Đã hơn một ngày trôi qua tại biệt thự của mình,Thần trở về với cơn thịnh nộ cơ hồ muốn thiêu trụi cả căn biệt thự của Phong,cơn đau hành hạ anh suốt một thời gian dài nhưng làm sao có thể bằng nỗi đau khi để người con gái ấy tuột mất một lần nữa.
Thần dựa mình vào giường,Lạc Thành vừa đến sau khi tiêm cho anh một liều thuốc giảm đau,xem xét tình hình rồi rời đi.
Tên Jackson nãy giờ đứng bên cạnh,hắn nhìn cậu chủ của mình rồi nắm chặt lấy đơn thuốc trên tay.
- Cậu chủ,em nghĩ nên nói chuyện này với cậu Nghiễn,tình trạng này của cậu...
- Đủ rồi!! Ta phải nhắc ngươi bao nhiêu lâng nữa? Ta không muốn bất cứ ai biết chuyện này! Nếu ngươi hé nửa câu người lấy mạng ngươi sẽ chính là ta!!
Tên Jackson cố nén nỗi bực tức lại,đây không phải lần đầu tiên hắn thế này,hắn biết cậu chủ yêu nó,nhưng thế này chẳng khác nào lấy tính mạng mình ra đặt cược.
- Rốt cuộc cậu muốn bảo vệ cô ta đến khi nào? Mặc bản thân mình sẽ phải chết ư? Anh cậu,cậu nghĩ anh ấy sẽ thế nào? Rồi rốt cuộc cô ta cũng đã bỏ mặc cậu!!
- ngươi!! Câm miệng!!- Thần gằn giọng lên,mồ hôi đã lấm tấm trên trán.
Tên Jackson thở dài,hắn vẫn tiếp tục nói,sau đó liền quay hướng cửa rời đi.
- Dù cậu muốn làm gì,hay không cần cái mạng mình,em cũng sẽ cố gắng đi tìm người phù hợp cho cuộc phẫu thuật sắp tới,em sẽ cứu cậu bằng mọi cách!!
Thần ngồi đó không trả lời chỉ nhắm mắt lại,anh cũng biết tên Jackson chỉ muốn tốt cho mình. Khi hắn bước khỏi phòng,một mình Thần giữa căn phòng lớn,anh lại nhớ nó vô cùng,anh sợ nó sẽ găp nguy hiểm,cuộc gặp gỡ chưa được bao lâu,vậy mà cuối cùng vẫn để nó rời xa vòng tay anh một lần nữa. Nghĩ đến đây tâm trí của Thần như muốn nổ tung,mặc cơ thể vẫn còn đang yếu,Thần cố đẩy người ngồi dậy đi lại bên máy tính cá nhân,lấy trong ngăn tủ một thiết bị định vị được kết nối trực tiếp vào máy tính,trên màn hình một chấm đỏ hiện lên một địa hình ảo. Thiết bị này chính là tín hiệu được Thần bí mật gài vào chiếc vòng tay mà ba ngày trước khi đến nhà họ Quách gặp nó,vì sợ gặp điều gì đó bất trắc nên anh cẩn thận đeo vào tay Hy,thật may nó vẫn chưa tháo chiếc vòng tay đó ra,nhưng không ngờ lại sử dụng đến chiếc vòng đó quá sớm thế này. Thần theo tín hiệu chỉ vài giây đã biết nó ở đâu.
Căn biệt thự trước khi được xây dựng cha đã để anh tự mình thiết kế hệ thống an ninh cho cả khu biệt thự.
Chỉ vài phút truy cập,Thần đã vô hiệu hoá máy chủ,những ngón tay thon dài lươts nhẹ trên bàn phím,enter
Nhưng chưa đầy vài phút,hệ thống đã looix không thể truy cập.
- Chêt tiệt,hắn cho người cài lại mới hệ thống nhận diện qua thiết bị gps!- Thần nắm chặt tay,tuy có ngờ đến trường hợp này nhưng không ngờ hắn đã đổi lại hoàn toàn các mật mã từng khu được quản lý bởi một máy chủ mới,nếu thế này chỉ còn cách đột nhập thông thường,tức là trực tiếp đến và mã hoá nó. Nỗi nhớ khôn nguôi lại thêm việc lo lắng nó ở đó sẽ không an toàn nên Thần vôin vàng đưa tay lấy chiếc áo khoắc đen trong tủ,cùng vài bộ đồ cần thiết,sau đó liền nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Gần đêm,Hy chợt tỉnh giấc,đã hơn một ngày trôi qua,nhỏ dường như quên mất việc mình phải làm gì khi đến đây,càng không chợp mắt nổi mỗi khi nghĩ đến Thần cùng Nhất Thiên. Để gϊếŧ tên Phong đó không phải chuyện gì dễ dàng,ngay cả khi chỉ có mình hắn và nó,cơ hội cũng gần như bằng không. Hắn đã đạt được mục đích của mình chính là việc nắm giữ quyền lực của công ty. Nó ở đây chỉ muốn yên tâm một việc rằng hắn sẽ không động đến những người thân bên cạnh nó,nhỏ không dám tưởng tượng nếu hắn biết nhỏ đã coa con với Thần,hắn sẽ tức giận đến mức nào. Nhưng nếu chỉ ở đây không làm gì thì sẽ chỉ tốn công vô ích. Phong không cho nhỏ dùng bất cứ thứ gì để liên lạc,nhưng hắn lại để nó tự do đi lại trong biệt thự. Trước đây,khi được biết đến căn biệt thự nhà họ Âu này, Nghiễn từng đưa nhỏ bản vẽ thiết kế của cả toà nhà,nó vẫn nhớ khá rõ bản vẽ được xem,lối kiến trúc khá kì quặc,gần như khu dưới của biệt thự được tách biệt hoàn toàn với hệ thống an ninh vô cùng bảo mật. Nó cũng từng nghe đến việc ông Âu có trong tay một thứ chất sinh học gây ức chế thần kinh,loại thuốc này khi vào cơ thể sẽ khiến người dùng gần như mất đi lý trí,dễ dàng bị tiêu khiển,nghe có vẻ hoang đường nhưng thực sự thư đã tồn tại hay chính xác phần khu đất dưới đó chính là một khu sản xuất bí mật.Nó chỉ nghĩ nhân cơ hội này lấy được thông tin về việc hắn lựu trữ thứ chất đoa,dù không chính tay gϊếŧ hắn thì nhất định cảnh sát sẽ vào cuộc,sớm muộn hắn cũng không còn đường lui. Nghĩ đến đây nhỏ liền tập trung nhớ lại con đường xuống tầng hầm,điều quan trọng chính là không thể để bọn man rợ đó biết,nếu không sẽ đánh động đến Phong ngay lập tức.
Con đường xuống tầng hầm ngoài lối xuống từ khu bếp nhỏ vẫn còn nhớ như in đó là từ căn phòng của Phong,chính xác là con đường này gần như ngắn nhất lối vào một khoảng trống không được xác định trên bản đồ. Nhưng việc vào phòng hắn không phải dễ dàng nếu trực tiếp đột nhập. Vậy chỉ còn một cách duy nhất là dụ,nhưng không phải điều gì cũng có thể khiến bọn bảo vệ mất cảnh giác vào nửa đêm thế này,nhỏ đành liều lấy căn phòng mình ra làm mồi nhử. Lúc này đã gần đêm,nhỏ cầm trên tay chiếc bật lửa đưa về phía chiếc rèm gần lò sưởi,sau đó theo hướng cửa ra ngoài,báo động cháy chắc chắn sẽ đánh lạc hướng bọn lính canh trong biệt thự.
Vậy là nó có khoảng phút để tìm đường đến và đột nhập vào khu tầng dưới trước tên Phong quay lại và tìm ra nó.
Khói bắt đầu len qua kẽ cửa,cũng là lúc Hy đi một đường khác,biệt thự này thiết bị báo cháy được cài đặt chế độ cảm biến từ thông minh nhất,nên chắc chắn chuông báo động sẽ nhanh chóng phát tín hiệu. Trên hành lang hai tên vệ sĩ vừa thay phiên nhau đi canh gác,bỗng tiếng chuông báo động lớn phát ra từ khu trung tâm,bọn chúng dò trên thiệt bị định vị,chúng lập tức chạy về phía nơi có mùi khói,
- Phòng tiểu thư!! Không xong rồi! Báo ngay cho cậu chủ!! Nhanh!- một tên ra lệnh tên còn lại vô cùng hoảng sợ,tên kia liền két nối bộ đàm đến chỗ Phonng.
Trước đó chỉ vài phút,Thần đã có mặt tại biệt thự Phong,từ ngoài vào trong nơi này chẳng khác gì một căn biệt thự cô lập,bốn phía đều là những bức tường đá,dây thép bao quanh,đèn trời chiếu mọi lúc,càng về đêm người canh gác càng được huy động nhiều.Nhưng đó không phải điều quá khó nếu muốn vào trong,Thần liên tục nhìn vào một chiếc đồng hồ trên tay mình,chấm đỏ vẫn liên tục di chuyển.—? - Thần nhíu mày vì ngạc nhiên,nỗi bất an mỗi lúc một khiến anh cảm thấy căng thẳng,Thần nhanh chóng vượt qua hàng rào thép bằng một sợi dây chuyên dụng,vì quá hiểu rõ từng chi tiết căn biệt thự này nên chỉ vài phút anh đã có mặt tại khu sau biệt thự.Một nơi dường như canh gác không hề nghiêm ngặt.
Vào đến trong,lúc này đèn báo động hoả hoạn khiến cả căn biệt thự gần như náo loạn nhưng thế này càng khiến anh dễ dàng đột nhập hơn.
- Nghe nói phòng tiểu thư!! Con nhỏ mới về đó hả!!!... -Mấy tên cận vệ hốt hoảng như vậy thì chỉ có ở đó thôi!! Nhanh đi!! Tao không muốn cậu chủ đuổi việc đâu!
... Thần vừa lướt qua đám giúp việc,lại nhìn vào thiết bị định vị,nét mặt Thần thoáng mất bình tĩnh
- khu tầng hầm?" Vừa liên tục nhìn vào thiết bị định vị lại nhìn đồng hồ,anh biết rõ chính xác mọi việc mà tên Phong đó đang làm,chính vì vậy Thần càng lo lắng hơn,chỉ còn khoảng hơn p nữa,khu tầng hầm đó sẽ là nơi nguy hiểm nhất căn biêt thự này!"
Nét mặt anh trong phút chốc đã biến sắc anh vội vàng lao đi,bỗng từ đầu hành lang,hai tên vệ sĩ chạy lại,bọn chúng thấy có người lạ liền cảnh giác sau đó giơ súng lên,Thần đã phát hiện ra,anh liền lấp sau góc tường chờ động tĩnh,một tên tiến lên hắn quay sang nhưng chỉ trong tích tắc một lưỡi dao sáng loáng soẹt qua người,hắn nằm đó,một tên khác cận trọng hơn từ từ đi lên nhìn quanh,nhưng không ngờ từ trên cao một bóng đen vừa lao xuống
"Khực"- tiếng kêu răng rắc,hắn ngã xuống.
Lúc này nó đã theo đường cũ xuống dưới khu tầng hầm,chắc chắn phòng thí nghiệm nằm gần khu giam giữ những tên man rợ đó,như vậy càng dễ dàng cho việc làm thí nghiệm.Nhưng để đột nhập vào đó với mình nó,hơn nữa chưa hiểu hết đường đi lối lại chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng trước đây khi mỗi lần bị đám giúp việc giao nhiệm vụ xuống đây,trong thứ thức ăn được chuẩn bị, mỗi khay đều có một hộp nhỏ được niêm phong,nó nghĩ có thể đó là thứ chất mà Phong đưa bọn chúng.
Chẳng mấy chốc nó đã đến nơi,sở dĩ con đường này không có người bảo vệ bởi vì có lẽ để vào được khu trung tâm đi qua bọn chúng cũng là cả một vấn đề.
Một chiếc cổng sắt tự động được mở ra,Hy lặng lẽ bước vào trong,giờ đã đêm,có lẽ bọn chúng vẫn chưa dùng thuốc.
Vài năm trở lại đây có lẽ Phong đã cho tu sửa khu tầng hầm này.một căn phòng lớn,ánh đèn mờ,ẩm ướt,nó gần như muốn ói vì thứ mùi kinh khủng như lâu ngày không có người lui đến,xe đẩy đồ được xếp ngay ngắn,thường bọn chúng đến giờ sẽ tự ra lấy. Vậy là nó còn khoảng p trước khi chuông điểm h đêm.
- thuốc ngủ? Không thể nào!! Hắn nuôi dưỡng bọn chúng chỉ để cho bọn chúng dùng thuốc an thần thôi hay sao? -nhỏ cầm lấy chiếc hộp vội vang mở ra,rồi lại loay hoay trên xe đẩy đồ chỉ để hy vọng tìm thấy thứ châgs đó
. Nhưng lúc này sắc mặt nó chợt biến sắc,dây thần kinh như căng ra,tay cầm lấy chiếc hộp vội vàng đặt xuống,nó vừa như hiểu ra chuyện gì khi nhìn vào những khay đồ ăn đã dùng xong xếp phía dưới
- chết tiệt,mình phải rời khỏi đây!!
Lúc nó vừa quay lại thì chiếc cổng sắt đã đóng lại,một tên da đen thân hình cao lớn,hắn đứng sừng sững ở đó,tròng mắt đã nổi lên những mạch máu đỏ,trông thật kinh dị,Hy đứng đó bất động
- cô là ai?
- Tôi là người thu dọn ở đây!-nó nhanh nhảu đáp cố gắng giữ mình thật bình tĩnh
- trước nay chỗ này chưa từng có người thu dọn,càng trông cô không có vẻ như người làm ở đây!- hắn vừa nói vừa chậm rãi bước lại,ánh mắt hau háu như con sói dữ nhìn thấy con mồi. Nhỏ như phản xạ lùi lại,tay để sau cố gắng tìm đồ gì đó để chống trả.
- Tôi là người mới!!
- Cô nói dối!
"Phịch" hắn lao đến nhanh như cắt,bàn tay rắn chắc của hắn nắm gọn chiếc cổ nó,mạnh bạo nhấc cả người nó xô vào tường. Chỉ trong vài giây,khí quản của nó đã bị xiết chặt.
- Bỏ tôi ra!!
- Câm miệng! Nói mày là ai? Sao lại vào đây!!
Hy bắt đầu thở gấp,một tay giữ chặt lấy tay hắn,nhỏ cố gắng thả lỏng người,không trả lời hắn mà chỉ hơi cúi xuống.
- Chết rồi sao?
Hắn hơi cúi xuống nhưng chưa kịp nhận ra chuyện gì thì một chiếc rĩa đã cắm gập vào cổ hắn,cảm thấy đau đớn tên đó vội vàng rời khỏi người nó,tay đưa lên cổ,đôi mắt trợn lên đầy dữ tợn.
- Con khốn mày dám!!
Hy nhanh chóng chớp lấy cơ hội chạy khỏi đây nhưng không kịp nữa,nhỏ cứ nghĩ vì hắn đau lên không đuổi theo,không nghĩ hắn đã nhanh chóng bật chuông báo động.Sau đó những tên còn lại tản ra từ các phòng,lúc này cũng là lúc chuông điểm h đêm đồng nghĩa với việc thuốc đã ngấm và giờ bọn chúng cần dùng thuốc an thần,nhỏ chẳng dám tưởng tượng những viễn cảnh sau đó.
- giữ lấy con nhỏ đó!!
Gần đó,cách khu tầng hầm chỉ vài bước chân,một dáng người cao lớn trong chiếc áo khoắc trắng,đôi chân bước lại từ phía sau bước lên phía trước,chắn trước mặt nó.
- có chuyện gì ở đây?
Hy lúc này đứng sau dáng vẻ cao lớn cùng giọng nói ấm áp đầy mạnh mẽ ấy khiến nhỏ cảm thấy an toàn.Lúc này tên vừa bị đâm từ từ đi lại.
- Bác sĩ! Con khốn này là gián điệp! Cô ta lẻn vào đây và định giở trò gì đó!
- cô ấy là người của tôi,vừa mới đến đây làm việc!
- Vậy sao! Nếu vậy chúng tôi đã thất lễ!
- nếu không có việc gì thì các ngươi hãy về phòng đi,để cậu Phong đến e rằng không hay,còn cô ta tôi sẽ đưa cô ấy về khu thí nghiệm!!- Thần dứt lời rồi thẳng đó nắm cánh tay nó bước qua bọn chúng,nhưng vừa bước qua,một tên trong bọn chúng đã vội vàng lên tiếng.
- Khoan đã!! Tôi muốn xem thẻ tên của cô ta!... -tên đàn em nhìn lên tên da đen,bọn chúng liếc mắt nhau ra hiệu,có vẻ bọn chúng đã phát hiện ra điều gì đó khả nghi
- đúng rồi! Tôi muốn xem thẻ tên của cô ta!!
Vài tên đáp theo,Thần không hề mất bình tĩnh,cũng không hề tỏ ra sợ hãi,kéo nó lại phía sau giữ mình ở một khoảng cách nhất định rồi đi lên phía trước,rút từ trong túi áo một thứ gì đó khá lạ.
- Được!! Ta sẽ cho các ngươi vừa lòng!!
Tiếng leng keng,dứt lời Thần ném mạnh thứ đó dưới chân bọn chúng,sau đó lùi lại vài bước cũng là lúc khói toả ra trong tích tắc.
"Bom khói!!"
Một thứ chất màu đen vừa toả ra,cả đám liền náo loạn,trong lúc đó,Thần đã kéo nó chạy đi,phía sau chỉ còn nghe những tiếng ho sặc sụa,vài tên cố tìm đường đuổi theo,nhưng Thần đã nhanh chóng đưa nó rời khỏi khu tầng hầm. Vài phút sau,khi đã ra đến nơi an toàn cũng là lúc Phong đã biết có kẻ đột nhập,hắn cho người đi lục soát cả căn biệt thự.
- Thần!! Anh chạy đi,em sẽ đánh lạc hướng bọn chúng!- Cả hai đang đứng lép vào một góc khuất cuối hành lang.
- tôi ở đây là để đưa em trở về!
Thần giữ lấy hai tay nó,giọng nói ấm áp khẽ vang lên,trong khoảng khắc đã làm tim nó đập loạn nhịp.
- Không được,nếu hắn tìm được anh,hắn sẽ gϊếŧ anh mất.- đôi mắt trong veo ngước lên nhìn Thần lo lắng, khi ở đây,còn là căn biệt thự của hắn,Phong có thể dễ dàng thủ tiêu bất cứ ai,trong khi nó biết hắn muốn gϊếŧ Thần đến nhường nào. từ ngày hôm đó,nhỏ thề sẽ không để người con trai này mạo hiểm vì nhỏ một lần nào nữa.
Thần khẽ luồn tay vào mái tóc nó đẩy cả người nhỏ lại gần mình,tay kia khẽ nâng chiếc cằm nhỏ lên,ánh mắt dán vào Hy cái nhìn đầy âu yếm
- em lo lắng cho anh sao?
- Lâm Thần,lúc này anh còn đùa được sao? Ra khỏi đây an toàn,em chưa thể rời đi lúc này được!- đáp lại Thần bằng giọng nói cao vút,thấy Thần không đáp,nhỏ lại nhắc lại
- Ra khỏi đây!
- Thứ chúng ta cần đã ở đây! Tôi biết em sẽ mạo hiểm vì thứ này,nhưng giờ thì tôi không cho phép em rời khỏi tôi nữa!!
- Anh... anh lấy nó bằng cách nào!?
Thần đưa tay ra,một chiếc lọ thuỷ tinh trong suốt,nhỏ xíu,bên trong là một ống nghiệm đựng thứ dung dịch màu xanh,sóng sánh. Nhỏ không ngờ Thần lại dễ dàng lấy thứ đó từ khu thí nghiệm như vậy.Lúc này,đám vệ sĩ của Phong đang đi lục soát từng ngõ ngách,cả hai đều nghe giọng hắn mỗi lúc một gần hơn.
- Tìm thấy cô ấy chưa? Có lục tung cái biệt thự này cũng phải tìm tên gián điệp đó,chia nhau ra tìm,lối máy tới bọn ở khu quan sát cho ta.
- Vậng thưa cậu chủ! Chắc chắn tên đó chưa ra ngoài được.
Cuối hành lang,bóng tối bao trùm,Thần vẫn nhìn trực diện vào nó chờ đợi quyết định của Hy.
- An toàn rời khỏi đây và không có em,đưa thứ chất này đến CIA!
Bàn tay Thần khẽ áp lên má Hy,ngón tay khẽ vuốt,nỗi nhớ nhung da diết,Thần giữ lấy eo nó kéo người nó lại gần,làn môi mềm áp vào môi nó,một nụ hôn mãnh liệt,nhỏ cũng khẽ thả lỏng người ghì riết lấy Thần hôn đáp trả,cả hai quấn lấy nhau,hơi thở dồn dập,nụ hôn như kéo dài bất tận. Nhỏ nghe rõ tiếng trái tim người con trai nhỏ yêu nhất trên đời đang đập mạnh đến thế nào.Mỗi lần gần nó Thần đều không thể kìm chế được,nhưng rồi lại miễn cưỡng rời khỏi người nó,một tay chống lên tường,đôi mắt đen dán vào mắt Hy.
- Được,anh sẽ nghe em,sau khi xong việc anh sẽ đến tìm em sẽ sớm đưa em rời khỏi đây! Chúng ta sẽ cùng nhau kết thúc chuyện này!
Thần vừa dứt lời,nó liền lập tức dướn người lên,vòng tay ghì chặt cổ Thần,một nụ hôn đầy si mê, nhưng chỉ vài giây nó lại nhanh chóng đẩy Thần ra,chỉ trong tích tắc nhỏ rời khỏi vòng tay Thần đứng chân chân ngoài hành lang,nơi ánh đèn hiu hắt chỉ nhìn thấy bóng mình dưới nên gạch lạnh lẽo,phía trong,Thần vẫn đứng đó,đôi tay buông lơi,ánh mắt đen sẫm nhìn theo,đến khi nó rời đi.