũ chắc chắn sẽ không làm như vậy, thậm chí ngay cả bản thân Tần vũ trên mặt cũng mang theo vẻ thất thểu, có thể cùng thê tử bên nhau tại Hồng Mông không gian mới chính là nơi thật sự hắn muốn ở!

Trong mắt Hồng Quân hiện lên một tia giảo hoạt khiến cho Cổ Bàn có dự cảm không tốt, nhất là sau khi Hồng Quân bế quan lần này chung qui cũng cho hắn cảm giác người này đã không giống với Hồng Quân trước kia! Nhưng mà Cổ Bàn đâu thể nói gì! Cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ là có chút quái dị!

"Việc này Thiên Minh đừng vội nhắc nhở, ta Tần Vũ hết lần này tới lần khác đều không tin con người không thể chuyển sanh tới Nhân giới, càng không tin không cách nào đạt tới không cách nào tiếp cận Thiên đạo theo như lời ngươi nói, huống chi..." Tần Vũ sắc mặt không chút thay đổi, trên mặt lộ ra một tia hạnh phúc ấm áp mỉm cười nói: "Ta có Lập nhi bên cạnh, có thể nương tựa lẫn nhau mà sống, Thiên đạo đối với ta còn có ý nghĩa gì chứ?"

Tần Tư vỗ trán, toàn thân rùng mình, tinh quái nói:

"Cha à, người không nên làm cho nhi tử cũng ham muốn như vậy chứ! Toàn thân con đều lạnh toát rồi này!" Dứt lời, Tần Tư cấm lấy bàn tay nhỏ bé của Băng Nghiên, áp lên má hỏi: "Có phải rất lạnh hay không?"

Băng Nghiên không có tức giận trừng mắt liếc hắn nhưng không có rút tay lại, gắt giọng nói:

"Nhìn xem, bá phụ đối với bá mẫu tình cảm chưa!"

"Cái gì mà bá phụ? Nên gọi là Cha! Hiểu không?" Tần Tư lập tức sửa lại cách xưng hô của Băng Nghiên, khiến sắc mặt nàng có chút ửng hồng: "Ta đối với nàng không tốt sao? Chúng ta cũng rất tình cảm mà!"

Thật sự không nhịn được ngữ khí của Tần Tư, Băng Nghiên hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng bừng quay lại phía sau Tả Thu Mi, không thèm để ý tới hắn!

Tần Vũ hiền lành nhìn Tần Tư cùng Băng Nghiên, lại nhìn Hồng Quân cùng La Băng, trong lòng thầm nghĩ, hai người con trai của hắn thật phóng đãng, mỗi người khi tới nơi này lại có thể mang về một người vợ!

Huống Thiên Minh thấy Tần Vũ căn bản không nghe những lời mình nói, trong lòng không khỏi tiếc nuối nhưng không dám nhiều lời, không thể làm gì khác hơn chỉ có thể đứng một bên!

"Cha! Kỳ thật đề nghị của Thiên Minh người cũng không nên lo lắng a!" Hồng Quân khoé miệng cười cười, có chút kinh ngạc nhìn cha, không nhanh không chậm nói: "Muốn đưa bọn họ toàn bộ khôi phục trí nhớ trở về, sợ rằng cũng chỉ có thể có cha mới làm được thôi!"

Tần Vũ liếc mắt nhìn Hồng Quân, không có tức giận mắng:

"Mẫu thân đang chờ các ngươi trở về, mỗi ngày đều chờ đợi trong lo lắng, vậy mà lại muốn cho ta luân hồi, vậy mẫu thân ngươi làm sao bây giờ?"

Tần Vũ nói xong trong mắt cũng hiện lên thần sắc trầm tư, trong số những người đó quan trọng nhất vẫn là hai trưởng bối Liên gia gia cùng Triệu sư phó, lúc trước Tần Vũ còn tưởng rằng linh hồn hai người sớm đã tiêu tán hoặc là chuyển thế sống lại rồi. Vô luận thế nào cũng không nghĩ tới tại Vô Danh không gian này còn có thể gặp lại hai người, hôm nay gặp lại tất nhiên không muốn mặc cho hai người chuyển thế mà mất đi trí nhớ, biến thành người xa lạ!

Nhưng là muốn ông chuyển thế đầu thai thật sự là quá khó khăn, không nói đến Lập nhi, nói đến tu vi của ông ngày hôm nay cũng sẽ không thể dễ dàng mà từ bỏ tất cả! Chỉ là nếu không chuyển thế thì gia gia bọn họ có sống lại chỉ có thể lại một lần nữa bắt dầu lại từ đầu, nếu vận khí tốt đã đành, có thể có cơ hội tu luyện, nếu vận khí không tốt sợ rằng cũng vẫn như trước, khổ vẫn hoàn khổ!

Nhìn bộ dáng trầm tư của Tần Vũ, trong lòng Hồng Quân hiểu được cha đã động lòng rồi! Trong đầu hiện ra một tầng mây màu xám tại Vô Danh không gian, vốn tại đó đã được truyền cho một bộ phận Thiên đạo, trong lòng mừng thầm!

Thiên Mông sau khi truyền cho hắn Thiên đạo liền hi vọng hắn có thể cổ động cho Tần Vũ chuyển thế sống lại, biến thành người Thiên giới! Hôm nay Hồng Quân chính là đã coi như lĩnh ngộ một phần Thiên đạo, có thể nói là đã đứng trước cánh cửa đại môn Thiên đạo rồi, đối với ý nghĩa của Thiên đạo tự nhiên cũng có chút hiểu được! Chỉ là hắn lúc này không thể nói, cũng không dám nói! Chỉ có thể từng chút hướng cho Cha, để cho cha cuối cùng đạt thành tựu lớn! Mà Hồng Quân chỉ có tác dụng là tác động thôi!

Tần Vũ tư lự nửa ngày, thấy mọi người đều đặt ánh mắt trên người mình, liếc mắt nhìn Lục đạo Luân hồi nói:

"Chúng ta chính là trước tiên trở về Hồng Mông không gian đã!"

Dứt lời một đạo quang mang màu bạc bao phủ lấy tất cả mọi người!

Đột nhiên một đạo quang kiếm xuất hiện sau lưng Tần Tư, Hồng Quân vốn là Tần Vũ tâm không động, lại thầm cảm nhận được Thiên đạo tuần hoàn, sắp có biến phát sinh đang muốn giữ chặt La Băng nhưng lại đột nhiên phát hiện đạo kiếm quang nọ!

"Đại ca..." Hồng Quân kinh hãi quát lên một tiếng, thân ảnh nháy mắt xuất hiện bên cạnh Tần Tư, không thể ngăn cản đạo kiếm quang kia! Mọi người cũng đều kinh hãi. Tần Vũ nhanh chóng đưa năng lượng màu bạc bao bọc lấy Tần Tư lại....

Chỉ là thanh trường kiếm kia cực kì quỉ dị sắc bén, trong nháy mắt đã xé rách vòng bảo vệ mà ngay cả Chưởng khống giả cũng không thể phá vỡ!

Máu màu xám từ ngực Tần Tư không ngừng tuôn ra, chỉ thấy hắn như muốn vuốt má Băng Nghiên, miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh, rồi đột nhiên hoá thành một đoàn khí màu đen!

.......

Băng Nghiên nghe Hồng Quân rống to liền chợt tỉnh, xoay người lại định ôm Tần Tư vào lòng nhưng lại chộp vào hư không, Tần Tư... đã chết!

Băng Nghiêm miệng há to, nước mắt nhanh chóng chảy lã tã, mở miệng ra như muốn nói, muốn gào thét điều gì đó nhưng không cách nào phát ra âm thanh, không có tiếng động, nước mắt cứ thế mà chảy! Là nước mắt màu xám!

Tần Vũ mặt tái đi, áp lực từ trong thân thể phát ra, đánh mạnh một quyền đến Lục đạo Luân hồi!

"Ha ha... Tần Vũ, ta giết người Tần gia, ngươi có thể làm gì ta?" Một tiếng cuồng tiếu trong nháy mắt vang vọng đến, cũng phút chốc tiêu thất như trở lại Lục đạo Luân hồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bên cạnh dòng suối lớn kia, một lão già không thể trốn tránh, vẻ mặt đắc ý.

Mặc dù Tần Vũ một quyền đánh ra không khiến hắn trọng thương nhưng cũng không hề thoải mái chút nào, nội tạng toàn thân đảo lộn, lão già hung hăng nhìn Tần Vũ cười to:

"Ngươi giết không được ta! Ta có Hỗn Độn thân thể!"

Hắn điên rồi! Ánh mắt Hồng Quân rừng rực như có lửa đốt, nắm chặt cái thẻ kim loại màu vàng trong tay, chính là Phong Thần Bảng! Mặc dù Tần Tư bị Chu Viêm đánh lén mà chết nhưng cũng đã biết một tia thiên cơ nên trong lòng Hồng Quân cũng không quá thương cảm, đây là thiên đạo tuần hoàn, nhất định sẽ có chuyện! Huống chi....

Nhìn Chu Viêm, Hồng Quân chỉ còn có cảm giác khinh thường! Hỗn Độn thân thể?

Tần Vũ cũng không biết trong lòng Hồng Quân đang suy nghĩ cái gì nhưng Tần Tư chết hoàn toàn đã chọc giận đến hắn, sắc mặt âm lãnh nhìn vẻ mặt đắc ý của Chu Viêm, trong mắt hiện lên thâm trầm sát ý, từng chữ một nói:

"Ngươi chết được rồi!"

Ngươi chết được rồi! Thanh âm Tần Vũ rất nhỏ, rất lạnh! Chút nào như không ra sát ý! Nhưng thanh âm còn chưa dứt, Chu Viêm đột nhiên hoá thành một đạo khí màu đen, toàn bộ thân thể tính cả chân linh đều đồng thời bị tận diệt!

Lúc này đột nhiên bốn đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt Tần Vũ, chỉ thấy trước mắt là một nữ tử đang đẫm nước mắt!

"Vũ ca..." Nữ tử trong nháy mắt nhào vào lòng ngực Tần Vũ, khóc thành tiếng!

Tần Vũ miễn cưởng nở ra nụ cười, ôm lấy nữ tử, nhìn về phía ba người phía sau nói:

"Đại ca, Nhị ca, Ngũ đệ, các người như thế nào có thể tới đây?"

Lúc này Hồng Quân cùng Cổ Bàn cũng tiến lên phía trước, Hồng Quân mang theo nét mặt kích động run run nói:

"Mẫu thân!" Nữ tử nọ chính là mẫu thân Khương Lập!

Nguyên lai là từ khi Cổ Bàn tiến vào hoá thân thông đạo tới tử giới này, cũng chính là sau khi tiến đến Vô Danh không gian này, Hồng Mông cùng Lâm Mông thấy Tần Vũ và Cổ Bàn không có tin tức gì, nghĩ đến hai người tới nơi này gặp không ít phiền toái. Mặc dù trong lòng hiểu được hai người thực lực là Chưởng khống giả cũng sẽ không gặp gì nguy hiểm nhưng vẫn không khỏi lo lắng!

Mà Khương Lập bởi vì lo lắng đến hai người con trai và Tần Vũ, cả ngày sầu não, khiến cho ba người Hồng Mông rất là buồn phiền, lập tức nghiên cứu cách tiến vào trong tử giới này!

Mất rất nhiều tâm lực rốt cục cũng mang theo Khương Lập tiến vào đây, nhưng cảnh vật trước mắt lại biến thành hư không! Bốn người kinh hãi vôi vàng phóng đi tìm Tần Vũ, cũng vừa tới đây thì thấy Tần Tư bị Chu Viêm đánh lén chết!

Tần Vũ nhẹ nhàng vuốt lưng Khương Lập, sắc mặt trầm ngâm dường như có thể khóc bất cứ lúc nào, trong hư không xuất hiện thanh trường kiếm đã đánh lén Tần Tư, nó đang liều mạng giãy dụa muốn thoát!

"Hừ! Chu gia, ta cho các ngươi mãi mãi không được siêu sinh!" Tần Vũ tức giận hừ lên một tiếng, trong chớp mắt liền đưa nguyên thần trong thanh trường kiếm tan biến, trường kiếm quỉ dị kia cũng biến thành hôi khí!

"Vũ ca... cứu cứu Tư nhi!" Khương Lập thoáng hồi phục tâm tình, lo lắng nhìn sắc mặt Tần Vũ không có chút thay đổi, nước mắt không ngừng rơi!

Tần Vũ nhìn lên hư không, lại nhìn theo hướng có dòng suối lớn đang chảy kia, trong lòng thầm than, chẳng lẽ đây là Thiên ý sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio