Hệ Thống Đang Báo Hỏng

chương 49: đại lục dị năng 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hu hu hu, đội trưởng!

Sau khi Ân Triển tắt máy thì lập tức ra hiệu bảo sĩ quan phụ tá kéo người ra ngoài hành hình trước mặt toàn quân, bản thân hắn cũng vội vàng đi theo.

Miệng những người kia đều bị bịt kín, không thể nói được tiếng nào, chỉ có thể liên tục lắc đầu, có người còn hung dữ trừng hắn, dường như muốn nói với hắn rằng làm thế này không hợp pháp, nhưng Ân Triển không quan tâm điều này, bình tĩnh đi ra cửa.

Hai đội quân đã tập hợp đông đủ, bọn lính sớm đã biết là chuyện gì xảy ra, lúc này đang nhìn chằm chằm những tên kia đầy căm giận, chỉ hận không thể băm nát bọn họ ra. Ân Triển đứng ở vị trí đầu tiên, ra lệnh cho phó tướng ấn bọn họ quỳ trên mặt đất, nói:

” Phản bội đồng bào, tội không thể tha thứ, giết, tế bái những anh em đã hy sinh!”

Nhóm lính hai mắt đỏ bừng, vung tay hô to: “Giết! Giết! Giết!”

Tiếng nói vừa dứt, bỗng thấy một khối cầu khổng lồ từ trên trời bay xuống, rơi thẳng trên mặt đất trống ở ngay trước mặt Ân Triển, khối cầu mang nhiều màu sắc khác nhau, vô cùng chói mắt. Phó tướng hoảng sợ, vội vàng chạy đến bên cạnh thiếu tướng, rút súng chĩa vào bọn họ. Ân Triển trong lòng khẽ động, đè lại tay gã. Phó tướng do dự:

“Thiếu tướng…”

Ân Triển cười ngắt lời: “Không sao đâu.”

Phó tướng không hiểu ra sao, lại nhìn qua, đội bảo vệ Ân Triển vẻ mặt thận trọng, chỉ thấy sau khi ánh sáng nhanh chóng tan đi, lập tức một trận ồn ào truyền đến, trộn lẫn với một số tiếng mắng chửi.

“FML sắp bị tụi bây đè chết rồi, lăn qua một bên cho ông!”

“Mày tưởng tao muốn đè mày hả, tao cũng đang bị đè có được hay không! Muốn trách thì trách quy luật kìa, ai bảo nó nhồi chúng ta thành quả cầu chứ!”

Một người khác nói: “Ây dô hay chưa kìa, mới vừa thoát ra đã dám trách mắng quy luật, lúc trước là ai làm thơ cầu xin nó sm mình nha?”

“… Tao không có nói thế!”

“Dù sao ý nghĩa cũng giống vậy, có cần tụi tao tác thành cho mày không?”

“Ni mã, đã nói ra ngoài cũng phải tương thân tương ái mà ——!”

Trong đám người lại vang lên một tiếng cười to, xấc xược không thôi:

“Phắc, hóa ra tao là dị năng giả cấp vương ha ha ha ha! Đều quỳ xuống gọi ông là đại ca đi! Nhanh lên! Ai không quỳ tao chà đạp đó!”

“Cút đi, ai thèm quan tâm mày!”

“Được nha, để ca ca đến thương cưng!”

“Đừng có ồn, đây là đâu? Đội trưởng đâu? Mau chóng đi tìm đội trưởng thôi!”

Ân Triển cười tủm tỉm: “Đội trưởng ở đây này.”

Mọi người bỗng nhiên yên tĩnh, ngay sau đó đồng loạt quay đầu, lập tức nhìn thấy gương mặt mang nụ cười quen thuộc của Ân Triển, há há miệng, lập tức bổ nhào qua:

“Đội trưởng oa oa oa!”

“Đội trưởng, chúng tôi nhớ anh muốn chết a a a!”

“Hu hu hu, tao muốn khóc quá!”

“Mẹ nó đội trưởng anh đã là thiếu tướng rồi, khí phách ghê!”

Phó tướng cùng đội vệ sĩ thấy bọn họ đều quen biết nhau, thì không nhúc nhích nữa, tò mò không biết bọn họ chui ra từ đâu. Phó tướng biết nhiều hơn, mơ hồ đoán ra một khả năng, khiếp sợ không thôi.

“Được rồi, đi qua một bên trước đã.”

Ân Triển cười đẩy bọn họ ra, hành hình mấy tên phản bội, ra lệnh đám binh lính đang ngẩn người giải tán, dẫn nhóm người mới tới đến phòng sách. Hắn để ý tới trong nhóm ngọai trừ mấy gã nồng cốt của dã đoàn ra còn có vài gương mặt lạ lẫm, nhìn các thành viên nhà mình:

“Kể xem trải qua những gì rồi.”

“Là vậy nè…” Đội viên từ tốn kể.

Liên quan đến điểm số làm thơ,dưới sự giúp đỡ của đội trưởng bọn họ kiếm được mấy chục điểm rồi, mấy tháng này bèn lập chí tự cường, nhanh chóng kiếm đủ một trăm điểm, cho nên bắt đầu cuộc huấn luyện ma quỷ không có nhân tính.

“Lúc trước hai vị giáo viên từng quan sát anh và Đường Đường quyết đấu với hoàng kim thú, nên vẫn luôn dựa theo yêu cầu đó mà huấn luyện chúng tôi, sau khi chúng tôi đủ điểm rồi, bắt đầu liên tục không ngừng vào đó tìm ngược, thê thảm khủng khiếp luôn.” Đội viên đáng thương nói.

Sau đó họ dần dần tiến bộ, Lăng Mâu được đội trưởng dạy dỗ lâu nhất,là người đầu tiên chiến thắng hoàng kim thú, bọn họ vây xem cậu ta quyết đấu, đều tiếp thu được không ít kinh nghiệm, dần dần tìm được bí quyết, nên đều liên tiếp thông qua.

Hai vị giáo viên và Thạch phó đoàn đều đã đánh xong hoàng kim thú, nhưng người trước bởi vì đoạn thời gian gần đây luôn làm huấn luyện, làm quỷ súc riết rồi đâm nghiện, chưa đã muốn làm thêm mấy ngày. Thạch phó đoàn thì muốn chọn người kế nhiệm phó đoàn, cần thêm thời gian bàn giao. Đội trưởng dã đoàn thì đến giờ vẫn chưa góp đủ một trăm điểm, mỗi ngày đều nhăn nhó đau khổ làm thơ, nhân tiện mỗi ngày còn lượn khắp nơi xem có chuyện gì tốt để làm không, Từ phó đoàn thì đã sớm làm thơ đủ điểm, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ gã.

Thật ra mọi người đã hẹn đến năm mới cùng nhau đi ra, làm một bàn cơm đoàn tụ, kết quả Lăng Mâu lại lạc đàn, có một lần dẫn người mới vào rừng kiếm điểm, lúc đánh quái dùng sức hơi quá, nháy mắt phi thăng trước mặt người mới luôn, làm bọn họ không biết nói gì hết.

Ân Triển hỏi: “Vậy sao mấy người đi ra luôn?”

Đội viên nói: “Bởi vì gần đây phó đoàn nằm mơ liên tục.”

Ân Triển nhướng mày: “Hở?”

Đội viên nói:

“Gã mơ thấy một người toàn thân vàng óng ánh nắm tay gã ca hát, toàn là mấy bài đội trưởng lúc trước từng hát qua đó, còn hát nguyên cả đêm, mãi đến trời gần sáng mới bảo phó đoàn cho người ra ngoài tìm anh.”

Ân Triển: “…”

Đội viên nói: “Việc này xảy ra liên tiếp ba bốn ngày, phó đoàn bị tên ấy hát cho hoảng hốt, cảm thấy có vấn đề, nên bảo chúng ta vô rừng xoát điểm, chắc chắn có thể đồng thời đi ra, sau đó bị quy luật vo thành cầu ném ra ngoài, gần đây đội trưởng có xảy ra việc gì không? Sao mới nãy lại giết người thế?”

Ân Triển nghĩ bụng quy luật thật có tình nghĩa, nếu không phải nóng lòng việc của tức phụ, lúc trước hẳn là nên tâm sự nhiều hơn, không biết sau này còn cơ hội vào đó chơi một lần không. Hắn nén suy nghĩ này xuống, kể sơ tình huống trước mắt cho bọn họ nghe.

Đội viên đều sợ hãi: “Má nó, dám tính kế anh tức là tính kế chúng tôi! Bọn họ còn dám ám sát phu nhân, muốn chết nha!”

“Ni mã, ra ngoài liều mạng với bọn họ! Cùng lắm thì chúng ta tự xây một quốc gia, ai ham làm thiếu tướng cho chúng chứ!”

“Đúng, bọn họ làm chúng ta khó chịu, chúng ta cho cả nhà bọn họ cùng khó chịu!Lên, chúng ta phá vòng vây trước, rồi sau đó giết bọn họ!”

“Ừ, băm thành cám!”

Phó tướng trung thành tận tụy đứng canh giữ ngoài cửa, mặc dù không nghe đoạn đối thoại lúc nãy, nhưng mấy tiếng gầm giận dữ này lại nghe rất rõ ràng, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn xuống, vì sao người trong đó ra đều hung ác như thế? Bên trong đến cùng là như thế nào?

Ân Triển áp chế lửa giận của đội viên, hỏi một câu thắc mắc từ nãy giờ, chỉ vào hai người trong đó: “Đây là cái quỷ gì?”

Hai người giơ thỏ tai dài lông xám tròn vo trong lòng lên:

“Đường Đường thích chúng nó lắm, nên tụi này nghĩ thử xem có mang nó ra được không, ai dè là được nha, đây là một con cái một con đực, có thể sanh ra một tổ nha!”

“Ùm, chúng ta đã hẹn rồi, nếu lần này thành công, lần sau bọn họ trở ra cũng sẽ mang theo một cặp, tin chắc không bao lâu sẽ nhiều lên.”

Ân Triển vô cùng hài lòng, lại nói vài chuyện khác, thế mới biết hai gương mặt mới kia là thành viên trong gia tộc của hai vị giáo viên, mấy tháng nay mọi người đều sống chung một chỗ, tình cảm rất sâu, cũng đã hẹn ở trong là liên minh, sau khi ra vẫn là liên minh. Hắn gật đầu, mở bản đồra nói sơ qua kế hoạch, cuối cùng bảo bọn hắn họ đi nghỉ ngơi trước, nửa đêm sẽ hành động.

“Được!”

Đội viên đã lâu không cùng hắn kề vai chiến đấu, đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hào hứng lao qua ôm đùi, xong đâu đó mới đi ra ngoài. Cùng lúc đó phó tướng gõ cửa, im lặng nhìn bọn họ đi ra ngoài, vào cửa nói:

“Thiếu tướng, quân bộ thỉnh cầu trò chuyện.”

“Rầm!”

Cửa phòng bị đẩy ra, những người đó quay trở lại, nổi giận đùng đùng: “Nhận! Xem bọn hắn lại muốn nói gì!”

Phó tướng: “…”

Tại sao? Giọng gã rõ ràng là nhỏ lắm rồi!

Kỳ thật điều này không trách gã được, do đội viên cảm thấy gã lén lén lút lút, hơn nữa còn cầm máy thông tin, cho nên áp tai lên cửa nghe ngóng, thế nên nghe hết cả. Bọn họ nhanh chóng xông vào đây, nhìn chòng chọc máy thông tin, phó tướng cả người đều không ổn, đành phải nhìn về phía thiếu tướng cầu cứu.

Ân Triển cười một tiếng: “Nhận đi, chắc là quân đội phát hiện được người từ cổ duy độ ra đi về bên đây.”

Quả nhiên, video vừa được kết nối, nguyên soái đã nhắc ngay đến chuyện này. Ân Triển lên tiếng trả lời, ra hiệu cho phó tướng chuyển góc nhìn cho ông thấy những người ở xung quanh, nói:

“Tất cả đều ở đây, không thiếu một ai.”

Nguyên soái choáng váng: “Lại đáp hết về chỗ anh, anh quen bọn họ à?”

Ân Triển nói quen biết, và sẽ thành công thoát vòng vây, không cần lo lắng.

Nguyên soái hỏi: “Anh thật sự không cần tăng viện? Tôi chọn thân tín đến.”

“Tạm thời không cần, chờ ta phá vòng vây ra ngoài, ngươi có thể chọn vài tên tinh nhuệ đến đây.” Ân Triển cười tủm tỉm:

“Ta chỉ cần binh, không cần tướng.”

Nguyên soái gật đầu, vẫn không nhịn được, chỉ vào thỏ tai dài lông xám giống như cái gối, hỏi đó là gì. Đội viên thấy quan hệ của ông và đội trưởng cũng tạm, miễn cưỡng ép lửa giận, giới thiệu đây là vật cưng của gia tộc thỏ mao mao bọn họ, còn là vật biểu tượng. Nguyên soái lặp đi lặp lại:

“Thỏ Mao Mao?”

Đội viên nói: “Là tên của quân đoàn chúng ta trong kia.”

Nguyên soái: “…”

Đội viên kề lại gần: “Sao nào? Ông có ý kiến với tên này?”

“… Không có.” Nguyên soái bình tĩnh nói, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Vì thế đội viên đi nghỉ ngơi, thuận tiện tìm rau đút cho thỏ ăn, thấy chúng nó vui vẻ ăn, mới yên tâm. Một ngày dần dần trôi qua, đêm buông xuống.

Trên mạng sớm đã tranh cãi ầm ĩ, thậm chí còn muốn tổ chức biểu tình, ùn ún kéo đến là mắng kẻ phản bội, bọn họ cũng biết bây giờ phái người nào đi đều không yên tâm nên lo lắng vô cùng.

“Mẹ, đừng để cho tôi biết tên nào đâm sau lưng!”

“Nói cái này có ích gì, nam thần còn bị vây ở bên trong đó! Lo muốn chết!”

“Hay là để cho hai thiếu niên kia dẫn quân? Bọn họ lợi hại như thế, còn từ trong cổ duy độ ra, chắc không phải là gian tế.”

“Mẹ nó ý kiến này tốt nha, dù bọn họ không có kinh nghiệm, cũng còn có nam thần điều khiển chỉ huy mà!”

“ “

Mọi người càng nói càng cảm thấy rất tốt, gần như muốn lật tung cơ quan của quân đội. Mà đêm nay, Ân Triển cũng bắt đầu phá vòng vây,hiện giờ bọn họ bị địch quân bao vây ba mặt, phía trước là đại doanh quân địch, phía sau trận doanh của bên mình, bên trái là núi cao hiểm trở, bên phải lại là một cứ điểm của quân địch.

Muốn thoát ra ngoài, trên lý thuyết mà nói cách tốt nhất là đi về hướng trận doanh của mình, nội ứng ngoại hợp, nhưng Ân Triển cảm thấy đối phương lâu như vậy không hành động, có thể là đang lén lút đóng quân, cho nên từ nơi này đi đến trận doanh nhà mình ngược lại là là một đường khó khăn nhất.

Phó tướng cùng mấy vị đại tá nhìn hắn: “Ý của thiếu tướng là?”

Ân Triển nheo mắt, trên một địa điểm trong bản đồ vẽ một vòng tròn: “Chúng ta tập kích đại bản doanhquân địch.”

Mọi người hít vào: “Nhưng nếu làm như vậy, hai nơi khác sẽ đồng loạt tấn côngchúng ta?”

“Ừ, bọn họ càng sốt ruột, càng nhiều sơ hở. ” Ân Triển nói:

“Lúc này đại bản doanh là nơi lơi lỏng nhất, trong thời gian ngắn đánh úp, chúng ta sẽ không có tổn thất, chờ viện quân quân địch kéo tới, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ đối phó họ.”

Các đội viên gật đầu không ngừng, nhìn mấy gã đại tá vẫn còn do dự, nói:

“Chấp hành mệnh lệnh đi, ngoan, lại nói cũng đâu phải bảo mấy người xung phong, bọn này tự đi mờ.”

Nhóm đại tá đương nhiên biết đạo lý quân lệnh như núi, chỉ là không nhịn được oán mấy câu mà thôi, giờ phút này bị đám biến thái này ghét bỏ, lặng lẽ liếc bọn họ, chung quy giận mà không dám nói gì, giống như cô dâu nhỏ bị ủy khuất ngồi xổm một góc. Ân Triển quyết định thời gian, bảo bọn họ đi chuẩn bị, sau đó dựa theo dị năng cùng cấp bậc của đội viên chia thành vài tiểu đội, dự định đích thân chỉ huy.

Đội viên sửng sốt: “Đội trưởng anh là chủ tướng mà, cũng đi theo chúng tôi à?”

Ân Triển cười nói:

“Bọn họ biết ta là dị năng lôi cấp vương, một khi ta sử dụng lôi, khẳng định sẽ có không ít người xông về phía ta, ta cùng mọi người tiêu diệt cho chúng không kịp trở tay.”

Đội viên đều phấn khởi: “Được!”

Thời điểm đột phá vòng vây nhanh đến, mấy người tụ lại cùng nhau cười nói, trong đó người dị năng cấp vương nghe nói Ân Triển sau khi ra là hậu kỳ cao cấp, vô cùng tự hào, sâu sắc cảm thấy rằng thiên phú của mình hẳn là cao hơn so với đội trưởng, kết quả bị Ân Triển không nể nang mà tạt cho gáo nước lạnh:

“Này là nói trước khi ngươi vào đã cao hơn ta đúng không?”

Phó tướng nhìn bọn họ, cảm thấy rất thất vọng, sắp phải đánh một trận sinh tử, thoải mái thế này có ổn không?

Các đội viên liếc gã, chạy tới: “Anh đưa tụi mao mao cho ai?”

Phó tướng nói: “Vệ sĩ.”

Các đội viên lo lắng, dặn dò nhất định phải chăm sóc tốt, thiếu một cọng lông bọn họ liền giết chết hắn. Phó tướng lập tức phản đối, dựa vào cái gì lại là gã, kết quả nghe đội viên nói bởi vì là người là gã chọn, đờ đẫn, trìu mến vỗ tay của họ:

“Nhanh chóng ra chiến trường, đi thôi!”

Tốt nhất là bị trùng nhân đập mấy cái vô đầu rồi bình thường lại, đỡ phải làm người ta mệt tim.

Ân Triển cười nói: “Được, chúng ta đi.”

Tiếng nói vừa dứt, mọi người nghiêm túc, nhanh chóng thu lại dáng vẻ nhí nhố, khí thế thay đổi, toàn thân tựanhư thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, làm cho phó tướng ngạc nhiên sửng sốt.

Bọn họ dẫn đầu đi về phía trước, vốn dĩ Ân Triển dự định âm thầm lặng lẽ giết bọn họ, nhưng tướng lĩnh chỉ huy của trùng nhân đã từng bị hắn đánh lén, biết rõ hắn xảo trá giảo hoạt rất đáng sợ, nên vẫn luôn phái người canh phòng, sắp xếp nhiều lớp cảnh giới bảo vệ, cũng giữ liên lạc mọi lúc, bởi vậy chẳng mấy chốc bọn họ đã bị phát hiện.

Trùng nhân thấy bọn họ thật sự đột phá về hướng bên này, vội vàng thông báo bộ chỉ huy, đồng thời nã pháo bắn về phía bọn họ, muốn thử giết vài tên không có dị năng hay dị năng cấp thấp. Ân Triển thấy tình hình như thế không ẩn núp nữa, sử dụng lôi phá hủy đạn pháo.

Khi chủ tướng của trùng nhân đi ra nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hô hấp ngưng lại, hành động của đối phương khiến cho gã không kịp trở tay, ai ngờ được nhận được kinh hách lớn như thế… Gã siết chặt tay, khi mở miệng gằn từng tiếng:

“Là Cố Ngạn, không cần biết bên cạnh hắn có bao nhiêu người, bất chấp tất cả xông lên giết hắn cho tao!”

“Dạ!” Trùng nhân nhận được mệnh lệnh, bắt đầu ào ạt lao về phía bên đó.

Ân Triển khóe miệng cong lên: “Chuẩn bị.”

Hắn giơ kiếm lên cao rồi vung mạnh xuống:

“Giết!”

Các đội viên đồng loạt phóng ra dị năng, trong phút chốc ánh sáng rực rỡ, năng lượng khủng bố như những con sóng ầm ầm gào thét trào ra, trong chốc lát giết chết vô số trùng nhân. Bọn họ tiếp tục xông lên trước, gặp được người sống thì thuận tay chém, chỉ trong chốc lát đã tiến lên vài trăm mét, nơi họ đi qua thây phơi đầy đất, quả thật là tiết tấu gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Mọi người: “=口=”

Thế này thì quá mạnh rồi!

Phó tướng dẫn người đi theo phía sau, giật mình nhớ tới video giết trùng nhân của thiếu tướng phu nhân nhà bọn họ, nghĩ bụng thực sự là cùng một phong cách, đúng là từ trong Cổ duy độ ra ai cũng hung ác!

Chủ tướng trùng nhân cũng bị biến cố này làm tái mặt, nói:

“Màu sắc của dị năng này không đúng, Cố Ngạn không thể nào có viện quân, bên hắn hiện tại có bao nhiêu người?”

Thuộc hạ rất nhanh đi tra, trả lời: “Chưa… chưa tới năm mươi người.”

“Không thể nào!” Chủ tướng nhìn lực công kích khủng bố.

“Hắn có người từ đâu!”

Nói rồi, gã chợt nhớ ra lúc ban ngày có nghe ai nói nhìn thấy trên trời xuất hiện vầng sáng, mặc dù không biết có liên quan với việc này không, nhưng trong lòng lại nảy lêndự cảm không tốt.

Đúng lúc vào thời khắc này, một tên thuộc hạ khác chạy về: “Tướng quân, bọn họ lợi hại quá, phía trước sắp không chống được nữa!”

Chủ tướng đập vỡ kính viễn vọng trong tay, sắc mặt nặng nề đi qua đi lại. Thuộc hạ muốn khuyên gã rút lui, nhưng vừa mới mở miệng đã bị gã ngăn lại, đành mặc gã đưa ra quyết định. Chủ tướng hỏi:

“Viện quân chừng nào mới tới?”

Thuộc hạ nói: “Tối thiểu còn phải ba bốn mấy giờ.”

Chủ tướng lại hỏi: “Chúng ta có thể kéo dài bao lâu?”

Thuộc hạ khó khăn nói: “Không được bao lâu.”

Chủ tướng tức giận nghiến răng, đành phải bỏ lại cứ điểm, nhưng gã vẫn đánh giá thấp lực công kích của Ân Triển cùng đội viên, bọn họ vừa mới bỏ chạy, Ân Triển đã đuổi theo đến, bởi vì hắn dẫn người đột kích thẳng vào trong, còn trùng nhân hai bên do phó tướng dẫn người xử lý, cho nên tốc độ vô cùng nhanh.

Ân Triển thấy thế không nói một lời lập tức đuổi theo, giết sạch phần lớn người trong bộ chỉ huy, chỉ còn chủ tướng cùng hai tên cảnh vệ may mắn thoát khỏi, mặc dù trốn thoát, nhưng cho dù trở về cũng không thoát số phận bị trừng phạt. Ân Triển cũng không dừng lại, tranh thủ nghỉ ngơi hồi phục một lúc, bắt đầu tấn công viện quân từ hướng khác đến, từ đêm tối mãi cho đến hừng đông, cuối cùng cũng hội hợp với người bên mình.

Trung tướng tiếp ứng nhìn thấy Ân Triển và mấy chục người chung quanh toàn là máu, khiếp sợ đi đến, ra lệnh đội trị liệu chữa trị cho người bị thương. Nhóm người nhuốm máu khoát tay, ra vẻ bọn họ không bị thương nhiều, bảo cứu những người bị thương nặng trước, sau đó liếc nhìn nhau, đồng loạt cười to:

“Ha ha ha ha đã quá!”

“Má nó đã lâu không đánh sướng thế này!”

“Thật ra tao cảm thấy vẫn còn giết tiếp được!”

“Tao cũng vậy!”

Trung tướng nhìn bọn họ như mấy gã thần kinh, lại nhìn Ân Triển:

“Mọi người phá vây từ đâu?”

“Đầu tiên đánh úp đại bản doanh, au đó quay trở lại rừng ẩn náu, giết một đám viện quân rồi…”

Ân Triển cười tủm tỉm, kiên nhẫn giải thích. Trung tướng yên lặng nghe, cảm thấy bọn họ không phải là phá vây, mà là thảm sát, há hốc miệng:

“… Nói chơi hả?!”

Nhưng sự thật chứng minh không phải là một trò đùa, người được phái đi điều tra đã nhanh chóng báo lại với gã các cứ điểm phía trước của đối phương thật sự không còn ai,khắp nơi đều là thi thể, tình cảnh rất tàn khốc. Trung tướng đờ đẫn rảo bước vào thư phòng, nhìn người nào đó đã tắm rửa, đang cho thỏ ăn, đột nhiên hiểu được vì sao có nhiều fan cuồng nhiệt vì hắn như thế.

Tin tức nhanh chóng truyền về quốc gia, mọi người biết được nam thần không chỉ không có việc gì còn đồ sát quân địch, đều không kềm được bật khóc, sau đó lại muốn quỳ bái, nhao nhao nói không hổ là Cố thiếu tướng, đề tài ” cuộc đời này yêu nam thần không hề hối tiếc ” cũng nhanh chóng dẫn đầu.

Ân Triển không trở về thủ đô, chờ Nguyên soái phái tinh nhuệ đến lập tức tấn công, đoạt lại tất cả các cứ điểm lúc trước bị chiếm, còn thuận tay hạ một tòa thành. Hắn còn định đánh tiếp, lại nghe quân đội bảo hắn quay trở lại,thế mới dừng.

Các đội viên vẫn chưa đã: “Thế là kết thúc à?”

Ân Triển cười nói: “Người nào đó đợi không kịp muốn lôi kéo các người, đương nhiên không hy vọng ta và các ngươi thân thiết quá.”

Hắn nghĩ không sai.

Quân đội cấp cấp biết được những người thông qua cổ duy độ trong đều đến tiền tuyến, cũng biết lần đại thắng này bọn họ dốc sức không nhỏ, Hàn gia và mấy gia tộc khác nghĩ cũng không thể người nào ra đều quen biết Ân Triển, nên muốn nhanh chóng mượn sức vài người, vì thế lấy các loại lí do như “Tiền tuyến rất hỗn loạn, nhân tài quý giá, bọn họ vẫn chưa có biên chế, cần được sắp xếp.” nên gọi người quay về.

Các gia tộc còn lại cũng có ý định này, đương nhiên đồng ý. Nguyên soái muốn xem chứng cứ Ân Triển đưa ra, để biết ai là phản đồ, nên cũng ra lệnh.

Các đại gia tộc mừng thầm, chỉ là chờ người về đến kết quả khiến bọn họ sửng sốt, bởi vì người ta tỏ vẻ ngoài đội của Ân Triển chỗ nào cũng không đi, bọn họ phải nói:

“Như thế không đúng quy tắc, là quân nhân phải phục tùng mệnh lệnh.”

Đội viên nói: “Thế tụi này không tòng quân, tạm biệt.”

Bọn họ nhìn về phía Ân Triển:

“Đội trưởng anh đi với chúng tôi luôn đi, chúng ta mở công ty lính đánh thuê, dưỡng con thỏ, đánh bài, sau này người khác thuê chúng ta đi đánh giặc, còn phải trả một số tiền lớn!”

Ân Triển khen: “Cũng được.”

Quân đội cấp cao: “…”

Nguyên soái ấn đường co giật, thấy Ân Triển thực sự đang nghiền ngẫm xem có nên đi không, dở khóc dở cười, vội vàng đồng ý. Các đội viên lúc này mới lưu lại, thương lượng với Ân Triển tổ chức quân đoàn tinh anh, gọi là binh đoàn thỏ mao mao.

Quân đội cấp cao: “…”

Ân Triển gật đầu: “Được thôi.”

Quân bộ cao tầng: “…”

Anh không cảm thấy tên này có vấn đề à!

Ân Triển quyết định xong việc này liền vào văn phòng của nguyên soái, trò chuyện hơn một giờ, mới trở ra tìm tức phụ.

Lúc trước hắn sợ người Hàn gia cá chết lưới rách, lấy mạng sống của Đường Du, Lăng Mâu cùng phụ thân uy hiếp hắn, lại sợ dẫn người theo cùng sẽ khiến Hàn gia đoán ra được hắn đã cảnh giác, không còn cách nào đành nhờ Chu gia bảo vệ, sau đó có lẽ là Hàn gia cảm thấy bọn họ ra tay không để lại dấu vết, bởi vậy vô cùng bình tĩnh, không có xuống tay với Đường Du và mọi người, mà gia chủ Chu gia thấy thái độ Hàn gia như vậy, cũng không muốn lộ ra quan tâm quá mức, nên đưa hai thiếu niên trở về học viện, âm thầm bảo vệ, cũng thông báo cho Ân Triển biết chuyện này.

Cho nên sau khi Ân Triển ra quân đội, liền đến thẳng học viện.

Đúng dịp là thứ sáu, hắn kiên nhẫn chờ tức phụ tan học, đem hắn cùng Lăng Mâu đồng thời tiếp ra đến bên ngoài.Gia tộc thỏ Mao mao đã đặt sẵn khách sạn, hai người đi theo Ân Triển vào phòng, bỗng nhiên ngẩn người, ngay lập tức bước về phía trước ôm chầm lấy nhau.

Các đội viên nghe đội trưởng nói phu nhân tính cách thay đổi, liếc mắt đánh giá, nịnh nọt đưa thỏ tai dài lông xám cho cậu. Đường Du chớp mắt mấy cái, vươn tay ôm lấy. Các đội viên nhịn không được sờ đầu cậu, nghĩ thầm rằng dù thay đổi thế nào, ít nhất vẫn là yêu thích tụi mao mao như trước!

Ân Triển mỉm cười, bảo bọn họ ăn cơm.

Ngày mai các đội viên muốn về thăm nhà, ở lại một vài ngày rồi mới đến quân đội, do không cần dậy sớm, nên lúc này tha hồ chè chén, ngay cả Đường Du cũng uống, nhưng mà tửu lượng cậu kém lắm, uống vài ly thì buông, ở cùng bọn họ cho đến đêm khuya, mới ôm con thỏ trở về.

Hơi rượu xông lên đầu, khi cậu xuống xe trở nên mơ màng, sau khi về phòng trọ tắm rửa, thì ngồi ở trên giường ngơ ngác nhìn ca cậu. Ân Triển trông thấy thế, nắm cằm lật qua lật lại đánh giá:

“Say?”

Đường Du vuốt ve tay hắn: “Không có.”

Ân Triển hơi nghiêng đầu, mổ một cái lên môi cậu.

Đường Du liếm khóe môi, tiếp tục nhìn hắn, thấy hắn đang lau tóc, bèn giúp hắn lau, sau đó vứt khăn mặt đi, nhào vào trong ngực của hắn. Ân Triển xoay người đặt cậu lên giường, rủ mắt nhìn cậu:

“Rốt cuộc có say không?”

“Không…” Đường Du nói chưa dứt đã bị hắn hôn, vươn tay ôm cổ của hắn.

Ân Triển hô hấp căng thẳng, nhanh chóng cởi áo ngủ của cậu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio