Đồng bọn bị đánh chết bất ngờ tên mặt rỗ lúc này mới ý thức có người đánh lén, hắn gào lên phẫn nộ trừng trừng Lâm Thần.
- Hỗn tiểu tử! Ngươi dám giết đại ca, ta thề không chết không thôi với ngươi!
Đáng tiếc Lâm Thần lại không đi chú ý đến hắn nhiệm vụ đã hoàn thành đi cũng nên đi rồi, Lâm Thần hoàn toàn không có ý tứ giải vây giúp nữ tử kia dứt khoát quay người bỏ đi.
- Tên kia mau giúp bổn tiểu thư! - nữ đệ tử hét toáng.
Lâm Thần không đôi co với nàng việc nên làm cũng đã làm rồi hắn không có nghĩa vụ làm anh hùng cứu mĩ nhân.
- Mau cứu ta hỗn đãn, cha ta chấp sự Vạn Pháp Tông, ngươi không cứu ta ngươi cũng không sống nổi đâu!
Lâm Thần cau mày, thật lại dám đe dọa hắn, hắn lại thân mang thù không đội trời chung với Vạn Pháp Tông giờ lại đem Vạn Pháp Tông ra đe dọa hắn! Gãi đúng chỗ ngứa rồi đó em gái!
Lâm Thần tay cầm rựa sắt tiến lại gần chỗ hai người giao đấu. Nàng ta nhưng bản lĩnh cũng không kém lại đang trong thế giằng co mất còn với tên mặt rỗ, tất cả chỉ đều tạo điều kiện cho Lâm Thần mà thôi.
Lâm Thần ánh mắt sắc lạnh chằm chằm hai người như dạng nhìn cỗ thi thể, tay giơ cao rựa sắt............
Vụt! Roẹt!
Ra tay vô cùng dứt khoát, lạnh lùng tàn ác đem thủ cấp của cả hai bên hơi chém rụng xuống.
Về phần tên nữ đệ tử thì khỏi bàn nàng mừng thầm tưởng đem Vạn Pháp Tông dọa được tên kia ai ngờ đâu.........đầu rơi xuống đất cũng không biết tại sao.
[ Đánh giết Luyện Khí viên mãn thu hoạch ma năng ]
[ Phân giải...... thu hoạch ma trị ]
Lâm Thần mỉm cười, nụ cười rất ác, ác tới cực độ, đưa cây rựa lên liếm máu trên đó. Hắn liền nhổ bả khinh thường.
- Đe dọa lão tử là không hay đâu?
Người giết cũng đã giết Lâm Thần không chút e ngại, thi thể nhờ có Ma Phương phân giải nên biệt tăm hơi cũng không sợ có người điều tra đến. Có chút thu hoạch bất ngờ Lâm Thần thấy túi Càn Khôn của nữ tử kia rớt lại, túi Càn Khôn là vật rất hữu ích trung giới tu sĩ nhưng lại thập phần quý vì để tạo ra được túi phải phí không ít công phu, còn thứ cao cấp hơn mà khi trước Lâm Thần cũng từng sỡ hữu chiếc Giới Trữ.
Lâm Thần chưa thể tu luyện nên vẫn chưa phát được thần niệm nên không thể giải khai túi Càn Khôn, hắn đành đem lấy sau này dùng. Toan bỏ đi bỗng Lâm Thần sực nhớ.
- Bọn họ đánh nhau hình như là tranh giành thứ gì thì phải?
Quyết đinh đã tới không thể tay trắng mà về Lâm Thần phí phen công phu tìm kiếm chung quanh.
- Ồ lại là động phủ! Cái này nhưng có vẻ có bảo bối!
Lâm Thần đánh bạo tiến vào hắn cũng không thèm để ý đến cạm bẫy hay thủ hộ thú gì gì tương tự. Động phủ không sau lắm chừng trượng là cùng, trong cùng hang động cũng chẳng có gì ngoài pho tượng. Pho tượng màu ngọc bích đang tư thế hay đưa ra như muốn đưa vật gì.
- Giới Trữ! Đích xác là Giới Trữ! Không ngờ ta may mắn thật!
Lâm Thần mừng rỡ quên cả cảnh giác đưa tay chộp lấy cái Giới Trữ, tức thì pho tượng động ánh lập lòe lục quang soi thẳng Lâm Thần lại có âm thanh thê lương phát ra từ pho tượng.
- Kiệt kiệt! Ta đợi cả trăm năm rồi cuối cùng cũng có người tiến vào, tiểu tử chỉ trách ngươi tham lam! Thân thể ngươi liền giao cho bản tọa đi!
Bản tọa? Tên này lại tự xưng là bản tọa? Hắn là tông chủ của thế lực?
Linh hồn tên này tiến nhập não hải của Lâm Thần nhằm đem ý thức của Lâm Thần xóa đi nhưng.............xui cho hắn đoạt xá nhầm người!
Vừa tiến vào não hải tên này đã bị Ma Phương chế trụ lấy, Lịnh Hồn bản nguyên giúp bảo trụ linh hồn của Lâm Thần giúp hắn không bị chiếm đoạt.
Tại Ma Phương Thời Không, linh hồn từ bức tượng kia vẫn đang loanh quanh tiềm cách thoát khốn, Lâm Thần từ từ xuất hiện trước mặt hắn khinh bỉ nhìn.
- Hỗn tiểu tử mau thả ta ra, rốt cuộc đây là đâu?
- Ồ còn hung hăng đến vậy à!
- Nói cho ngươi biết ta là Thanh Nhật tông chủ đời trước của Vạn Pháp Tông chỉ cần người giúp ta, ta liền cho ngươi vô tận phú quý!
- Vô tận phú quý????
Hắn cảm thấy Lâm Thần có vẻ dễ lừa gạt liền tung chiêu này.
- Đúng đúng! Chỉ cần người giúp ta đem tàn hồn về giao cho tông chủ đương nhiệm ta liền bảo hắn cho ngươi vô tận tài nguyền! Nói không chừng có thể thu ngươi làm đồ đây!
- Thu ta làm đồ?????
Lâm Thần giả ngây cười, ai biết được đâu sau nụ cười ấy là bộ mặt ác hơn ma quỷ của hắn, Lâm Thần thong dong tiến tới tàn hồn của Thanh Nhật.
Lão ta nói năng nãy giờ cũng chỉ để kéo dài mà thôi một tay sau lưng vẫn đang súc đại chiêu hắn tin chỉ cần đánh chết Lâm Thần trong não hải tự nhiên sẽ thoát ra ngoài.
- Chết đi tiểu tử! - Thanh Nhật thét tung chưởng vào Lâm Thần.
Vụt! Cái gì....lại xuyên qua???????
Hắn ngay khoảnh khắc ra đòn mới ý thức được ác quỷ chân diện, đúng, Lâm Thần đang cười hắn cười rất tà mị cười rất ác. Ánh mắt đen thẳm nhìn lấy Thanh Nhật miệng khẽ nhếch, lão ta liền có ngay cảm giác cửu u địa ngục ngay trước mắt.
Sợ....sợ hãi thật rồi! Trêu lộn người rồi! Hắn cố sức rút tay lại nhưng vô năng mất.
- Hàizzzzzzzz! Quả thật từ cha con cho tới cháu trai cả nhà các người đều âm hiểm như nhau! Ngươi chết đi được rồi!
- Không.........không ngươi không thể giết ta! Khônggggggggggggggggg!!
[ Phân giải tàn hồn Phân Thần Cảnh thu hoạch ma trị ]
[ Thu hoạch ma năng ].
- Sảng khoái, vô cùng sảng khoái! Ha Ha Ha Ha
Tiếng cười vang vọng không gian liên hồi không dứt.