Hậu Viện Của Nam Chủ Bốc Cháy Rồi

chương 42: 42: trả thù

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Liễu La Y ở một bên rất nhanh đã phản ứng, nàng nắm lấy tay Uất Trì Li, một bên rót nước ra từ trong một bình trà.

Lúc này Uất Trì Li có vẻ thấy khá hơn một chút, canh trong cái bát khi nãy nóng hổi, một ít nước canh bên trong văng một ít ra ngoài, tình cờ đổ vào trên tay Uất Trì Li.

Bây giờ tay nàng đã bắt đầu đỏ lên.

"Công chúa, ngươi bị phỏng, chúng ta đi y quán trước đi" – Liễu La Y cẩn thận từng li từng tí xoa vết thương trên tay Uất Trì Li, rất lo lắng muốn kéo Uất Trì Li đi.

Uất Trì Li không có việc gì kéo Liễu La Y lại, lại quay sang nha đầu đang bị dọa sợ đến mức đứng ngồi không yên ở kia: "Chủ tử ngu si như vậy, có một nô tì ngu xuẩn như ngươi cũng không có gì là lạ".

"Ôn tiểu thư, ta muốn nói một vài câu về chuyện này với ngươi" Uất Trì Li ngẩng mắt nhìn Ôn Quỳnh "Bổn công chúa tuy rằng không thèm nhìn đến ngươi, ta như cũ biết đây là người của ai".

Ôn Quỳnh cắn đũa, cứng giọng nói: "Ta chính là muốn dạy dỗ nàng ta, vả lại ta chỉ bảo làm bẩn váy nàng ta thôi, ai ngờ nha đầu đó lại bưng canh nóng đến chứ".

"Ồ, vậy là nha đầu này cố ý hại người khác rồi? Tân Nhiên" – Uất Trì Li nói lớn, từ ngoài cửa Tân Nhiên chạy vào vẻ mặt hung thần sát khí, "soạt" nàng ấy rút kiếm ra.

Nha đầu đó lúc đầu còn hoảng sợ, nhưng bây giờ càng kinh hãi hơn, nàng ta kêu lên một tiếng rồi quỳ xuống đất: "Bẩm công chúa, tiểu thư thật sự chỉ kêu ta giả vờ đưa canh đến trêu chọc Liễu tiểu thư một chút thôi, nô tì mới vừa vào phủ, chưa từng làm loại chuyện như thế này, trong lòng sợ hãi nên lén mang một bát canh từ trù phòng ra, nhưng không biết canh vừa mới ra khỏi nồi.

Huống hồ ta chỉ muốn làm đổ lên váy của Liễu tiểu thư, chỉ là lúc nãy không cẩn thận vô tình bị ngài kéo, cho nên mới làm đổ lên người, là nô tì đáng chết, công chúa tha tội".

Nàng ta đang khóc rất thành khẩn ở đằng kia, Uất Trì Li cũng thật sự bị bỏng đến rất đau, nàng không kiên nhẫn phất tay, để cho nha đầu đó cách xa chút.

Truyện Khác

"Bổn công chúa không quan tâm lý do của các ngươi là gì, cho dù là một trò đùa ác ý cũng không được, ngươi biết Liễu La Y là người của ta mà còn dám cố ý làm bậy, dó chính là có ý tát vào mặt ta" – Trên tay Uất Trì Li bị đau, giọng điệu cũng trở nên rất đáng sợ, khiến cho toàn bộ đại sảnh đều yên lặng, nhìn sang bên này.

Ôn Quỳnh bị mọi người nhìn như vậy trong lòng hoảng hốt, nàng ta nhớ lại bộ dáng Uất Trì Li hôm đó dùng một tay bóp nát ngọc bội của nàng ta như thế nào, trong lòng càng thêm tức giận, cũng càng sợ hãi.

"Thế ngươi muốn như thế nào!" – Nàng ta không quan tâm Thu Vô Cẩm ở kế bên kéo tay áo nàng ta, vẫn bộ dạng gân cổ hét lên.

Uất Trì Li lắc đầu, nhìn thoáng qua liền biết bộ dạng tiểu thư của nàng ta là do được trong nhà chiều hư, không có não còn dám ra ngoài gây sự khắp nơi.

Ai ngờ nàng ta còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy một thân ảnh bạch y đi đến bên cạnh, trên tay Liễu La Y bưng bát canh đã không còn nóng khi nãy, bước thẳng đến trước mặt Ôn Quỳnh.

Sau đó nàng ấy đổ hết mọi thứ xuống đầu Ôn Quỳnh.

Nhất thời mọi ngươi xung quanh đều sững sờ, bao gồm Uất Trì Li.

Nhưng rất nhanh Uất Trì Li đã phản ứng lại, lúc Ôn Quỳnh thở hổn hển muốn xông vào xé rách Liễu La Y thì bị hai người kẹp ở giữa.

Bên kia Thẩm Sơ và Thái tử Thẩm Thăng kinh ngạc nhìn nhau, Thẩm Thăng tùy rằng chưa từng nhập phủ học tập, nhưng trong miệng Thẩm Sơ đệ đệ thường nghe nhắc đến tên Liễu La Y, biết rằng nàng nàng ấy trầm tĩnh yếu đuối, lãnh đạm thoát tục.

Chính là trầm tĩnh nhu nhược đây sao?

Liễu La Y lùi lại hai bước, bình tĩnh nhìn Ôn Quỳnh đang chửi ầm lên ở kia, nàng thật sự rất trầm tĩnh.

Uất Trì Li bên này lại có chút thảm, tay nàng rất đau, không thể động, chỉ có thể dùng tay còn lại ngăn trở Ôn Quỳnh, Ôn Quỳnh lúc này đầu toàn là nước canh Uất Trì Li không muốn cọ trúng nàng ta, cho nên rất khó để ngăn cản nàng ta lại.

"Được rồi, được rồi!" – Thu Vô Cẩm không nhìn nổi nữa, liền tiến tới kéo Ôn Quỳnh đi "Công chúa, ta thay nàng xin lỗi ngươi, bây giờ bộ dạng nàng cũng như thế này rồi, ngươi có thể tha cho nàng ấy không".

"Còn về tay của ngươi, ta giúp ngươi băng bó, xem như là bồi thường" – Giọng nàng ta trầm một cách khó hiểu.

Uất Trì Li thoải mái thở phào, sau đó phủi sạch quần áo.

"Không cần đâu" – Liễu La Y đột nhiên nói, nàng ấy vươn tay nắm lấy cánh tay không bị thương của Uất Trì Li, mặt lạnh kéo Uất Trì Li ra sảnh sau.

"Chuẩn bị một phòng cho ta, lấy một ít đá lạnh nữa.

Tân Nhiên, đến y quán mua thuốc trị bỏng về đây".

Tiểu nhị ở bên cạnh cũng đang sửng sốt, vội tiến lên dẫn đường, Uất Trì Li buồn cười nhìn khuôn mặt rõ ràng đang phát cáu của Liễu La Y, tùy ý nàng ấy kéo nàng đi.

Mãi cho đến khi bóng người của các nàng biến mất đại sảnh mới lần nữa náo nhiệt trở lại, thậm chí càng thêm náo nhiệt, hầu như tất cả mọi người đều đang bàn luận sôi nổi.

Ôn Quỳnh khóc chạy đi, nha đầu của nàng ta vội vàng đuổi theo, những nữ tử cùng bàn thế mà không dám nhúc nhích, im lặng không nói lời nào, chỉ biết trao mắt nhìn nhau.

Trò hề này đến nhanh đi cũng nhanh, Uất Trì Li mở tay ra ngồi ở trên ghế, nhìn Liễu La Y đang chăm chú bôi thuốc cho nàng.

Trên mặt Liễu La Y rũ xuống một sợi tóc, khiến cho ngũ quan nàng ấy càng thêm thanh tú, môi hồng mím mím, không nói lời nào.

"Ta cũng không tức giận đến như vậy, ngươi làm sao lại tức giận thành như thế, còn có khi nãy bát canh đó nếu như còn nóng, ngươi lại đổ lên đầu Ôn Quỳnh, liền không sợ nàng ta lại tìm ngươi gây rối".

Liễu La Y trầm mặt một hồi, nhẹ giọng nói: "Có ngươi ở đây, gây phiền phức cũng không sợ".

Nghe đến thoải mái, Uất Trì Li "haha" cười thành tiếng.

"Với huống hồ, trước đó ta đã đổ một nửa trà lạnh vào bát canh rồi, chủ yếu chỉ dọa nàng ta thôi" – Liễu La Y lại nói.

Uất Trì Li "xì" một tiếng lại cười thành tiếng, nàng biết Liễu La Y có dù có tức giận đi chăng nữa, cũng sẽ chừa một tia đường lui.

Nàng ấy lương thiện như vậy sao có thể tàn nhẫn xuống tay với người khác.

Uất Trì Li nhớ lại kết cục đã nằm mơ trước đó, ánh mắt Liễu La Y đầy hận thù, một đao đâm vào ngực Uất Trì Li.

Nàng ấy chắc hẳn đã bị hành hạ rất nhiều nên mới trở thành bộ dạng thế kia, Uất Trì Li có chút đau lòng.

Nàng đột nhiên vươn tay, vén lọn tóc của Liễu La Y đang rủ xuống ra sau tai.

Bởi vì ngón tay do luyện võ nên có chút hơi thô ráp, nhẹ nhàng lướt qua mặt Liễu La Y, khiến cho nàng ấy run rẩy một trận.

Nhìn thấy động tác đang băng bó của Liễu La Y đột ngột dừng lại, Uất Trì Li có chút bối rối, nàng không được tự nhiên thu tay về, gãy đầu: "Tóc ngươi có chút rối".

Giữa hai người rơi vào trầm lặng kì lạ.

Cuối cùng cũng băng bó xong, Uất Trì Li đứng dậy vươn vai: "Ôn Quỳnh người đó hành động ấu trĩ, phần lớn là do Thẩm Sơ chỉ muốn lấy lòng một mình ngươi, cho nên nàng ta mới tức giận.

Vì không có chuyện gì lớn xảy ra, chúng ta lại tiếp tục trở lại đó đi, thức ăn vẫn chưa ăn xong.

Buổi tối còn có việc quan trọng hơn, cần phải ăn uống no đủ mới được".

Liễu La Y gật đầu.

Sau khi trở lại đại sảnh, bầu không khí mặc dù không có gì thay đổi, nhưng có rất ít người dám đi tới chỗ Uất Trì Li bên này, nhiều nhất cũng chỉ dám nhìn qua chỗ các nàng, sau đó lại cuối đầu dùng bữa.

Một lúc lâu sau, các món ăn đã được dọn lên đầy bàn, trên bàn còn có thêm hai bình rượu ngon, Uất Trì Li nhìn Liễu La Y một cái, liền nhìn thấy Thẩm Sơ vui vẻ nhìn về phía này.

Đợi hai người các nàng ngồi xuống, Thẩm Sơ lại nghiêng về phía này đi đến, ân cần rót rượu cho Liễu La Y, song làm ra vẻ ngồi xuống.

Uất Trì Li vươn tay kéo hắn ra, đè hắn ngồi xuống ghế bên kia, sau đó tự mình ngồi cạnh Liễu La Y.

"Không phải chứ, Uất Trì công chúa, ngươi vì sao luôn phòng bị ta như canh trộm vậy?" – Thẩm Sơ cách xa Liễu La Y thập phần oán giận.

"Không tồi, muốn ghép lại gần đây cũng được, nhưng phải cách nàng ấy xa ra" – Uất Trì Li vừa nói vừa gấp đồ ăn cho Liễu La Y.

"Uất Trì công chúa" – Thẩm Thăng cũng bước tới đây, làm một cái lễ.

Uất Trì Li đối với vị Thái tử này có ấn tượng tốt, trông hắn so với tên Hoàng thượng kia có vẻ giống người bình thường hơn, nên nàng liền đáp lễ: "Ra mắt Thái tử điện hạ".

Thẩm Thăng lại cười nói: "Ta có thể ngồi xuống không?".

"Tự nhiên" – Uất Trì Li tri kỷ kéo ghế ra cho hắn.

"Uất Trì công chúa, mọi người đều là hoàng tử, ngươi vì sao vẫn luôn giữ thái độ không tốt đối với ta vậy, ngươi đừng có quên, ban đầu ở Lục phủ vẫn là ta...".

"Khụ khụ" – Uất Trì Li ho khan một tiếng, Thẩm Sơ lúc này mới ngừng nói.

Uất Trì Li không muốn để ý hắn, nếu không phải hắn là nam phụ luôn ở phía sau Liễu La Y, nàng mới lười để ý đến.

Thẩm Thăng người này trông có vẻ thập phần trầm ổn, gần như không nói nhiều, chỉ cuối đầu uống rượu, sau đó yên lặng lắng nghe, nhưng ánh mắt hắn sáng ngời có thần khiến người khác không thể coi nhẹ.

Uất Trì Li bừng tỉnh nhớ lại, sau cùng trong nguyên tác dường như có miêu tả vị Thái tử này, nói rằng hắn đồng tình với tình cảnh của nhân dân, là một vị vua nhân ái, nếu đã như vậy, liền không thể đắc tội với vị này được.

Bàn ở trung tâm đại sảnh vốn dĩ không có người, nhưng lúc này đột nhiên trở nên náo nhiệt, một trung niên nam tử đánh tiếng bước tới, cười rất quang đảng: "Hôm nay để tổ chức lễ Hoa thành, Tẩm Xuân lầu đặc biệt an bài tiết mục thi thố, các vị công tử tiểu thư đều có thể tham gia, nếu như dành được vị trí đầu bảng có thể nhận được bảo vật, những món bảo vật này đều là tại hạ tìm kiếm được trên giang hồ mang về, có thể nói là giá trị liên thành!".

"Cuộc thi phân thành cầm kì thi họa, nếu vị công tử tiểu thư nào dành được có thể tặng cho người ngưỡng mộ trong lòng, phù hộ cho hai người vĩnh viễn không bao giờ rời xa" – Hắn cười tít mắt.

Cả khán đài lập tức bùng nổ, đối với nhiều người mà nói, hôm nay là cơ hội hiếm có được ra ngoài, không phân biệt nam nữ bây giờ có cơ hội như thế này, mọi người đương nhiên muốn thử một phen, nếu như có thể giành vị trí đầu bảng, nói không chừng có thể mượn việc bày tỏ tình cảm.

Một nhóm thanh niên nam nữ tử đều rục rịch đứng lên.

Uất Trì Li lắc đầu, nếu như thí võ công nàng còn có thể, cầm kì thi hoa? Bốn từ này nàng đều dốt đặc cán mai.

"Ngươi nếu như muốn, ta ngày đó sẽ kêu người tìm kiếm mấy món bảo vật đó tùy ý ngươi lựa chọn" – Uất Trì Li vừa ăn vừa nói với Liễu La Y.

Liễu La Y cụp mắt xuống: "Người ta nói là tặng cho người mình ái mộ, chúc phúc vĩnh viễn không chia lìa, ngươi nếu kêu người tìm về còn có ý nghĩa gì nữa chứ".

Uất Trì Li vừa định trả lời, Thẩm Sơ liền nhảy ra vỗ lòng bàn tay lên bàn: "Liễu cô nương ngươi đợi ở đây, ta đánh cờ rất giỏi, nhất định sẽ lấy quà về cho ngươi!".

Liễu La Y không để ý đến hắn, ngược lại tự mình đứng lên, đi lên đài, cầm lấy một cây bút lông bên cạnh, "soàng soạt" viết tên mình lên giấy.

"Đó không phải là Liễu tiểu thư hay sao? Nàng trước đây là đệ nhất khiêu vũ lợi hại nhất kinh thành, bây giờ lên đài, nhất định là chọn khiêu vũ đi?" – Bên dưới có người thì thào.

"Còn gọi tiểu thư gì chứ, bây giờ đã sớm trở thành nô tịch rồi" – Có người đáp lời.

"Quản thân phận nô tịch của nàng làm chi, ta chưa bao giờ nhìn thấy nàng khiêu vũ, nếu như hôm nay có thể xem, thật sự là một điều thú vị bất ngờ".

Uất Trì Li cũng không ngờ Liễu La Y dám một mình lên trên đó, nàng vẫn bộ dáng vân đạm phong khinh như vậy, không gì có thể sánh bằng.

Hơn nữa, vị trí mà nàng ấy đứng không phải là nơi thi khiêu vũ, mà là...họa?

Những người khác ở bên dưới đồng dạng cũng ngạc nhiên không kém..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio