Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

chương 224

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Min

Lam Đạo Niên tổ chức một tang lễ cực kỳ long trọng cho nữ nhi của mình ở Thành Hạc Minh, nhưng điều này cũng không thể giảm bớt sự đau buồn trong lòng ông ta. Hạt giống thù hận đã sinh trưởng một cách mạnh mẽ khi ông ta ôm thi thể nữ nhi của mình. Ông ta biết Cảnh Dương sẽ không bỏ qua mình, cho nên sẽ không ngồi chờ chết.

Cảnh Dương sai người đưa thi thể của Tiêu Lương Kỳ về nam cảnh, cũng để đại bá của nguyên chủ tiếp nhận vị trí gia chủ và tổ chức tang lễ cho Tiêu Lương Kỳ.

Mọi chuyện ở nam cảnh đều đã bụi về với bụi, đất về với đất, có thể coi đây là một kết cục ngoài dự đoán và hợp lý. Chuyện cần phải giải quyết cuối cùng chính là Lam Đạo Niên, về phần Tiêu Lăng, Cảnh Dương tạm thời sẽ không để hắn chết. Mà Cảnh Dương cũng sẽ không để phu nhân của Lam Đạo Niên chết, bởi vì mất con lúc tuổi già, tiếp theo lại trở thành goá phụ đã là cú sốc rất lớn với bà rồi. Cho dù hắn không ra tay, bà cũng không sống được bao lâu.

Sau một khoảng thời gian quan sát, Cảnh Dương nhận thấy Lam Mạn Thanh là một người có tam quan ngay thẳng. Hơn nữa nàng còn tôn kính Bạch Quảng sâu hơn cả phụ thân của mình, hoàn toàn khác xa với Lam Mạn Tử và Lam Đạo Niên, khó trách Bạch Quảng sẽ nhận nàng làm đồ đệ. Thời khắc cho cuộc đối đầu cuối cùng với Lam Đạo Niên sắp đến rồi, để Lam Mạn Thanh không phải cảm thấy khó xử, Cảnh Dương đã bảo nàng về Đảo Chúc Dương trước.

Về phần mấy nhi tử của Lam Đạo Niên, nếu như trước đây bọn họ không có tham gia vào những việc này, và chỉ cần bọn họ tiếp tục duy trì trạng thái không tham gia này, Cảnh Dương sẽ không làm e bọn họ. Dù sao thì hắn cũng là một người yêu ghét rõ ràng, hơn nữa cũng không có đam mê lạm sát kẻ vô tội hay liên luỵ người nhà. Hắn sẽ chỉ khiến những kẻ đáng ra phải trả giá cho hành động của mình phải trả giá mà thôi.

Lam Đạo Niên muốn Cảnh Dương thả Tiêu Lăng ra để Tiêu Lăng đưa Lam Mạn Tử một đoạn đường cuối cùng, Cảnh Dương không đồng ý.

Cảnh Dương nhìn Lam Đạo Niên nói “Năm đó ta không thể để tang cho mẫu thân của ta, cũng không có thể đưa mẫu thân của ta một đoạn đường cuối cùng. Thậm chí mẫu thân của ta còn không có một tang lễ tử tế đã vội vàng chôn cất rồi. Tất cả là tại ai chứ? Có phải ông cảm thấy ta còn trẻ mà đã tàn nhẫn và vững tâm như thế không? Nhưng tất cả những gì ta đã làm đều chỉ là đang trả lại những nỗi đau và bi kịch mà các ngươi đã ban cho ta mà thôi.”

“Xem ra……,” Lam Đạo Niên mặt lạnh nói “Dù thế nào ngươi cũng sẽ không buông tha.”

Cảnh Dương cười nói “Lam Mạn Tử cũng từng hỏi ta như vậy và ta cũng đã trả lời rồi, đáng tiếc ả chưa kịp nói cho ông nghe, vậy ta sẽ tự mình nói lại một lần cho ông nghe. Ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho phụ tử các ngươi, ngoài việc gánh nỗi đau của ta và ngoại tổ của ta, các ngươi cũng phải dùng chính mạng sống của mình để trả lại cho mẫu thân, ngoại tổ và ngoại tổ mẫu của ta. Tuy Lam Mạn Tử đã chết rồi nhưng không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc, chỉ cần ông còn chưa chết, việc báo thù của ta sẽ không tính là hoàn thành.”

Lời nói của Cảnh Dương thẳng đến mức Lam Đạo Niên không còn gì để nói, nhưng ông ta nhất định không muốn chết, cho nên lần này đến gặp Cảnh Dương là có chuẩn bị mà đến.

Ban đầu Lam Đạo Niên nghĩ rằng nếu Cảnh Dương đồng ý thả Tiêu Lăng và để Tiêu Lăng đưa mẫu thân của nó một đoạn đường cuối cùng, vậy ông ta sẽ chờ sau khi tang lễ của Lam Mạn Tử kết thúc, rồi kết thúc với Cảnh Dương sau. Nếu hắn không đồng ý thả Tiêu Lăng, vậy ông ta đành phải lập tức kết thúc với Cảnh Dương, bởi vì ông ta không thể để nữ nhi của mình không có người để tang được. Hơn nữa ông ta đã đồng ý với nữ nhi là nhất định phải cứu Tiêu Lăng rồi.

“Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc có thả Tiêu Lăng hay không?” Ánh mắt Lam Đạo Niên nhìn Cảnh Dương đột nhiên trở nên sắc bén.

“Ta cũng trả lời ông một lần cuối cùng, ta không thả, ông làm gì được ta?!” Cảnh Dương châm chọc nói “Lấy cường thế ức hiếp người khác cũng không phải chỉ có một mình Lam gia các ngươi mới làm.”

“Ai dám ăn nói ngạo mạn như vậy ở Lam gia của ta!” Một giọng nói to lớn vang dội từ ngoài cửa truyền đến, trong giọng nói này mang theo thần uy, hơn nữa tác động của giọng nói rõ ràng là nhắm thẳng vào Cảnh Dương.

Cảnh Dương nghĩ thầm, cuối cùng cũng đến rồi, đang chờ ngươi đó.

Một vị trung niên bước vào, khí thế của người này rất mạnh, quanh thân được bao bọc bởi rất nhiều tiên khí, gần như tạo thành một kết giới, khiến người ta không thể nhìn thẳng ông ta. Lam Đạo Niên cung kính hành lễ với người này, trong miệng còn gọi là lão tổ tông.

Cảnh Dương không muốn nói nhảm với ông ta, vì vậy sau khi ông bước vào, hắn liền rút thanh kiếm Kinh Đào ra.

Lam Thông Khải cười chế giễu, khinh thường nhìn Cảnh Dương nói “Sao? Ngươi nghĩ rằng mình có thể đánh bại ta sao? Cho dù sư phụ của ngươi đến thì cũng không nhất định có thể đánh bại ta đâu.”

“Vậy để ta đến gặp ngươi.” Lại thêm một giọng nói mang theo thần uy truyền đến, sắc mặt của Lam Thông Khải và Lam Đạo Niên đồng thời thay đổi khi nghe thấy giọng nói này.

Cảnh Dương nghĩ thầm, sao người này lại tới nhanh vậy chứ? Hắn còn muốn so mấy chiêu với Lam Thông Khải để khảo nghiệm thành quả tu luyện của mình trong khoảng thời gian này mà.

“Thần tôn Bạch Quảng……, đúng là nhiều năm rồi không gặp.” Mặc dù khi Lam Thông Khải nhìn thấy Bạch Quảng đã không còn thái độ ngạo mạn và khinh thường Cảnh Dương như vừa rồi nữa, nhưng vẫn tỏ ra vênh váo và tự đắc. Nhưng ông ta càng làm như vậy thì nhìn ông ta càng có vẻ chột dạ hơn.

“Lam Thông Khải, ngươi bắt nạt đồ đệ của ta thì có bản lĩnh gì? Nếu cảm thấy ta không thể đánh bại ngươi, ngươi phải đến Đảo Chúc Dương tìm ta chứ.” Bạch Quảng đi đến bên cạnh Cảnh Dương, che hắn ở phía sau.

“Ngươi phải làm rõ là đồ đệ của ngươi tác oai tác quái ở trên địa bàn Lam gia của ta. Hắn chẳng những đã ép chết một người mà còn muốn toàn bộ Lam gia không được yên ổn. Làm sao ta có thể mặc kệ được?” Lam Thông Khải nhìn Bạch Quảng với bộ dáng chiếm lý.

“Bị ép chết cũng là bọn họ xứng đáng. Bọn họ hại chết mẫu thân của đồ đệ ta trước, chẳng lẽ đồ đệ của ta không được báo thù sao?” Bạch Quảng châm chọc nói “Lam gia các ngươi quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn. Chẳng lẽ truyền thống của Lam gia các ngươi là chỉ cho bản thân làm ác và không cho người khác phản kích à? Năm đó Lam Thông Khải ngươi thành thần với lý do đáng hổ thẹn như vậy nhưng lại không bị trời phạt, ngươi biết tại sao không?”

Lam Thông Khải vừa nghe Bạch Quảng nhắc đến lý do thành thần của mình, sắc mặt lập tức suy sụp. Rất ít người biết cái lý do thành thần đáng hổ thẹn này, nhưng cố tình Bạch Quảng chính là một trong số đó.

“Là bởi vì mấy năm nay ngươi đủ thành thật, sau khi thành thần vẫn luôn trốn tránh không lộ mặt, mà lý do quan trọng nhất chính là bởi vì thời gian ngươi bị trời phạt vẫn chưa tới.” Bạch Quảng nói “Hiện tại chính là lúc ngươi phải bị trời phạt.”

“Ngươi có ý gì?” sắc mặt của Lam Thông Khải càng ngày càng trở nên xấu xí vì lời nói của Bạch Quảng.

“Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu cho những việc mà ngươi đã gây ra.” Bạch Quảng vô cảm nói.

“Bạch……, sư phụ,” Cảnh Dương kéo góc tay áo của Bạch Quảng rồi giơ thanh kiếm Kinh Đào trong tay lên nói “Để con lên cho.”

Bạch Quảng bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn hắn, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn đừng làm càn ở ngay lúc này. Mặc dù quá trình thành thần của Lam Thông Khải thật đáng hổ thẹn, nhưng ông ta quả thật đã đạt tới thần cảnh. Bạch Quảng không muốn Cảnh Dương bị thương dù chỉ là khả năng nhỏ nhất.

Mặc dù Cảnh Dương có chút không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn bỏ kiếm xuống. Sau đó vẻ mặt không cao hứng trừng Lam Thông Khải, tiếp tục làm người đứng xem.

“Hừ, ta lánh đời tu luyện nhiều năm như vậy, sớm đã có năng lực chống lại trời phạt rồi. Ngươi muốn thay trời thi hành trừng phạt, ai chết ai sống còn chưa nhất định!” Lam Thông Khải biết hôm nay nhất định sẽ phải dùng mạng để chiến đấu với Bạch Quảng, ông ta cũng đã sớm đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ là không ngờ Bạch Quảng sẽ đến nhanh như vậy.

Cảnh Dương trừng mắt đến mệt mỏi, chớp chớp mắt muốn thả lỏng một chút. Nhưng ngay khi hắn vừa chớp mắt, Bạch Quảng và Lam Thông Khải đã hóa thành một luồng ánh sáng xanh trắng bay đi rồi.

Cảnh Dương vội vàng chạy ra ngoài và nhìn lên trời, nhưng hắn chẳng thấy gì ngoại trừ những đóm lửa kèm theo tiếng sấm cả.

Cảnh Dương quay đầu nhìn Lam Đạo Niên, nghĩ thầm nếu Bạch Quảng không cho mình đánh với Lam Thông Khải, vậy mình tự tay giết Lam Đạo Niên được đúng không?

Ngay lúc hắn giơ kiếm lên muốn xuất chiêu, đột nhiên có hai người xuất hiện và cản hắn lại.

Cảnh Dương nhận ra hai người này là đồ đệ của Bạch Quảng, hắn đang băn khoăn không biết bọn họ cản mình để làm gì thì đột nhiên xuất hiện thêm hai người nữa, và bọn họ bắt đầu đánh với Lam Đạo Niên.

Cảnh Dương gấp muốn dậm chân, hắn song tu với Bạch Quảng cả năm trời chính là muốn sớm ngày thành tiên, sau đó đích thân báo thù cho nguyên chủ. Kết quả hắn còn chưa làm gì mà những người này đều bị giải quyết rồi, vậy hắn tu luyện thành tiên còn ý nghĩa gì nữa?

Lam Đạo Niên bị đánh đến trọng thương nằm trên mặt đất, nhưng hai người đang cản Cảnh Dương vẫn không cho hắn tới gần. Đột nhiên có một người nhanh chóng từ trên trời rơi xuống, nện lên người Lam Đạo Niên, đập chết ông ta.

Cảnh Dương hoàn toàn hết chỗ nói sau khi nhìn rõ người đập chết Lam Đạo Niên là Lam Thông Khải, hơn nữa Lam Thông Khải cũng đã chết rồi. Rốt cuộc thì những người này có suy xét đến cảm giác tồn tại của hắn không vậy?

Một luồng ánh sáng trắng đáp xuống mặt đất, Bạch Quảng biến trở về hình dáng con người.

Cảnh Dương cất thanh kiếm, bất mãn nhìn Bạch Quảng nói “Không thể để cho ta tự mình báo thù sao? Ta chẳng giải quyết được ai cả, ta tu luyện còn có ý nghĩa gì nữa? Ngươi lại dám gạt ta.........với ngươi, tròn một năm.”

Trên mặt Bạch Quảng không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt nhìn Cảnh Dương lại rất cưng chiều, tay sờ đầu của hắn nói “Ai nói em không giải quyết được một người? Ta đã sai người mang Tiêu Lăng đến đây rồi, em có thể giết hắn để báo thù.”

Bạch Quảng vừa nói xong liền có một đệ tử của Đảo Chúc Dương kéo Tiêu Lăng đến.

Cảnh Dương nhìn Tiêu Lăng mặt đầy khí đen, nửa chết nửa sống không hề có năng lực chống cự, chẳng những không vui mà còn không nói nên lời. Chưa kể bây giờ hắn vẫn không thể để Tiêu Lăng chết được. Dù có thể giết Tiêu Lăng ngay lập tức, đi qua và thọc cho Tiêu Lăng một kiếm kết thúc sinh mệnh của hắn là coi như đã tự mình báo thù rồi đó hả? Bạch Quảng vốn chỉ có lệ và coi hắn như tiểu hài tử mà thôi.

“Mang hắn về Đảo Chúc Dương đi, tạm thời còn chưa thể để hắn chết được.” Cảnh Dương nói.

“Tại sao?” Bạch Quảng hơi khó hiểu, Lam Mạn Tử, Lam Đạo Niên còn có Lam Thông Khải và cả Tiêu Lương Kỳ, tất cả những người đáng chết đều đã chết rồi, giữ lại Tiêu Lăng thì có ích gì?

“Bởi vì…….” Dựa vào kinh nghiệm của mấy đời trước, Cảnh Dương đã nhận ra rằng một khi hắn báo thù xong, mà tất cả những người đáng chết đều đã chết rồi, vậy thì hắn sẽ nhanh chóng rời khỏi thế giới này. Hắn không biết sau khi rời khỏi thế giới này thì mình sẽ đi đến đâu, hơn nữa hắn vẫn còn có một số nghi hoặc muốn hỏi Thương Vọng, cho nên hắn muốn gặp lại Thương Vọng. Sau khi nghi hoặc của hắn được giải đáp, hắn mới quyết định xem có nên giết Tiêu Lăng hay không.

“Dù sao bây giờ hắn vẫn không thể chết được, nếu hắn chết, ta sẽ rời khỏi thế giới này.” Cảnh Dương nói.

“Có ý gì?” Bạch Quảng nhíu mày hỏi.

“Đợi sau khi trở về ta sẽ nói cụ thể cho ngươi nghe, chúng ta giải quyết xong mọi chuyện ở đây trước rồi về Đảo Chúc Dương thôi, dù sao thì nhất định cũng không được để Tiêu Lăng chết ngay.” Cảnh Dương cảm thấy đây không phải là nơi để giải thích tình huống với Bạch Quảng, hiện tại tất cả những người đáng chết đều đã chết rồi, chỉ còn lại một mình Tiêu Lăng mà thôi. Tiêu Lăng phải sống thì mình mới có thể tiếp tục ở lại thế giới này được.

“Đi thôi.” Bạch Quảng kéo tay Cảnh Dương đi ra ngoài.

“Đi đâu?” Cảnh Dương nghi hoặc hỏi.

“Về Chúc Dương Đảo.”

“Bây giờ sao?” Cảnh Dương quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng còn nằm trên mặt đất “Nhưng mà…….”

“Yên tâm, em nói không cho hắn chết thì hắn sẽ không chết đâu.” bây giờ Bạch Quảng chỉ muốn làm rõ ý nghĩa của câu Cảnh Dương nói hắn sẽ rời khỏi thế giới này mà thôi.

Bởi vì có Bạch Quảng ở đây nên lần này bọn họ không cần phải ngồi thuyền để về Đảo Chúc Dương. Hơn nữa Bạch Quảng còn mang theo sói tuyết đến, bọn họ chỉ cần ngồi lên người sói tuyết bay về là được, nhanh hơn ngồi thuyền rất nhiều.

Cảnh Dương ngồi trên tấm lưng to rộng của sói tuyết và tựa vào lòng Bạch Quảng ôm eo y. Mặc dù thời gian hắn rời khỏi Chúc Dương không dài, nhưng hắn thật sự rất nhớ y.

“Không phải ngươi nói nếu Lam Thông Khải thật sự dùng hết toàn lực để đánh với ngươi, thì các ngươi sẽ lưỡng bại câu thương sao? Ta thấy bộ dáng kiêu ngạo của Lam Thông Khải và có vẻ như cũng thật sự tin rằng mình có thể đánh bại ngươi, nhưng tại sao ông ta lại dễ dàng bị ngươi đánh chết như vậy?” Đây là vấn đề mà Cảnh Dương nghi hoặc nhất lúc này.

“Trở về rồi nói cho em nghe.” Bạch Quảng cúi đầu ngậm lấy đôi môi hồng đào của Cảnh Dương.

Cảnh Dương hé miệng đón nhận đầu lưỡi của Bạch Quảng vói vào trong miệng mình, và cũng quấn lấy đầu lưỡi của y dây dưa. Khi hắn bị hôn đến đầu óc choáng váng, cảm thấy tay của Bạch Quảng đang xoa ở giữa hai chân mình, hắn lập tức hoảng loạn chống cự “Đừng mà, đừng ở đây…….”

“Yên tâm, ta sẽ không làm đến cùng, chỉ giúp em giải toả thôi.” Bạch Quảng vừa nói vừa cởi quần của Cảnh Dương rồi cho tay vào.

Cảnh Dương kẹp hai chân lại, cắn môi vùi mặt vào ngực của Bạch Quảng. Sau khi tay của Bạch Quảng tay bắt đầu di chuyển, hắn hít sâu một hơi và cố gắng không phát ra âm thanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio