- Thiên Hy!!! Hy!!!!!!!-Giọng Thần lạc hẳn đi,máu không ngừng chảy xuống tay anh. Hy vừa xoay người đỡ cho anh viên đạn của Phong.
- không!! Không!! Thiên Hy!- Phong cũng gục xuống theo tiếng súng liên tiếp của Nghiễn,không chệch một ly viên đạn ghim chặt vào ngực trái của Phong,hắn ôm ngực máu từ khoé miệng trào ra nhìn lên người con gái hắn yêu vừa bị chính tay hắn bắn,tim Phong như thắt lại,tay đưa lên,nhưng hình ảnh người con gái ấy mãi mãi rời xa tầm với,mắt hắn mờ đi,hơi thở như vừa bị ai đó lấy sạch,hắn đau đớn,rồi gục xuống nền đất ẩm ướt,chút hơi thở cuối cùng hắn chỉ còn có thể thốt lên một câu đầy ân hận.
- Thiên Hy,anh xin lỗi!!!!
Nghiễn lúc này đứng lặng người,hắn chợt nhếch miệng cười đáng sợ,đưa súng lên nhìn chăm chăm.
"Tuệ Nhi,cuối cùng anh cũng có thể trả thù được cho em rồi" Nghiễn cười đầy đau khổ,hắn nhìn theo bóng em trai mình đang vội vàng ôm lấy nó đưa đi... Bàn tay cầm súng cũng vô thức đưa lên dí vào thái dương...
"Bụp"!!!
Nguyên Vũ từ sau giữ lấy tay Nghiễn,khiến súng trên tay hắn rơi xuống rồi vòng tay ra sau khoá chặt,cảnh sát đã bao vây toàn bộ khu này.
- Đưa anh ta đi!!!
Bên ngoài Y Trân cùng thuộc hạ cũng đã bị bắt. Tên Jackson sau đó cũng được đưa về sở cảnh sát.
Tiếng xe cấp cứu nhanh chóng rời đi,trong xe,Thần nắm chặt lấy tay nó
- Thiên Hy,em nhất định phải gắng lên!! Em không được chết!!
- nhất định không được có mệnh hệ gì!!- Anh xin lỗi!! Anh xin lỗi!!- Chưa lúc nào anh lại sợ hãi thế này,nhìn người con gái ấy đang nằm hôn mê,khiến anh thấy đau đớn vô cùng...
Tại nơi giao dịch,tên Tiểu Minh đã đến đúng địa điểm giao hàng,trên thiết bị định vị vừa được hắn kiểm tra lại không hề có một khu xí nghiệp nào bỏ hoang,càng không có bất kì điều gì chứng tỏ có người lui đến,ở đây chính xác là một khu rừng rậm khá lớn nằm phía Bắc quần đảo Zepfil.Hắn đã kiểm tra lại vài lần,kết quả vẫn vậy.
- Chết tiệt!! Không thể nhầm lẫn được!!
- Đại ca!! Bọn em đã tìm không thấy bọn chúng đến!! Phải làm gì bây giờ?
- Cậu Phong giờ này không thể liên lạc được! Lão già đó định chơi chúng ta sao? Lão khốn!!!
- Đại ca!! Đại ca! Cảnh sát đến!!!
- Khốn khiếp!!! Chạy mau!!!
Chỉ nghe thấy tiếng Minh ra lệnh,sau đó cả nhóm lên xe tháo chạy,đằng sau cảnh sát đã đuổi đến nơi.
Một ngày sau
tại bệnh viện,Lạc Thành mệt mỏi từ phòng cấp cứu đi ra,nhìn thấy Thành, Thần liền lao đến hỏi,gương mặt tiều tuỵ của Thần khiến Thành không khỏi lo lắng.
- Cô ấy sao rồi?
- Hiện giờ đã qua cơn nguy kịch,viên đạn đã được lấy ra,nằm theo dõi vài ngày là được!
Đang định đẩy cửa bước vào,Thành liền đưa tay ngăn lại.
- Hiện giờ cậu chưa được vào trong,bên trong bác sĩ vẫn đang làm nốt công việc của mình,một lúc nữa cậu mới có thể vào!
Còn giờ vào phòng gặp tôi một chút!
Trong phòng làm việc của mình, Thành đi tới trên tay cầm một tách trà nóng đặt lên bàn,Thần ngồi dài ra ghế sofa, cả đêm qua anh đã không hề chợp mắt,cũng không buồn ăn uống,lại càng không để bác sĩ băng bó vết thương,sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt đi vài phần
- Cậu định khi nào tiến hành phẫu thuật
,căn bệnh cậu mắc phải nếu không kịp thời tiến hành,e rằng tỉ lệ thành công sẽ càng ít!!
- Lạc Thành,anh hiểu tôi không muốn làm gì lúc này mà!
- Không phải anh sợ sẽ không còn cơ hội gặp được cô ấy chứ?
- nếu anh đã biết vậy thì càng không nên thúc dục tôi mới phải!!- Thần thở dài,đưa tách trà lên uống một ngụm.
- chuyện này để đến khi cô ấy tỉnh lại đi!! Còn nữa,tuyệt đối đừng để cô ấy biết chuyện này!
Nói rồi,thần bước ra ngoài cửa,Thành ngao ngán nhìn hắn lắc đầu.
- ngoan cố!! Đúng là ngoan cố!!
Tại sở cảnh sát,vụ việc liên quan đến Âu Phong và vụ án vào năm trước đã được Nguyên Vũ lật lại,anh đã mạo hiểm vượt quyền đích thân điều tra vụ án này,về tình anh đương nhiên không phải chỉ vì bạn anh muốn mà bản thân anh khi từng xem qua hồ sơ vụ án này cũng không tránh khỏi nghi vấn cùng thương xót cho cô gái xấu số này. Còn về lý,một là nếu đúng như anh nói vụ án này có nhiều điều khúc mắc thì chẳng khác nào như diều gặp gió một bước lên mây,nhờ vụ này mà một cảnh sát trưởng trở nên nổi tiếng,nhưng mặt khác nếu vụ án này càng điều tra càng không chút manh mối thì chẳng khác nào tiền đồ sụp đổ.Nhưng, Vũ thì không quan tâm nhiều đến vậy,anh chỉ biết rằng công việc mình là cảnh sát,mà đã là cảnh sát,việc gì đúng thì nên làm.
- anh Vũ,qua điều tra của sở mật vụ,Phong từng có tên trong danh sách những nhà nghiên cứu trẻ của viện khoa học hàn lâm,thành tích học tập của anh ta cũng không phải dạng vừa!! -
- Đã tìm được tung tích tên quản lý của hắn chưa?
- Vẫn chưa,thưa anh!!
- ngoài kia có một người phụ nữ tên Trịnh Kiều Ân đến khai báo,cô ta muốn nói về vụ án của Trương Tuệ Nhi năm trước!!
- Được tôi sẽ ra ngoài ngay!-Nói xong Vũ bước ra ngoài.
Về chuyện của Nghiễn,hắn đã thành thật khai hết mọi chuyện. Phiên toà sẽ được tổ chức vào đầu tuần sau.
Hai ngày sau,tại một vùng quê hẻo lánh,biết tin Tiểu Minh đang bị cảnh sát truy bắt,Tử Di liền thuê một căn nhà trọ để lánh nạn vài ngày vì cô ta biết rằng sớm muộn,cảnh sát cũng tới tìm cô. Và ngay sau khi Minh trốn thoát khỏi cuộc truy bắt của cảnh sát đã tới tìm Di,vì lúc này chỉ có Di là nơi hắn tin tưởng, người hắn chỉ bị vài vết thương nhẹ,trong màn đêm yên tĩnh,Minh ôm lấy Di, nét mặt thoáng chút đau buồn,hắn biết mình cuối cùng cũng sẽ bị bắt,nhưng hắn không phải lo chính mình mà người hắn lo nhất bây giờ là Di và đứa con trong bụng.
- Anh xin lỗi,không lo được cho hai mẹ con em!
- Đến lúc này anh còn nhận hết lỗi về mình sao? Anh đúng là đồ ngốc mà!!! Em không đáng để anh yêu thương như vậy!!!- Di bộc bạch,đôi mắt đã ngấn lệ từ lúc nào,xảy ra bao nhiêu chuyện,cuối cùng cô ta cũng hiểu được người con trai này thực sự quan trọng với cô,nhưng lúc này đây đã quá muộn màng.
- ngày mai anh sẽ ra đầu thú,hôm nay anh đến tìm em là muốn gặp em lần cuối,hy vọng em sẽ sống thật tốt,anh xin lỗi... anh không mong em sẽ tha thứ cho anh,anh biết em chưa từng yêu anh,biết rằng em chỉ muốn lợi dụng anh,nhưng anh không quan tâm,chỉ cần em được vui vẻ,hạnh phúc... cảm ơn em đã vì anh mà mang thai đứa bé này... anh rất yêu em!!- Minh vòng tay ra sau ôn chầm lấy Di chặt hơn
- Không!! Em không cho phép anh được nói vậy!! Không được nói vậy! Em yêu anh,thực sự yêu anh rất nhiều! Minh,chúng ta hãy trốn đi,em sẽ theo anh đến bất cứ nơi nào!! Em không muốn rời xa anh!!
Di đã khóc từ lúc nào,nỗi ân hận làm nước mắt chảy dài ướt đẫm vạt áo Minh,nỗi sợ hãi bao trùm lấy Di,cô chưa bao giờ sợ mất Minh như lúc này,cô ôm chặt hắn hơn
- Không được khóc!! Nghe anh,anh không muốn liên luỵ đến em và con,anh sẽ đầu thú,sẽ không sao cả,em nhất định phải sống tốt,nhất định phải chăm sóc cho bản thân mình,anh mãi mãi yêu em!! Cảnh sát chắc chắn sẽ tìm được nơi này!! Đừng khóc nữa!! Càng không được trả thù ai cả,không ai có lỗi trong chuyện này!!
- Hứa với anh được không?
Minh hơi đẩy Di ra,hai tay nắm chặt bả vai cô,nhìn vào mắt Di đau lòng. Đôi vai gầy khẽ run lên,khẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng ôm lấy Minh,cứ thế Minh ôm lấy cô cả đêm không rời,chờ đến khi Di chìm vào giấc ngủ mới nhẹ nhàng đặt cô xuống giường,Minh hôn nhẹ lên trán cô khẽ nhắn nhủ "Anh rất yêu em...". Sau đó,hắn lặng lẽ rời đi.
Trong một căn phòng biệt giam,bốn bức tường chống trơn được sơn màu đen xám,hai vị cảnh sát vừa áp giải một người vào bên trong,duy nhất một chiếc ghế cạnh chiếc bàn sắt,trước mặt là tấm kính trong suốt,có những lỗ nhỏ để có thể truyền âm với người bên ngoài. Nghiễn mặc chiếc áo tù nhân,hai tay cùng chân được khoá lại bằng chiếc còng số tám,vẻ mặt thất thần cùng mệt mỏi khi nhìn lên phía trước,một giọng nói trầm ấm vang lên,đầy lạnh lùng.
- rốt cuộc anh đã thấy hài lòng chưa?
Nhìn lên người em trai người thân duy nhất của hắn,lúc này lòng hắn bỗng trở lên nặng trĩu,chính là chẳng còn mặt mũi nào đối diện với Thần lúc này,gương mặt bỗng chẳng còn chút sinh khí,hỏi hắn thấy hài lòng chưa sao,sau tất cả,hắn còn lại gì,hắn vẫn luôn hỏi chính mình điều ấy,Nghiễn liền cười lạnh
- anh biết em sẽ rất căm hận anh, sẽ thấy anh là một tên khốn không hơn không kém,tất cả là do anh tự chuốc lấy,cũng không cần phải lấy mình ra bảo lãnh,bản án tử hình này cũng là báo ứng anh phải nhận lấy.
- Đó không phải những gì em muốn nói,anh nghĩ mình chết đi thì mọi chuyện sẽ coi như không? Anh là anh trai em,nhưng tại sao anh không nghe lời cảnh báo của em,anh biết mọi chuyện sẽ không đến lỗi thế này,anh biết em có thể vì cô ấy mà không cần đến mạng sống của mình,tại sao anh không hiểu điều đó,cô ấy không có lỗi tại sao anh lại lôi cô ấy vào chuyện này,cô ấy không hề liên quan!!? Tại sao? Chúng ta có thể trả thù hắn bằng cách khác,không phải sao?!!- Thần đứng phắt dậy nắm chặt tay mình đập mạnh vào chiếc kính chắn trước mặt,nỗi tức giận hằn lên sâu trong đáy mắt,lúc này nhìn anh đáng sợ hơn lúc nào,một bên là người anh yêu thương,một bên chính là anh trai mình,phải bắt anh làm sao đây,làm sao có thể khiến anh không tức giận nổi. Tên cảnh sát đứng bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở,Thần mới chịu bình tĩnh trở lại cố gắng kìm nén nỗi tức giận trong mình lúc này.
- anh xin lỗi! Đó là những gì anh có thể nói lúc này,anh đã khai báo tất cả!- giọng nói của Nghiễn bình thản đến đáng sợ,khuôn mặt lãnh băng,hắn biết hắn đã không còn gì để hối hận nữa rồi.
- con bé vẫn ổn chứ?- thấy Thần không nói gì,Nghiễn hỏi có phần lo lắng
- cô ấy vẫn chưa tỉnh lại!.... Anh Nghiễn em sẽ....!!- mặt Thần cứng lại,gương mặt thoáng chút uỷ khuất,đau lòng nhìn anh trai,lúc này bảo anh làm sao có thể chứng kiến anh trai mình sẽ phải lĩnh án tử hình ấy,vì cuối cùng anh ấy cũng chỉ là anh trai của anh.
- im lặng đi!! Nghe anh nói đây!! Anh biết em định nói gì,cũng biết được em định làm gì, hãy từ bỏ điều đó đi,hãy nghĩ cho bản thân em,đừng lo cho anh,đừng cố gắng cứu anh ra khỏi đây. Anh chỉ có một điều duy nhất là mong em được hạnh phúc,dù lời nói lúc này có chút muộn màng... hãy làm phẫu thuật,anh tin cha mẹ mình trên kia sẽ che chở cho em được bình an. Hãy chăm sóc yêu thương người con gái ấy như em muốn,em hỏi anh đã hài lòng chưa đúng không,bây giờ,anh có thể trả lời được rồi...- Nghiễn ngập ngừng một lúc,khoé mắt cay xé đã trở lên đỏ từ lúc nào,hắn mỉm cười rồi tiếp tục nói
- cái chết lúc này chính là điều khiến anh cảm thấy được giải thoát nhất...! -Không để Thần kịp nói điều gì,hắn nhẹ nhàng nói với tên cảnh sát đứng bên cạnh
- tôi không còn gì để nói nữa, anh có thể đưa tôi vào trong!
Nghiễn quay sang nói với tên cảnh sát rồi lập tức đứng lên rời khỏi ghế,Thần mới vội vàng đứng dậy,giọng nói hoảng sợ cùng đau lòng nhìn anh trai mình hét lớn
- em xin lỗi! Anh Nghiễn!!!! -lời nói vô thức trong đầu anh lúc này,hai tay Thần đã tựa vào chiếc cửa chắn,mặt cúi xuống.
Đáp lại lời em trai mình,Nghiễn chỉ hơi xoay người dừng lại,anh mỉm cười,rồi vội vàng quay lưng theo vào trong. nhìn theo bóng anh trai mình,Thần chỉ còn biết đứng chôn chân,đầu óc trở lên trống rỗng,cả khoảng trời như đổ rụp xuống chân mình,anh bất lực,anh đau lòng,những cảm xúc đan xen dày vò tâm trí anh...
Trong bệnh viện nơi Thiên Hy đang nằm,nó vẫn chưa tỉnh lại,gương mặt nhợt nhạt, hao hác,bên cạnh là bà Quách cùng Chấn Nam,anh đã đi lại được bình thường,biết tin nó xảy ra chuyện,Nam liền đến ngay. Thần cũng vừa bước vào,sau khi rời khỏi sở cảnh sát,nét mặt thoáng chút buồn phiền,đã hơn hai ngày trôi qua sau cuộc phẫu thuật đến giờ nó vẫn chưa tỉnh lại.
Gặp mặt Thần, Nam liền bước gần lại ra hiệu cho anh ta ra ngoài nói chuyện.