Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

chương 17: thí luyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[Thông Tin]

Tên: Vương Minh

Tuổi:

Tộc: Con người

Danh hiệu: Phàm Nhân Nghịch Thiên.

Cấp

Cấp Tu Tiên: Phàm Nhân

Hp: /

Mp: /

Linh khí:

Attack:

Lực:

Trí:

Phòng:

Nhanh: .

+Kĩ năng: khiêu khích cấp , triệu hồi oán linh cấp .

Trang bị: Huyết Long Chiến Y, Hắc Tinh Đoản Đao, Trọng Lực Côn. +Túi: x hộp trang bị.

Cửa hàng

Trang Bức: điểm

.....

Sau trận chiến với Thú Vương Ở Rừng Độc Cấp của Vương Minh được cải thiện đáng kẻ hắn có lẻ đã chủng bị xong cho trận chiến sắp tới... Về phần tam thiếu của đại gia tộc ở hắn thành Hắn lười quan tâm mà Kiều Kiều cũng chả làm được gì bọn này lí luận đủ trò kèm theo là con đại gia tộc nên cô cũng bó tay, hiện tại họ đã vào Châu Thành.

Phía trong Châu Thành người đông hơn kiến khác hẳn Hương Thành cao thủ Kim Đan nhiều vô số nhà cửa mọi thứ khang trang hơn hẳn lâu lâu lại thấy Nguyên Anh ngự kiếm phi hành bay trên bầu trời... Một thành lớn và giàu có.

"Vương Minh... Liệu chúng ta.. Còn có ngày gặp lại không?" Kiều Kiều khuôn mặt mang vẻ buồn nhìn Vương Minh hỏi.

"Có duyên sẽ gặp... " Hắn quay đầu bỏ đi, bởi hắn biết cuộc vui cũng có lúc tàn bắt đầu rồi cũng kết thúc... Mõi bước chân hắn đi đều nhộm máu tưới dưới bóng lưng hắn là hàng ngàn linh hồn mõi hơi thở của hắn đều có sự hiện diện của tử thần thì hắn sau dám có nhiều mối lương duyên cơ chứ, bạn bè, đồng đội, gia đình, người yêu hoá hư không...

"..." Kiều Kiều nhìn theo bóng lưng của hắn lòng mất mát vô cùng cô không có đủ dũng khí để cùng hắn đi hết cuối con đường cũng không có dũng khí cản hắn giữ hắn ở bên mình... Cô bất lực chưa bao giờ cô thấy mình nhỏ bé như vậy có lẻ hai người chỉ đúng một chữ Duyên.

......

Vương Minh đến đúng trước một ngày Thiên Vân Tông tuyển đệ tử, hắn tìm một quán trọ ngủ lại qua đêm để mai còn đi phá... À đi tuyển sinh, về cuộc Tuyển đệ tử của Thiên Vân Tông gồm hai phần Thí Luyện và Tu Vi, Tu Vi thì không nói nhưng phần thì đầu tiên Thí Luyện có phần đặc biệt mỏi kẻ thi sẽ được phát một tấm lệnh bài và phải sống trong Thú Lâm ngày kẻ kiếm được linh thạch và còn giữ được thẻ bài coi như đạt, ngoài việc giết Ma thú lấy linh thạch thì người Thí Luyện có thể cướp của những người khác kẻ có hai lên bài coi như đạt và còn một điều khác kẻ vào Thú Lâm sống chết do trời không chịu trách nhiệm.

Ngày hôm sau Vương Minh đến đăng kí tuyển, rất nhanh hắn tập hợp ở nơi phát thẻ bài chủng bị vào Thú Lâm ở đây hắn cũng bắt gặp được Tam công tử a. Vương Minh sẽ không ra tay bởi gì đã phần ngươi thi tuyển đều đạt Kim Đan sơ kì thì ba tên Trúc Cơ này không sớm thì muộn bị diệt mà thôi cho dù có đem theo hậu vệ vào cũng vậy, đúng lúc này một tên Nguyên Anh đang ngự kiếm bay phía trên nói.

"Thi Tuyển Bắt Đầu! "

Ngay lập tức người người lớp lớp tranh nhau vào Thú Lâm riêng Vương Minh hắn không cần vội mà cứ từ từ thông thả mà đi, sớm cũng vậy trễ cũng vậy không thay đổi được cuộc thi này vốn là chém giết nhau để được vào.

Phía trong Thú Lâm, cũng chả khác rừng độc mấy có điều Ma thú ở đây dày đặt nhưng chỉ cấp và đây vốn là rừng thuộc địa phận Thiên Vân Tông nên Ma thú cấp cao vốn không hề sống soát. Sâu vào bên trong Vương Minh cảm thấy được sự ẩm thấp của khu rừng, ẩm thấp thì sau? Sẽ có rất nhiều Rắn a cả côn trùng nữa... Nhưng tiếc thay Vương Minh Hắn không hề gặp rắn hay côn trùng hắn gặp thứ đáng sợ hơn nhiều Con Người, cũng phải thôi hắn vốn không tu vi chuyện bị nhấm đến ngay từ đầu không lạ.

"ke ke, tiểu tử không tu vi cũng dám đi thi tuyển ngươi chán sống đúng không? Giao thẻ bài ra ta cho ngươi con đường sống" Một tên đại hắn to lớn, hói đầu, bịt một mắt trên tay cầm một thanh đao lớn.

[Vô Danh tiểu tốt, Kim Đan Trung kì, chiến lực: ]

"..." Hơ.. Hơ.. Vô Danh luôn cái hệ thống này cũng kiêu ngạo quá đi.

"Có bản lỉnh đến lấy đi." Vương Minh đứng đưa tay mời

"Hừ, không biết sống chết vậy ta thành toàn cho ngươi... " Tên bịt mặt lau đến tay dung đấm thẳng về phía Vương Minh.

[Bạn sử dụng khiêu khích]

[Khiêu khích thành công! ]

[Đối phương attack tăng % Thủ giảm %]

Ầm...

Cú đấm thẳng vào mặt Vương Minh nhưng hắn không sê nhít một bước tên đại hán bịt mắt có cảm giác vừa đấm vào thứ còn cứng hớn đá nửa tay truyền về cảm giác đau đớn hắn ngay lập tức nhảy lùi lại.

"Tại sao lại cứng như vậy.. " Tên Đại hắn đưa tay lên xem.

"Xong chưa? Giao thẻ ra giữa hoà bình cho nhân loại a" Vương Minh cười cười nói.

"Tiểu tử ngươi xem thường ta! Nộp mạng đây.. " Đại hán lại lao đến lần này là dung đại đao ý định bữa đôi Vương Minh thành hai.

Xoẹt...

Một vết cắt ngọt ngay cổ, tên đại hắn lao đao mới cái rồi khuỵ gối ngã xuống.

"Không... Không thể nào... "

"Ta rất nhạy với sát khí a" Vương Minh tung Đoản Đao lên xuống nghịch ngợm.

"Các ngươi xem lâu như vậy có phải nên nộp phí rồi không? " Vương Minh nhìn một lùng cây rồi một bụi cây sang một ngọn cây.

"..." Thời buổi nào cũng vậy, kẻ bất tài luôn là kẻ được nhắc đến... Với sự châm biếm.

Vương Minh suy nghĩ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio