Tất cả lo lắng của thầy Nhậm đều bị người nào đó đột nhiên lạc đề cùng tự kỷ đánh tan không còn một mảnh, anh nhịn không được mắt trợn ngược lên trời, quyết định giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền. Hơn ngày kế tiếp bình tĩnh lại thuận lợi, làm thầy Nhậm thiếu chút nữa tưởng là cái tổ chức kia ở trong tối tự mình nội chiến làm chết mình, nhưng mỗi lần vào lúc anh cho rằng không có chuyện gì, hệ thống đều sẽ đặc biệt gây mất hứng ra tới nhắc nhở một tiếng: Nhân vật mục tiêu lại hắc hóa mấy điểm.
Hai mươi ngày trôi qua, chủ nhiệm Nhậm đều sắp nổi sùng.
Ngay lúc anh tính toán tới một lần phỏng vấn cho mỗi gia đình, hiệu trưởng trường học tập trung tất cả mọi người lại, tuyên bố bọn họ sẽ lấy niên cấp làm đơn vị, bắt đầu đợt du lịch cuối kỳ trước khi nghỉ đông.
Chỗ tốt lớn nhất của tiểu học nhà giàu chính là không thiếu tiền, muốn đi chỗ nào chỉ cần nói một tiếng lập tức có phụ huynh chủ động đưa lên các loại vé vào cửa cùng vé xe, cho nên một điểm đặc sắc lớn của trường học Đỉnh Điểm chính là du lịch cuối kỳ. Mà năm nay, căn cứ hiệu trưởng nói, bọn họ muốn đi vài hòn đảo nhỏ ấm áp như xuân, trên đảo nhỏ còn có suối nước nóng cùng rất nhiều thực vật, động vật, cực kì thích hợp cho bọn học sinh tới một lần du lịch thể nghiệm sinh hoạt.
Cái du lịch cuối kỳ này nghe vào tai hoàn toàn không có vấn đề gì, lại còn cực kì tốt đẹp, nhưng Nhậm Trúc sau khi nghe thấy mí mắt liền nhảy dựng, cảm thấy tổ chức nọ rốt cuộc muốn ra tay.
Dựa theo từng niên cấp, khối lớp bọn họ được phân đến một hòn đảo nhỏ tên là "Đảo Nhật Quang", khối tổng cộng lớp, cộng lại chính là đứa nhóc. Tuy nói đám nhóc không nhiều lắm, nhưng bảo mẫu trợ lý còn có bọn bảo tiêu đi theo ít thì cũng có mấy trăm người, cứ như vậy, nhân số liền nhiều lên. Nhưng vấn đề chính là ở chỗ này, Nhậm Trúc nhìn gã hiệu trưởng ăn mặc chính thức thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng ôn hòa hiền lành kia, nghe gã mặt mang mỉm cười nói, ánh mắt trầm xuống.
"Du lịch cuối kỳ này chúng ta đã tiến hành rất nhiều lần, tin tưởng các vị phụ huynh đều đã hiểu và biết tính an toàn và tính độc lập của nó. Mỗi một lần hoạt động chúng ta đều không cho phép bảo tiêu với trợ lý hoặc là bảo mẫu đi theo, chỉ có hai giáo viên mang đội đi cùng, nửa tháng sau mới có thể hội hợp cùng mọi người. Lần du lịch trên đảo này cũng thế, các bảo tiêu và trợ lý chỉ có thể ở trên tàu thủy ngoài đảo để phòng ngừa trường hợp khẩn cấp, không có tình huống khẩn cấp không thể lên đảo. Đương nhiên trước khi các em lên đảo, trên đảo sẽ có phụ huynh đại diện và đội bảo an tập trung dọn dẹp và tra tìm nguy hiểm, bảo đảm an toàn của các em. Hy vọng du lịch cuối kỳ lúc này đây của chúng ta có thể rèn luyện năng lực tự mình khống chế và cùng năng lực sinh hoạt cho các em ấy, đạt được thành công mỹ mãn."
Toàn bộ đám trẻ đều vui vẻ phấn chấn vỗ tay, đối với chúng nó, không có cha mẹ và bảo tiêu làm bạn là một lần mạo hiểm nho nhỏ. Đứa bé tuổi này tràn ngập lòng hiếu kỳ đối với những gì không biết, tất cả chúng nó đều chờ đợi hoạt động như vậy. Mà các vị phụ huynh cũng cảm thấy rèn luyện năng lực tự lập cùng năng lực sinh hoạt của con trẻ là một chuyện rất tốt, huống hồ tính an toàn cũng được bảo đảm, chuyến du lịch cuối kỳ này khá là được đấy.
Chỉ có Nhậm Trúc, trong một mảnh hân hoan sung sướng kia thấy được ác ý giấu trong bóng tối, giống như ác ma lặng lẽ mở ra cái miệng rộng, chờ đợi con mồi không hề tự giác đi vào bẫy rập của nó.
Giờ khắc này, Nhậm Trúc rốt cuộc hiểu vì sao lúc trước học sinh lớp mình liên tục xảy ra chuyện mà mỗi một lần lại yêu cầu anh thích hợp ngăn chặn, anh có thể khẳng định một trong hai giáo viên chỉ huy trên đảo lần này chính là anh, mà đã tới đảo rồi, bọn nhỏ có gấp đôi tin tưởng với anh tất nhiên không cần biết anh nói gì đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo, lúc này muốn hại chúng nó, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Nhậm Trúc quả thực muốn cười lạnh, đồng thời trong lòng anh cũng rét run từng cơn, hoạt động như vậy không biết đã tiến hành bao nhiêu lần? Mà mỗi một lần tiến hành hoạt động như thế, sẽ có bao nhiêu đứa bé rơi vào ma chưởng đây? Nghĩ đến lần này đứa bé mà anh muốn cứu vớt kia tất nhiên là ở trên đảo hoàn toàn biến thành "Kẻ bạo lực cuồng ngược đãi", nghĩ sâu xa một chút, phương pháp như thế nào mới có thể làm một đứa trẻ bình thường biến thành người ngược đãi và bạo lực?
Trách không được nói thế giới này gia tăng độ khó, thì ra tất cả khó khăn đều tích góp ở chỗ này. Đây căn bản không phải một lần cứu vớt tiến hành theo từng bước một, mà là dùng một lần quyết định thắng bại. Nếu anh không có cách nào bảo vệ tốt bảy đứa học sinh của mình trong vòng nửa tháng, vậy thì nhiệm vụ cứu vớt này sẽ trực tiếp thất bại, ngược lại chỉ cần anh an toàn mang theo đám nhóc vượt qua nửa tháng, lại vạch trần âm mưu, phỏng chừng anh sẽ trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt.
Nhưng khó liền khó ở chỗ, trên đảo nhỏ gần như tách biệt, không cách nào liên lạc với phụ huynh đám nhóc ở ngoài đảo, dưới tình huống chỉ có mình anh cùng một giáo viên khác mang theo bảy đứa nhóc, muốn anh đồng thời bảo vệ được tất cả rất khó. Đây quả thực chính là một cuộc chiến cô độc chỉ được thắng không được phép thua. Cho dù có các loại kỹ năng của Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp bổ trợ, khó khăn cũng lớn quá rồi đấy!
Vào thời điểm Nhậm Trúc suy ngẫm xem rốt cuộc phải thế nào mới có thể làm được không chút sơ sẩy, hiệu trưởng đã quyết định thời gian khởi hành, chính là một tuần sau, tất cả các khối lớp sẽ bắt đầu du lịch.
Ngày hôm sau Nhậm Trúc liền nhận bổ nhiệm, anh là giáo viên mang đội lớp -. Mà một người khác thì là giáo viên thể dục thể năng tốt hơn một chút.
Lúc nhìn thấy giáo viên thể dục kia, trong lòng Nhậm Trúc lập tức trầm xuống, phỏng chừng tổ chức đó không quá tin tưởng anh, nếu không sao lại để cho giáo viên thể dục tên Phó Bân này cùng anh dẫn đội chứ? Người này là người lúc trước khi anh tra xét trường học, xác định được không giống giáo viên thể dục nhất.
Nhậm Trúc quả thực gấp đến rộp miệng luôn. Nhưng anh lại không thể rút dây động rừng, cũng không có quyền lợi thay đổi người, chỉ có thể điên cuồng luyện tập võ thuật phòng ngự sau khi tan tầm, cái sức mạnh điên cuồng kia làm cậu cả Tần suýt chút nữa cho rằng người đang đấm nhau với mình không phải là người yêu, mà là kẻ thù giết cha của mình ấy.
Đếm ngược lên đảo ngày thứ , kỹ năng "Chủ nhiệm lớp: dùng cách xử phạt về thể xác" của Nhậm Trúc đã từ màu xám biến thành màu đen, trong đó cái kỹ năng thứ nhất chính là "Chủ nhiệm lớp: dùng cách xử phạt về thể xác (phạt đứng), khiến mục tiêu đứng thẳng tại chỗ không thể di động ít nhất mười phút." Mà cái kỹ năng thứ hai là Chủ nhiệm lớp dùng cách xử phạt về thể xác (chạy vòng quanh sân thể dục), khiến mục tiêu chạy quanh địa hình vòng tròn đến khi kiệt sức.
Nhìn hai kỹ năng dùng cách xử phạt về thể xác mới giải khóa, lòng Nhậm Trúc thoáng yên ổn lại, ít nhất hai cái kỹ năng này có thể trợ giúp anh ứng phó với tình huống khẩn cấp.
Đám nhóc từng đứa đeo ba lô của mình, vui vui vẻ vẻ ngồi trên máy bay trực thăng. Nhậm Trúc và đứa nhóc trong lớp sớm đã tiến vào phi cơ của lớp, hiện tại người duy nhất chưa tới chính là giáo viên thể dục khả nghi Phó Bân kia.
Nhậm Trúc thậm chí nghĩ trong bụng, nếu mà lúc này Phó Bân đột nhiên tiêu chảy hoặc là bị tai nạn xe cộ thì tốt rồi.
Đang lúc anh nghĩ như vậy, bỗng nhiên Tần Thứ ngồi ở bên cạnh anh kêu lên một tiếng, Nhậm Trúc trực tiếp ngẩng đầu, liền nhìn thấy cậu cả nào đó bước nhanh vào phi cơ, tức khắc liền sững sờ tại chỗ.
"Anh......"
"Được rồi, người lớp - đủ rồi, phi công có thể bay." Cậu cả Tần ăn mặc một thân áo ngụy trang đặc chế và giày màu đen, đằng sau còn đeo một cái túi to cũng màu đen, mang theo kính râm vô cùng cool ngầu mở miệng nói với phi công. Thật giống như gã không phải người nhà học sinh mà vốn là giáo viên của trường học ấy.
Phi công lại chẳng quen biết hết tất cả giáo viên, anh ta thấy một vị giáo viên khác cũng không mở miệng, liền ra hiệu Ok rồi trực tiếp bay lên. Thẳng đến sau khi trực thăng cất cánh, Nhậm Trúc mới không thể tin tưởng hỏi: "Anh làm cách nào?"
Cậu cả Tần duỗi thẳng cặp chân dài của mình, đôi tay mang bao tay da gỡ cái kính râm màu đen xuống, ngón trỏ làm tư thế hôn gió: "Tên kia ở trên đường bỗng nhiên gặp tai nạn xe cộ, lâm thời nhờ anh tới, cho nên anh cứ tới thôi. Vui hông? Bất ngờ hông?"
Dùng tiểu não nghĩ cũng biết gã này đang bốc phét, nhưng Nhậm Trúc nhìn gã nào đó mặt mày hớn hở, bỗng nhiên liền cười, lòng anh cũng lập tức trở nên vô cùng yên ổn.
Tần Tông thấy nụ cười của Nhậm Trúc trở nên nhẹ nhàng, cũng nở nụ cười theo. "Hết thảy có anh."
Nhậm Trúc gật gật đầu tiếp tục cười. Anh không khỏi nghĩ trong lòng, trên đời này sao lại sẽ có một người tốt đẹp như vậy chứ? Người này vui sướng vì bạn vui sướng, khổ sở vì bạn bi thương, khẩn trương vì bạn khẩn trương. Người này tuy rằng không nói, nhưng không lúc nào mà hắn không biểu đạt, hắn đặt bạn ở trong lòng, đặt ở đầu quả tim.
Bốn giờ sau máy bay trực thăng đến nơi, đây là một hòn đảo nhỏ bốn phía giáp biển, tổng diện tích ước chừng là cỡ mười mấy sân bóng, từ trên phi cơ có thể nhìn toàn cảnh hòn đảo. Đây không phải là một hòn đảo đặc biệt lớn, nhưng trên đảo có rừng rậm trải khắp núi đồi chiếm cứ toàn bộ trung tâm đảo, chia nó thành phía đông tây nam bắc, ở khu vực trống trải thì khai khẩn ra một ít ruộng đất, bên cạnh đồng ruộng chính là vài căn nhà trệt, rất rõ ràng là dùng cho bọn họ thể nghiệm sinh hoạt.
Đây là một đảo nhỏ thoạt nhìn cực kì an toàn lại đa dạng sinh thái. Sau khi Nhậm Trúc xuống khỏi phi cơ, cũng không nghĩ tới hòn đảo này có chỗ nào không đúng.
Rất xa bọn họ có thể nhìn thấy tàu thủy đậu ở trên biển, bọn nhỏ ríu rít, đều cảm thấy mới lạ và thú vị.
"Thầy ơi thầy ơi! Chúng ta mau đi chiếm phòng đi! Đám tụi lớp - kia đã chạy qua rồi đó!" Hai đứa nhóc Bành Phi Kỳ và Bành Phi Hiểm nóng vội nhất, thấy đám nhóc lớp - chạy, cũng gấp gáp chạy theo.
Nhậm Trúc thu hồi suy nghĩ, cười ha ha một tiếng: "Được, vậy chúng ta thi chạy tập thể một lần, nhìn xem ai đến chỗ ở trước!" Tuy nói phòng đều giống nhau, nhưng tính tích cực của đám nhóc cao, anh cũng đâu thể nào ngăn cản.
Vì thế, bảy đứa nhóc như ong vỡ tổ chạy ù về phòng.
Nhậm Trúc và Tần Tông cũng chậm rãi chạy bộ ở phía sau, Tần Tông bỗng nhiên mở miệng: "Em lo lắng trên đảo này có cái gì? Từ bảy ngày trước đã bắt đầu lo lắng."
Nhậm Trúc cũng không giấu diếm: "Em chỉ cảm thấy toàn bộ khối lớp em đều ở trên đảo hết, dưới hoàn cảnh hoàn toàn tách biệt, chỉ có hai giáo viên mang theo bảy đứa nhỏ có thật sự là có chút không ổn thỏa, lỡ như có người nào ở trên đảo......"
Tần Tông ha một tiếng: "Em vậy mà lo lắng cái này?! Này thì có gì mà lo chứ! Trên đảo này không biết đã bị bảo tiêu của mấy phụ huynh năm lật qua lật lại bao nhiêu lần, ngay cả một con rắn độc cũng không chừa! Tất cả động vật ở trong rừng cây đều là động vật vô hại như con thỏ nai con gà rừng, sao có thể sẽ có người ở trên đảo được?"
Nhậm Trúc cũng cảm thấy không hợp logic, rồi sau đó giây tiếp theo anh liền nghe được cậu cả Tần hì hì một tiếng tuôn ra một câu:
"Trừ phi bọn họ đào rỗng cả núi, trốn hết trong trỏng! Ha ha ha ha ha ha!"
Nhậm Trúc: "......"
Cậu cả Tần: "...... Ế......"
Nhậm Trúc: "............"
Cậu cả Tần: "............ Ha ha ha chắc không có khả năng đâu.................."
Nhậm Trúc: ".................."
Đã qua ba đời rồi, đặc tính miệng quạ đen của gã này hình như có công năng trời phú cách một thế hệ tích lũy hay gì ấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Tần đại dỗi dỗi:...... Không không không anh cảm thấy anh không có thiên phú miệng quạ đen, không cần hiểu lầm anh, anh chưa bao giờ lập flag!
Nhậm Trúc: Mệt, muốn yên lặng.
Lập flag: Ngôn ngữ internet ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như "nói trước bước không qua.". Nguồn:
"Cậu cả, cậu mồm thối nói thiêng quá đấy :))))"