Nếu sau này ngươi dám phản bội ta, ta sẽ… chính tay giết ngươi.
Ân Triển đương nhiên muốn hát thần khúc. Đường Du chần chừ một chút, nhịn không được chạy lên đuổi theo hắn, bảo hắn đi xa thêm chút hãy hát. Ân Triển cười một tiếng, biết rõ còn hỏi:
“Tại sao?”
Đường Du nghĩ bụng rằng việc này có tổn hại đến hình tượng to lớn của ca cậu, quan trọng là cậu không thích người khác nhìn ca cậu bằng ánh mắt quỷ dị, cậu ngẫm nghĩ, chọn lọc từ ngữ:
“Ca đi xa hơn, có thể thu hút được nhiều ma vật hơn đúng không?”
Ân Triển không có vạch trần cậu, ừ một tiếng.
Đường Du lùi lại cùng Lăng Mâu đứng chung một chỗ, mọi người cũng đều rướn cổ nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc thấy hắn đã đi được hơn mười bước, cùng lúc đó, mấy con ma vật trong rừng nhanh chóng nhảy ra, nhắm thẳng về phía hăn. Trong nháy mắt chúng nó vừa xuất hiện, Ân Triển đột ngột gia tăng tốc độ, chọn đúng thời cơ từ trong kẽ hở lao ra, lại chạy về phía trước.
Ma vật phẫn nộ gào thét, đung đưa trên cây, xoay người bắt đầu đuổi theo hắn, mà trước mắt lại xuất hiện mấy con nữa, đều vòng quanh bao vây hắn lại.
Mọi người cảm thấy có gì đó là lạ:
“Đợi đã, không phải là hắn muốn xông vào chứ?”
“Bên trong rất nhiều ma vật.”
Đội trưởng trầm giọng nói:
“Hắn không thể né tránh hết được.”
“Vậy hắn muốn làm gì?”
Đội trưởng im lặng.
Trong lúc mọi người nói chuyện, Ân Triển đã lấy một góc độ không thể tin được chạy lên phía trước thêm một đoạn. Nguyên chủ nhị thế tổ là dị năng giả, thiên phú không tồi, mặc dù thích đùa giỡn, nhưng vẫn bị quyền uy của lão tử nhà hắn bức mà thường xuyên huấn luyện, cho nên tố chất thân thể rất tốt, tuy rằng vẫn không bằng nguyên thân của Ân Triển, nhưng dùng xem như cũng khá thuận tay.
Mọi người nhìn xem không thốt được nên lời, đang cảm thấy nói không chừng hắn thật sự muốn xông vào, lại thấy hắn tìm được cơ hội dừng lại.
Ma vật vội vàng xông lên bắt hắn, đang muốn quẳng hắn ra ngoài lại đột nhiên khựng lại, nhẹ nhàng thả hắn xuống dưới. Ân Triển đang cười tủm tỉm mà ca hát, bài này làn điệu quá ma tính, nhóm ma vật nghe như dại ra, sau đó ngồi xổm xuống thành vòng tròn, say sưa mà nghe hắn hát.
Mọi người:
“=口=”
… Phắc?!
Ân Triển liên tiếp dùng các phương thức không cách nào chê được, vừa ca hát vừa đi dạo một vòng trong rừng, dụ toàn bộ ma vật đều đến bên cạnh mình, vẫy tay gọi đám người bên ngoài.
Mọi người lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, dưới sự hướng dẫn của đội trưởng đi vào, cẩn thận nhanh chóng xuyên qua rừng cây, an toàn tới đối diện, sau đó Đường Du chủ động chạy vào báo cho hắn biết. Ân Triển dẫn theo Đường Du đến hội họp cùng bọn họ, cũng thử ngưng hát cách đó một đoạn, ma vật có lẽ là bị thần khúc chấn động, vẫn dại ra như cũ, nhìn hai người rời đi.
Bài cuối cùng Ân Triển hát là bài trước đây hắn chưa từng hát qua, Quy luật nghe thấy quá đỗi sung sướng, cho hắn điểm.
Mọi người thấy quanh thân hắn sáng lên, càng thêm khiếp sợ, dùng ánh mắt sùng bái hâm mộ nhìn bọn họ trở lại, chỉ trong nháy mắt đã vây quanh Ân Triển… Đường Du thực vừa lòng, nghĩ thầm như thế mới đúng chớ, ngay sau đó lại nghe phó đoàn Từ nói:
“Người anh em thật là lợi hại ghê! Hát một bài chúng ta nghe với nào!”
“Đúng, ngay cả Quy luật cũng nhịn không được tăng điểm, nhất định là thiên âm!”
“Đúng đó, nhất định là thiên âm!”
Đường Du:
“…”
Lăng Mâu:
“…”
Đường Du yên lặng nhìn về phía ca cậu, Ân Triển thực bình tĩnh:
“Để ý xung quanh đi, nơi đây vẫn chưa được khám phá.”
Nhờ hắn nhắc nhở mọi người mới kịp cảnh giác, dưới sự chỉ huy của đội trưởng theo thứ tự điều động tiến vào trong. Tuy rằng khu rừng này không khác mấy với khu trước, nhưng an tĩnh hơn nhiều, thực vật cũng tươi tốt, đại thụ che kín ánh mặt trời, ánh sáng u ám, tối tăm ảm đạm.
Bất giác tốc độ chậm xuống, trôi qua chừng nửa tiếng, bỗng nhiên đội trưởng giơ tay ra hiệu đội ngũ dừng lại. Đường Du hơi thấp nên nhìn không thấy, chỉ có thể nhìn ca cậu. Ân Triển kéo cậu đi qua bên cạnh, chỉ về phía trước. Lúc này Đường Du mới phát hiện cách đó không xa có một con ma vật màu đen, bên ngoài trông như sơn dương, chỉ là kích thước to lớn hơn, lúc bấy giờ nó đang không chớp mắt theo dõi bọn họ.
Trái tim mọi người vọt lên tới cổ, chờ đội trưởng hạ lệnh.
Đội trưởng hơi do dự, chọn vài tên lợi hại nồng cốt đồng thời xông lên trước. Ma vật trong rừng Duy Độ đều khá hiếu chiến, con ma vật này thấy thế cũng không né ngược lại nghênh chiến, gầm gừ lao vào bọn họ, trong chớp mắt hai bên bắt đầu giao đấu. Mọi người vốn tưởng rằng sẽ được xem một trận huyết chiến, thậm chí có khi còn có những hình ảnh thê thảm, ai dè chỉ thấy đội trưởng bọn họ đâm vài nhát, ma vật ngay lập tức rơi xuống đất tắt thở.
Mọi người:
“…”
Thế là xong rồi?
Phó đoàn Từ hỏi điểm của họ, quay lại nói:
“Thôi bỏ, con ma vật này có điểm.”
Vì thế mọi người hiểu rõ, cũng cảm thấy bình thường, kế đó bọn họ lại phấn khích, bởi vì qua lâu như vậy, cuối cùng Atlas cũng có thêm giống loài mới, mà bọn họ chính là người tham gia, chỉ cần vậy thôi đủ để tự hào rồi.
Người chịu trách nhiệm vẽ tranh nhanh chóng đến, lấy dụng cụ ra chăm chú vẽ, mà theo như thường lệ, người có điểm cao nhất có thể đặt tên cho nó. Mọi người được hỏi đồng loạt nhìn phó đoàn Từ, người sau chớp đôi mắt hoa đào:
“Đặt là Ma Dương Thú đi, nhìn nó khá giống dê.”
Mọi người không còn lời gì để nói.
Đường Du nghe thấy bọn họ nói chuyện, hỏi:
“Sau này em được điểm cao nhất, cũng có thể đặt tên chứ?”
Cậu đợi một hồi, không thấy người bên cạnh trả lời, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, thấy ca cậu đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó, tò mò hỏi:
“Ca đang nghĩ gì vậy?”
“Ta đang nghĩ một việc khá thú vị.”
Ân Triển cười thâm sâu, mặc cho cậu tìm tòi nghiên cứu, chờ những người kia làm xong, tiếp tục theo đội ngũ lên đường.
Khu rừng vẫn yên lặng như trước, bọn họ lần lượt gặp hai con ma thú, tất cả đều là Ma Dương Thú, đội trưởng không ra tay nữa, giống lúc trước nhường cơ hội cho bọn họ, chờ bọn họ giải quyết xong lại dẫn đội rời đi. Sắc trời dần dần tối, bọn họ tìm được một nơi không tệ để dựng trại, vẫn như mọi ngày ăn cơm xong trò chuyện, rồi bắt đầu nghỉ ngơi.
Ân Triển bảo Đường Du đi trải giường chiếu, nhìn đội trưởng cùng bọn phó đoàn Từ đang thảo luận, mỉm cười đi đến:
“Đội trưởng, nói chuyện riêng một lát được không?”
Đội trưởng gật đầu, cùng hắn đi đến chỗ không người, giương mắt nhìn hắn.
Ân Triển nói:
“Ta muốn hỏi một việc, hy vọng đội trưởng có thể nói thật.”
Đội trưởng nói:
“Hỏi đi.”
Ân Triển nói:
“Bây giờ ngươi có bao nhiêu điểm?”
Đội trưởng nói:
“ điểm.”
“Ồ, còn thiếu điểm là có thể ra ngoài à.”
Ân Triển đăm chiêu nhìn gã:
“Bây giờ điểm bị đình trệ không tăng, đúng chứ?”
Vẻ mặt của đội trưởng trong phút chốc thay đổi:
“Sao anh lại biết?”
Ân Triển biết mình đã nói đúng, hắn sớm đoán được, kiểu cơ chế cộng điểm này, chỉ cần không lười biếng, cùng Dã đoàn soát điểm thêm nhiều lần, sớm muộn gì cũng đủ điểm, xác suất thành công không đến mức thấp như vậy, hiện giờ hắn cuối cùng đã tìm được vấn đề ở đâu —— điểm đình trệ không tăng.
Hắn hỏi:
“Tất cả mọi người đều như vậy?”
“Có người là điểm đó, có người cao hơn, nhưng đều bị đình trệ.”
Đội trưởng lại hỏi:
“Rốt cuộc sao anh biết được?”
“Ta nhìn ra, trên đường đi ngươi gần như không ra tay, lần trước lúc giết Ma diễm, bởi vì ta có việc không kịp chú ý, hôm nay thì…”
Ân Triển mỉm cười, không nói tiếp.
Đội trưởng hiểu rõ ý của người này muốn nói, hôm nay đánh chết Ma Dương thú, tuy là do gã ra tay, nhưng sau đó lại không được cộng thêm điểm, nhưng lúc đó mọi người đều chỉ tập trung vào ma thú, còn gã bởi vì đứng gần đội viên, không đoán ra trên thân gã có phát sáng không, khi phó đoàn báo điểm chính là tổng số, vốn tưởng là có thể giấu giếm, lại không ngờ được người này vẫn luôn âm thầm quan sát gã.
Ân Triển hỏi:
“Các ngươi cho là đi sâu vào trong rừng, có thể tìm được ma vật lợi hại hoặc chưa từng thấy qua để giết, sau đó có thể tăng điểm?”
Đội trưởng ừ một tiếng.
Ân Triển nói:
“Ta cho là, chỉ cần đủ đặc biệt là có thể thông qua.”
Đội trưởng đột nhiên nhớ tới người rất hiểu biết Quy luật, lập tức hỏi:
“Vậy ý của anh là?”
“Ngươi thử nghĩ xem, khi mọi người quyết định xuất bản Atlas để lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, bắt đầu từ hơn năm mươi năm trước đúng không?”
Ân Triển thấy gã gật đầu, tiếp tục nói:
“Mọi người tốn hơn năm mươi năm từng chút một vẽ ra gần trăm loại ma vật, ngay cả quốc gia gần biên giới đều đi qua, nhưng mà… trong năm mươi năm này gần như không có ai thành công đi ra ngoài.”
Đội trưởng sắc mặt khẽ biến:
“Ý anh nói…”
“Ừa.”
Ân Triển biết ý gã đang nghĩ, thay gã nói:
“Lúc trước các ngươi nhất định nghĩ người thành công đi ra ngoài đều là đơn độc tiến vào rừng, gặp được một con ma vật hiếm có nào đó, sau khi đánh chết nó thì được cộng điểm, ta đoán không sai chứ?”
Đội trưởng im lặng.
Ân Triển nói:
“Ngươi tính thử khoảng cách trên đường đi và khả năng gặp ma vật, một người phải mạnh mẽ hay may mắn cỡ nào, mới có thể an toàn đi đến nơi này thậm chí còn đi đến chỗ khác xa hơn?”
Lần này đội trưởng im lặng thời gian lâu hơn, một lúc lâu mới mở miệng:
“Cho nên mấu chốt tăng điểm không phải do việc vào rừng.”
“Đây chỉ là một trong những khả năng, cần phải thí nghiệm.”
Ân Triển mỉm cười nhìn gã:
“Ta còn có một vấn đề muốn hỏi, ngươi có thấy qua mấy cách tăng điểm ở tân thủ thôn không? Làm thử chưa?”
Đội trưởng lắc đầu:
“Lúc trước tôi nhận làm một nhiệm vụ có trao giải thưởng, tiết kiệm một số tiền rồi vào thành phố luôn.”
Ân Triển cười hỏi:
“Vậy tức là đến nay vẫn chưa từng thử?”
Đội trưởng hỏi:
“Anh muốn nói cái gì?”
Ân Triển không trả lời, cầm lấy bảng nhỏ trên tay gã dùng để viết kế hoạch, viết đại hai câu hát, ra hiệu cho gã đọc theo. Đội trưởng liếc hắn một cái, lại nhìn mấy chữ trên bảng, cuối cùng vì hắn khích lệ đành phải vẻ mặt cứng ngắc đọc lại, lập tức vang lên tiếng “đinh”, thân thể phát sáng.
Đội trưởng:
“…”
Ân Triển cười ra tiếng:
“Mấy điểm?”
“… điểm “
Đội trưởng nói:
“Anh đừng có nói là số điểm còn lại cũng kiếm bằng cách này?”
“Cũng chưa hẳn, nếu vậy thì dễ dàng quá. “
Ân Triển nói:
“Ta đoán chờ ngươi tăng đến số điểm nhất định lại bị đình trệ, đến lúc đó lại nghĩ cách khác, bây giờ cách này tăng được bao nhiêu cứ tăng trước đã.”
Đội trưởng nhịn không được hỏi:
“… Làm sao anh biết phải làm như vậy?”
“Đoán, ban đầu ta cũng không nghĩ như vậy, nhưng khi đến cánh rừng vàng thì đã hiểu rõ.”
Ân Triển nói:
“Từ lúc chúng ta vào đến nay đều gặp qua những thứ đặc biệt của Quy luật quốc gia, không thiếu một thứ gì cả, vì đề phòng mọi người để tâm vào chuyện không đâu, nó còn dựng lên một trạm kiểm soát ở trong cánh rừng vàng để nhắc nhở chúng ta, thiệt là chu đáo.”
Đội trưởng bật thốt:
“Trạm kiểm soát?”
“Ừ, nếu không các ngươi nghĩ giọng hát của ta là thiên âm thật à?”
Ân Triển cười tủm tỉm.
“Ta chẳng qua hát theo khẩu vị của Quy luật thôi, nếu đội trưởng không biết nó yêu thích cái gì, có thể mua mấy quyển tạp chí đọc thử, mà đúng là bởi vì ta thành công, cho nên ta mới đoán ra những điều tưởng chừng như là trò đùa, thật ra cũng rất quan trọng.”
Đội trưởng ở trong này đã nhiều năm, đương nhiên cũng từng xem tạp chí để đỡ nhàm chán, cũng hiểu rõ những cái quy luật yêu thích, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Ân Triển hát “Thập bát cấm” cho đám ma vật kia nghe, gương mặt lại cứng đờ:
“… Tại sao nó phải thiết lập như vậy?”
“Đại khái là nó không thích người qua nhàm chán cứng nhắc, muốn cho mọi người càng… bình dị một chút.”
Ân Triển tìm kiếm tìm từ nói tốt cho Quy luật, không ngoài ý muốn phát hiện quy luật lại tăng cho hắn thêm mấy điểm.
Đội trưởng:
“…”
Ân Triển biết việc này đối với đội trưởng mà nói quả thực khó như lên trời, đồng tình vỗ vai gã, xoay người rời đi, sau đó chui vào lều trại, nghĩ đến một khoãng thời gian dài sau này đội trưởng nghiêm túc đều phải ngâm thơ dưới ánh trăng, buồn cười đến nỗi không ngừng được, thầm nghĩ khi đi ra ngoài không biết có thể gặp được Quy luật hay không, hứng thú tà ác này thật sự là làm cho hắn rất hài lòng!
Đường Du kinh ngạc nhìn hắn:
“Ca?”
“Ừm.”
Ân Triển sung sướng kéo cậu đến trước mặt xoa nắn.
Đường Du vội vàng hỏi:
“Ca cười gì thế? Có chuyện gì vui ạ?”
“Có.”
Ân Triển bèn kể cho cậu nghe, thấy cậu cười lăn lộn, lại xoa nắn cậu một hồi, bảo cậu nhỏ giọng xuống, đừng có mà cười trên nỗi đau của người khác, không khéo đội trưởng sẽ chui vào đây đập cậu.
Đường Du lăn qua lăn lại trên giường hồi lâu, mới có thể nhịn xuống, nghe ca bảo cậu đi ngủ, ngoan ngoãn nghe lời, đến nửa đêm lại vô thức lăn vào trong ngực ca, ôm lấy ngủ say sưa.
Một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau đội ngũ tiếp tục lên đường, đi liên tiếp ba ngày, lại gặp được một con ma vật lạ, lần này khó đối phó hơn, mọi người phải hợp lực để giết, cuối cùng khi tính tổng số điểm, phát hiện là điểm, phá kỷ lục hiện nay.
Đội trưởng vẫn không được tăng điểm, nhưng thấy mới tiến vào rừng cây chưa bao lâu đã gặp được ma vật cao điểm, thảo luận với phó đoàn Từ, chuyến đi này cũng lâu rồi mọi người đều đã mệt, nếu đi tiếp mà gặp phải cường địch, chỉ sợ sẽ có người chết, vì thế làm đánh dấu hiệu, mang đội ngũ trở về trấn nhỏ.
Mọi người đa số mục đích đều là đến kiếm điểm, đương nhiên là không có ý kiến vui vẻ quay về, chẳng mấy chốc trở về khu rừng vàng, đồng loạt nhìn về phía Ân Triển, chờ hắn ca hát.
Ân Triển lười biếng nói:
“Nhìn ta làm gì, việc này dễ thôi mà.”
Nói rồi hắn bình tĩnh bước vào, chờ ma vật tới bắt hắn, sau đó bị khiêng chạy thẳng đến đối diện, hoàn toàn không cần tự mình đi.
Mọi người:
“…”
… Đờ mờ?!
Mọi người không còn gì để nói, đành phải chấp nhận số phận tiến vào rừng rậm, sau đó bị ma vật ghét bỏ mà ném ra ngoài.
Con đường quay về rất thuận lợi, mọi người vui vẻ cười nói, nhoáng cái một tháng đã trôi qua.
Ân Triển cuối cùng cũng phát hiện được những ham mê của đám nồng cốt trong truyền thuyết, trong đám nồng cốt có hai cặp tình nhân, mỗi ngày gặp mặt lại không có thời gian thân thiết, vì thế trên đường đi nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh, đề cao cảnh giác, khi trở bởi vì đã an toàn hơn, nên bắt đầu phóng túng, mà thính lực của hắn tốt quá, hầu như từ sáng tới tối đều có thể nghe được âm thanh trên giường, mà người nào đó cứ chui vào trong lòng ngực của hắn, làm hại hắn gần đây không bình tĩnh được.
Đường Du cảm thấy gần đây ca cậu cười càng lúc càng quyến rũ, giống như là một cái nút nào đó trên người sắp mở ra, nhân lúc hôm nay nghỉ ngơi đến hỏi:
“Ca làm sao vậy?”
Ân Triển cười tủm tỉm:
“Ta không sao.”
Đường Du nói:
“… Em thấy không giống lắm.”
Ân Triển tươi cười sáng lạn:
“Không có việc gì chính là không có việc gì.”
Đường Du nhìn về phía Lăng Mâu, thấp giọng hỏi:
“Cậu thấy thế nào?”
Lăng Mâu cẩn thận liếc nhìn Ân Triển, bắt gặp ánh mắt tươi cười của hắn, sợ hãi quay về, giả bộ không phát hiện. Đường Du lại nhìn ca cậu, đang muốn ép hỏi, lại thấy phó đoàn Lam sắc Vỹ Ngư cùng tiểu Tuyết đến đây, vị phó đoàn này quan hệ khá tốt với bọn Ngũ Sắc Phong, mà Ngũ Sắc Phong lại luôn đi cùng bọn họ, bởi vậy trên đường đi bọn họ với hai người này ngẫu nhiên cũng sẽ trò chuyện, miễn cưỡng cũng xem như là bạn bè.
Ân Triển cười hỏi:
“Có việc?”
Phó đoàn Lam sắc Vỹ Ngư nói:
“Có chút việc muốn thương lượng với anh, có thể hay không…?”
Ân Triển gật đầu, đứng dậy cùng bọn họ đến một chỗ không có ai, sau đó nghe phó đoàn nói muốn gia nhập vào gia tộc của bọn họ, cũng không ngoài ý muốn, bởi vì từ khi Ngũ Sắc Phong nói đội trưởng Lam sắc Vỹ Ngư mới đề bạt hai tên phó đoàn mới, hắn đã mơ hồ nhận ra vị phó đoàn này cùng đội trưởng có mâu thuẫn, rời đi chỉ là việc sớm hay muộn, hắn hỏi:
“Tại sao lại là chúng ta? Nếu ngươi gia nhập vào Ngũ Sắc Phong, bọn họ sẽ giơ hai tay tán thành.”
Phó đoàn nói:
“Nếu như tôi đến đó, đám đội trưởng lại cho tôi làm phó đoàn, mà người làm phó đoàn thì dễ gặp chuyện nhất, huống chi nếu tôi đi, các anh em của tôi đều sẽ đi theo, mà trong số họ có người cũng không hợp với Ngũ Sắc Phong.”
Ân Triển nói:
“Vậy sao nhóm ngươi không tự lập gia tộc, cần gì phải tìm ta chứ?”
Phó đoàn nghiêm túc nhìn hắn:
“Bởi vì anh có năng lực.”
Vẻ mặt Ân Triển chả thay đổi:
“Hửm?”
Phó đoàn nói:
“Tôi nhìn ra được anh rất mạnh, nhất định có thể dẫn chúng tôi ra khỏi nơi đây, tôi sẽ đưa tư liệu của tôi cùng với các anh em cho anh, đợi đến lúc ra ngoài, chúng ta sẽ cùng gia tộc, nếu anh lo lắng nhân phẩm của bọn họ, trước tiên có thể quan sát bọn họ rồi đồng ý sau, tôi tin rằng với thực lực của anh chắc chắn có thể làm cho bọn họ nghe lời.”
Đến đây Ân Triển mới có chút hứng thú:
“Được, sau khi rời khỏi đây ngươi gọi tất cả bọn họ đến…”
Lời còn chưa dứt chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, mặt đất đều chấn động, tất cả mọi người trong nháy mắt cảnh giác, Ân Triển nghiêng tai lắng nghe, đang muốn nói một câu ở hướng bên này, đã thấy một con quái vật to lớn từ trong rừng lao mạnh ra, cái đuôi vung vẩy, nhanh như chớp quét đổ một thân cây.
Cái cây đổ ập về phía bọn Ân Triển đang đứng, mọi người vội vàng né tránh, tiểu Tuyết sợ đến mức mặt trắng bệt, động tác chậm nửa nhịp, cuối cùng nhờ Ân Triển kịp lúc kéo lại, lúc này cô ta mới hoàn hồn, bởi vì hai chân mềm nhũn, cả người cô đều ngã vào trong ngực Ân Triển, thấy con quái vật kia nhìn về phía họ, liền sợ hãi ôm chặt hắn, run rẩy.
Khi Đường Du lại đây nhìn thấy hình ảnh này, ngón tay cậu căng cứng, vô thức nắm chặt chuôi kiếm, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói.
—— Nếu tương lai ngươi dám phản bội ta, ta sẽ… chính tay giết ngươi.