Bên trong văn phòng thuộc tập đoàn Âu Dương,Phong ngồi bên trong chăm chú nhìn vào những những thông tin trong tập tài liệu từ tên vệ sĩ đưa đến.
- cô gái này tên là Mạc Uyên,em gái của tên thiếu gia đó,thưa cậu chủ!
- Được rồi! Lui ra ngoài đi!-Sau khi tên vị sĩ rời đi,khoé miệng hắn hơi nhếch lên,nét mặt bỗng trở nên đầy vẻ u ám, những tấm ảnh chụp một đôi nam nữ đang quyến luyến nhau,cô gái với gương mặt xinh đẹp, Phong bất giác cất lên giọng nói đầy lãnh đạm.
- "tôi nhất định sẽ khiến em ngoan ngoãn trở về bên tôi!!"
Mấy ngày trôi qua,lúc này nhỏ mới biết thực sự vẫn có rất điều phải trân trọng,khi ôm Nhất Thiên trong lòng hồi tưởng lại những ngày khi bên Thần vô cùng hạnh phúc,khiến Hy có cảm giác tâm tư bấy lâu nay giờ mới được vui vẻ trở lại,chỉ cần hai người này nhỏ đều không cần gì hết,cũng phải lời Thần nói khiến nhỏ suy nghĩ mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng dần ngộ ra nhiều điều.
- "trả thù xong cuối cùng em có được điều em muốn,nhưng vô tình lại khiến người khác mất đi thứ họ đang có trong tay..."
Đang mông lung trong những suy nghĩ có chút mơ hồ của mình,nhỏ mới thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa,là của Chấn Nam,nhỏ lại cảm thấy có chút áy náy đặt Nhất Thiên xuống rồi lặng lẽ ra mở cửa,Nam bước vào trong,ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
- Mấy hôm nay anh bận công việc nên không có thời gian gặp em... rất nhớ em- nhỏ đã quen với những câu nói vô thức của anh,nhưng lần này thực sự nhỏ rất muốn nói chuyện nghiêm túc với anh,bằng không nó thực thấy trong lòng áy náy.
- Chấn Nam,em có chuyện muốn nói!-cử chỉ e dè của nó khiến Nam thấy vô cùng lạ lẫm,trước đây chưa từng bắt gặp nó thế này.
- em nói đi,anh nghe!
- em đã gặp Âu Thần!
Lời nói của Hy bỗng chốc làm sắc mặt của Nam co lại,lần này trong lời nói của nhỏ không còn giống lần trước,dù nhỏ không cười những trong lòng chắc hẳn đang rất hân hoan,sao anh lại không thể nhận ra chứ. Tim Nam chợt nhói lên,cảm giác khó chịu đến cùng cực,nhưng vẫn điềm tĩnh hỏi lại nó. Không phải là nhỏ nói tên Lâm Thần mà là tên Âu Thần,vậy chắc hẳn nhỏ đã biết hết mọi chuyện.
- rồi sao? Tên Lâm Thần đó chính là Âu Thần đúng không? Em sẽ về bên hắn đúng không?
Tâm trí trở nên rối bời trước câu hỏi của Nam,lúc này nhỏ không biết mình lên nói thế nào để không khiến cho anh tổn thương,nhỏ không trách anh,cũng không cho rằng việc nhỏ làm là đúng,càng không muốn nói cho anh những suy nghĩ trong đầu mình lúc này, so với lúc trước thật sự rất mâu thuẫn.
- em sẽ nói chuyện này với mẹ sau,em biết anh đã biết anh ấy là Âu Thần,em không trách anh,anh hiểu em đúng không?
- anh hiểu! Em mãi mãi không thuộc về anh,chỉ là anh cố chấp tin tưởng rằng em sẽ thay đổi... đừng nghĩ nhiều nữa! Quyết định của em,anh tôn trọng!!- dứt lời,nỗi tức giận theo lời nói của anh khiến tâm trí nó trở nên nặng trĩu,Nam vội vàng đứng lên,gương mặt tối sầm lại như thể vừa bị ai đó cướp đi sinh khí,nhỏ sao không nhận trong từng nói ấy,anh đã đau lòng đến thế nào... Hy cũng đứng lên,nhưng lại không thể nào mở lời ra nói chỉ còn biết nhìn theo bóng dáng anh ra đến ngoài,cho đến khi cửa đóng lại,tâm tư nhỏ mới thấy trống rỗng,khó chịu,nhỏ chưa giờ nghĩ một ngày sẽ phải lựa chọn giữa Chấn Nam và người con trai nhỏ yêu,hơn nữa càng không chấp nhận sẽ mất đi Chấn Nam,nhỏ chợt cười đau đớn...
Rời khỏi phòng Hy,lúc này Nam mới gục xuống sàn gạch lạnh lẽo,anh đưa tay bứt tóc,rồi lại ngây người cười ngớ ngẩn
- " thì ra từ khi gặp em tôi lại không biết có ngày hôm nay,em không yêu tôi nhưng tôi lại điên cuồng chờ đợi em,đây có phải cảm giác đau đớn nhất không!?... khi giờ đây tôi sẽ phải chấp nhận em bên người con trai khác..." những ý nghĩ vô thức cứ thế quẩn quanh trong đầu,Nam đứng lên cuồng chân chạy đi...
Ngày hôm sau,mọi thứ dường như vẫn diễn ra êm đẹp,bầu trời vẫn trong xanh,nắng ấm rực rỡ chiếu qua khung cửa sổ,bên cạnh thằng bé vẫn ngủ say,thực sự những ngày tâm tư không chút lo lắng này chỉ mới đến trong những ngày gần đây,bất ngờ chuông điện thoai reo,nhỏ tiện tay với lấy,màn hình hiện thị đầu số của anh.
- "anh đang dưới nhà!!- Nhỏ giữ nguyên điện thoại chạy lại cửa sổ,vừa vui mừng lại có chút lo lắng,Thần đang tựa lưng trên chiếc xe mui trần ngước lên,từ trong phòng nhìn xuống cũng đủ thấy tầm mắt anh đang hướng về phía nhỏ... Hy chợt quay phắt vào trong,bộ dạng lo lắng tột độ,hy vọng Chấn Nam đã đi làm,giờ nếu hai người gặp nhau chắc chắn sẽ không vui vẻ chút nào,hôm qua những lời Nam nói có vẻ chấp nhận nhưng đột xuất thế này thì nghe chừng không ổn.
- Hy...- giọng Thần trên điện thoại sốt sắng hơn
- chờ em một chút!
- không cần nữa rồi,anh đã vào trong..."- nhỏ lại nhìn ra cửa sổ,giật mình, bóng chiếc xe đã chạy vào trong,đỗ trước mặt sân rộng lớn... nhỏ liền bế Nhất Thiên xuống nhà,Thần đang ngồi với mẹ của Chấn Nam,nói chuyện vui vẻ
- cậu là...!!
- mẹ!!- Hy từ xa lên tiếng cất lời trước khi anh định mở lời nói
- à con đây rồi! Thấy cậu ta đã đợi ngoài cổng rất lâu! Thì ra cậu ta đến gặp con! -bà Quách vui vẻ tiếp lời,chăm chú nhìn vào gương mặt ưu tú của Thần
- anh ấy chính là Âu Thần!-Hy nhìn theo mắt Thần rồi trân trân trả lời,lời nói mang chút mất tự nhiên, bà Quách bỗng chăm chăm nhìn,đặt tách trà xuống,bà vốn là người hiểu chuyện,lại trước khi nhìn thấy cậu ta đã thấy nét mặt của Nhất thiên có phần giống cậu ta
- vậy mọi chuyện là thế nào!?
- xin lỗi bác,đã đến đây đường đột thế này,hôm nay cũng là muốn đến nói chuyện với bác,cảm ơn bác đã chăm sóc cô ấy và Nhất Thiên thời gian qua!- giọng Thần trầm ấm,nét ôn nhu trên khuôn mặt khiến bà Quách có chút thiện cảm,bà vốn rất thương nó,càng muốn nó phải hạnh phúc. Bất luận đã xảy ra chuyện gì,gặp cậu ta ở đây,bình an vô sự bà cũng thấy yên lòng phần nào.
- chuyện này không cần cảm ơn,ta vốn là bạn tri giao cùng mẹ Thiên Hy,chăm sóc con bé cũng là chuyện nên làm...—
- vậy thì mẹ đã quên là con và cô ấy từng có hôn ước từ khi chưa lọt lòng sao?- một giọng nói khàn đặc mang chút khó chịu từ đằng xa, Chấn Nam đang dảo bước đến vô ý ngồi ngay cạnh nó quàng tay qua vai nhỏ kéo nó lại gần,nét mặt đầy vẻ khiêu khích nhìn Lâm Thần
- Chấn Nam!!-bà Quách lên tiếng nhìn về phía cậu con trai của mình tỏ vẻ không hài lòng
- con nói không đúng sao?- Nam hỏi lại,ánh mắt vẫn nhìn thẳng Lâm Thần,chính là muốn chứng kiến sự nhẫn nại của hắn
- cậu nói không sai! Nhưng chuyện này vốn dĩ không thể từ một phía bằng lòng được!!- Thần vẫn giữ thái độ điền tĩnh của mình,giọng điệu hết sức nhẫn lại,tử tế đối khẩu với hắn,anh biết nếu càng nói giọng điệu tức giận chỉ khiến hắn thấy hứng thú
- vậy sao? Về chuyện này cũng không cần anh phải tới tận đây để kiểm chứng!
- Chấn Nam!!!...- đúng là nó ngồi bên cạnh đã hết chịu nổi,thực sự hai người này mãi không cùng nhau đứng dưới một bầu trời được sao,nhỏ ngân giọng khi gọi tên anh rồi khẽ thở dài
- anh có thể bớt nói một chút không? Anh biết quyết định em thế nào rồi mà! Dù anh có nói thế nào thì hôm nay có mẹ ở đây,em cũng nhất định phải nói rõ ràng...! -nhỏ nhấn mạnh từng câu,vốn là sẽ từ từ thưa chuyện với mẹ,nhưng Nam lại khiến nhỏ không thể bình tĩnh hơn được nữa. Nam nghe xong đôi lông mày nheo lại,liền lập tức cười lớn,âm vị vô cùng nhạt nhẽo đứng dậy,không có vẻ để ý đến lời nói của Hy
- Được thôi! Còn xem hắn đủ bãn lĩnh thế nào!! h tối mai tại đường đua ,tôi chờ anh ở đó! Nếu không đến đừng nghĩ có thể đưa cô ấy đi khỏi đây!!- giọng nói cơ hồ đều rất rõ ràng,nghiêm túc hơn bao giờ hết,Hy bỗng thấy rùng mình,rốt cuộc Nam vẫn ngoan cố đến cùng,đây là "liều chết cũng không chịu buông tha sao" Hy không giữ thêm một chút bình tĩnh nào nữa,vội ngăn cản.
- Chấn Nam! Anh quá đáng rồi đấy!
- Con định làm gì! -Bà Quách không hiểu trong ý tứ cậu con trai mình muốn điều gì càng không hiểu rốt cuộc hai người sẽ làm gì,chỉ cảm thấy thằng con trai ngẫu nghịch của mình lần đầu tiên nó cương quyết đến thế,nãy giờ Thần vẫn ngồi đó,không biểu lộ bất cứ biểu cảm gì,anh chậm rãi nói
- được! Tôi sẽ đến!- lời nói cương quyết,khoé miệng khẽ vẽ lên một nụ cười ma mị nhìn theo bóng dáng Chấn Nam ra khỏi phòng...
Bên ngoài cổng chính, Hy vẫn đứng đó,tay nắm lấy khuỷu tay Thần,giọng nói có chút lo lắng
- Lâm Thần! Chuyện này thực sự hết sức nực cười,anh không cần phải đến,em sẽ nói chuyện với anh ấy... chắc chắn anh ấy sẽ nghe em...
- Thiên Hy,em thật ngốc,hắn nói vậy tức là muốn anh cùng hắn giải quyết với nhau,không hề liên quan đến chuyện chúng ta,em có nói cũng vô ích...-Không sao,chỉ là một cuộc đua xe,không thành vấn đề...
- Nhưng... Lâm Thần... Anh biết em lo cho anh và cả hai...- giọng nhỏ cứ thế nhỏ dần rồi lại nghẹn lại,nỗi lo lắng vẫn không giấu khỏi trên gương mặt xinh xắn. Thần thấy vậy liền cười trừ,đưa tay kéo nó ôm vào lòng mình âu yếm
- Lo cho anh như vậy,thực sự không giống em chút nào!!
- Anh...anh còn đùa được!!!- Hy tỏ vẻ giận dỗi,quay mặt đi
- không sao! Chỉ là một cuộc đua xe,anh nhất định sẽ không nể mặt hắn càng không cho phép hắn có ý định thắng anh!-
- thôi nào không để hắn thắng nhưng cũng không đến nỗi khiến cả hai bị thương được chưa!- Thần nhấn mạnh thêm vì không muốn nó nghĩ ngợi nhiều,nghe Thần nói vậy không có nghĩa là nhỏ bớt lo lắng đi phần nào,nó biết đại lộ đó thường diễn ra những cuộc đua xe rất tàn khốc,ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì,khó khăn lắm nhỏ mới có thể gặp lại anh nhất định là không muốn anh xảy ra chuyện gì,càng không muốn Nam vì chuyện này mà có chuyện,nó sẽ rất hối hận.
- nhất định không được để bị thương!- Giọng nói của nó trầm ngâm đầy nỗi lo lắng,Thần nghe xong khẽ cười hơi cúi xuống kéo đầu nó lại ngực mình,áp đầu lên vầng trán của nó,nét mặt đầy tâm tư ý vị,lại càng ấm áp như những đôi yêu nhau chấn an
- Anh sẽ không sao cả! Nhất định... sau chuyện này anh sẽ đưa em và con đến nơi em thích,chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc...- từng lời nói của Thần khiến tâm tư của Hy chợt rung động,cảm giác này trước nay chưa từng có,nó biết trái tim mình trước nay vẫn luôn thuộc về anh. không đáp lại lời anh nhỏ chỉ khẽ gật đầu như đồng ý, Thần nhẹ nhàng đẩy nó ra nét mặt hân hoan nhìn nó trìu mến
- từ nay về sau nhất định không để em và Nhất Thiên chịu khổ nữa...-Thần vừa nói vừa nghĩ đến lúc nhìn thấy Nhất Thiên,lòng không giấu nổi niềm vui khi trở thành cha thằng bé. Hy nghe xong,nỗi lòng chợt dịu lại,ôm chặt lấy anh không nỡ buông tay,cả hai cứ thế quyến luyến nhau mãi đến khi Thần lên xe ra về.