Hệ Thống Siêu Cấp Toàn Năng Hóa

chương 10: thôn vĩ dạ!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trôi qua một khoảng thời gian không biết rõ là bao lâu, Khải Minh mở mắt ra dáo dác nhìn xung quanh, hiện tại hắn đang ở trong một căn phòng, nhìn sơ qua thì căn phòng khá giản dị, mùi thuốc tràn ngập cả phòng, xen lẫn là mùi hương êm dịu.

"Ngươi tỉnh rồi à, ngươi đã ngủ ba ngày rồi đó, lúc trước ta thấy ngươi bị thương bên ngoài nên đem về đây!" Một thiếu nữ khoảng tuổi bước vào, trên tay đang cầm chén thuốc.

Khải Minh liền xem thông tin.

Dương Nguyệt Nhi.

Tuổi:.

Tu vi: Tôi Thể Bát Tầng.

Khải Minh nhíu mày suy nghĩ: "Nàng họ Dương, có liên quan với gia tộc mình không ta."

"Cô nương, có thể cho ta biết đây là đâu không." Khải Minh hỏi.

"Đây là thôn Vĩ Dạ, ngươi là người bên ngoài thôn à, à mà ta tên Nguyệt Nhi!" Nguyệt Nhi tò mò nhìn Khải Minh hỏi.

"Ta tên Khải Minh, ta ở Thanh Dương Thành!" Khải Minh lúng túng trả lời, thật ra cậu vẫn chưa tiếp xúc nhiều với nữ nhân nên còn e ngạy. (Thằng này kiếp trước FA mà!)

"Thanh Dương Thành, đó là đâu vậy?" Nguyệt Nhi hiếu kỳ hỏi.

"Cô nương không biết Thanh Dương Thành?" Khải Minh nghi ngờ, chỉ nhận được cái gật đầu từ Nguyệt Nhi.

"Thôi ngươi cứ nghĩ ngơi đi, ta còn có việc phải đi làm!" Nguyệt Nhi nói xong liền đi ra ngoài.

Khải Minh hiếu kì cũng đi ra ngoài, vết thương trên người hắn quả thật rất nặng, nhưng cũng đỡ hơn một chút, quả thật thuốc của Nguyệt Nhi rất tốt.

Bước ra ngoài đập vào mắt Khải Minh là một cảnh tượng rất đẹp, một cánh đồng cùng với rừng cây xen kẽ bởi những ngọn núi, có một ngôi làng ở giữa làm nó thêm phần hùng vĩ.

Đây là một thung lũng nào đó, ngôi nhà mà Khải Minh đang ở nằm trên một vách núi, bên dưới cách đó không xa là thôn làng.

Khải Minh xem Bản Đồ thì vẫn ở trong U Minh Sâm Lâm, chỉ là vào sâu hơn thôi, cách địa điểm Khải Minh dùng lá Bùa khoảng kilomet.

Khải Minh hiếu kì, nơi sâu như vậy tất nhiên sẽ có rất nhiều yêu thú Thất giai, có khi tồn tại Cửu giai, thậm chí Thánh thú, chả nhẽ thôn này có tồn tại cường giả, chỉ có tồn tại cường giả bọn họ mới sống ở nơi nguy hiểm này được thôi.

Khải Minh đi khắp thôn dò xét, việc xuất hiện người lạ không làm người dân nơi đây chú ý, cùng lắm nhìn Khải Minh một cái rồi tiếp tục công việc, chắc việc cậu được Nguyệt Nhi cứu cả thôn này đều biết rồi.

Thôn này nhìn dáng vẻ rất yên bình, Khải Minh quan sát đa số người dân ở đây đều làm nông, một số dệt vải từ một loại cây nào đó, số khác đang làm quần áo trang bị từ da và một số vật liệu khác từ yêu thú như: răng nanh, móng, sừng, xương,.......

Đi gần hết thôn, và theo như quan sát cả thôn, từ mắt thường và từ Bản Đồ, thì thôn này có dân số khoảng người, thế nhưng hắn chả thấy tên nào có tu vi Trúc Cơ, có một vài Luyện Thể, còn lại đều là Tôi Thể, người thường là nhiều nhất có đến người, còn một số người đang bên ngoài thôn nữa, Khải Minh chỉ biết họ là người trong thôn thôi, không thấy được tu vi (Bản Đồ chỉ hiện người, quái và số lượng, không hiện được tu vi), có lẽ họ đi săn nên đợi họ về rồi biết.

Đến chiều bọn họ về mang theo một số yêu thú, cùng với một nhóm người thường có lẽ là đội hái thuốc.

Lúc này Khải Minh càng tò mò hơn, vì thôn này không hề có sự tồn tại của cường giả, thế tại sao thôn này lại tồn tại ở đây được, việc này làm Khải Minh hứng thú, nhất định phải tìm hiểu thôn làng này.

Lúc này Nguyệt Nhi từ một ngôi nhà nào đó trong làng đi ra cùng một ông lão.

"Ngươi tỉnh rồi à, đây là trưởng làng cũng là gia gia ta!" Nguyệt Nhi giới thiệu ông lão với Khải Minh.

"Cậu khỏe hơn chưa, ta nghe Nguyệt Nhi nói cậu từ bên ngoài đến à!" Ông lão vuốt bộ râu hỏi với giọng khàn khàn.

"Vâng ạ, vãn bối tên Khải Minh đến từ bên ngoài, do lạc đường nên đến đây, cảm ơn mọi người cứu giúp!" Khải Minh cung kính nói với ông lão.

Lão ra hiệu Khải Minh đi theo, ba người vào căn nhà kia, Ông lão ngồi xuống bảo Khải Minh ngồi rồi ông cất tiếng nói.

"Ta từng nghe tổ tiên nói rằng bên ngoài có một thế giới lớn lắm, cũng theo đó là sự nguy hiểm luôn rình rập, đã nhiều người của thôn muốn ra ngoài nhưng điều bị yêu thú giết, cả đời ta làm trưởng thôn ở đây ngươi là người đầu tiên đến đây đấy, mấy đời trưởng thôn trước cũng chưa từng xuất hiện người bên ngoài vào thôn."

"Vãn bối có một thắc mắc là tại sao mọi người có thể sinh sống ở đây vậy, ta nhớ là khu vực này có nhiều yêu thú cường đại lắm mà?" Khải Minh tràn đầy nghi vấn hỏi.

"À tổ tiên ta từng có nói, bên ngoài chừng năm dặm có một trận pháp do người sáng lập thôn này tạo ra để bảo vệ thôn, chỉ có hung thú vào được thôi, yêu thú vào sẽ bị chặn lại, và nó tồn tại hơn vài trăm năm rồi!" Ông lão uống chén trà rồi cất tiếng nói.

"Tiếp theo cậu định làm gì?" Ông lão nhìn về phía Khải Minh hỏi.

"Vãn bối cũng chưa biết cách ra khỏi đây, trưởng làng có thể cho ta làm việc ở đây không, xem như là tiền công ta ở đây vậy?" Khải Minh nói với ông lão.

"Được, ngày mai cậu đi theo đội hái thuốc, còn nữa ta tên là Dương Thiên, ngươi có thể gọi ta là Thiên Lão." Thiên Lão nhìn Khải Minh một lúc lâu nói.

"Đa tạ Thiên Lão!" Khải Minh khom người cung kính trả lời.

Sáng hôm sau, Khải Minh cùng một tổ đội nhỏ đi vào rừng, tổ đội được chia làm hai nhóm, một nhóm chuyên săn hung thú, nhóm còn lại đi hái thảo dược, mỗi nhóm có khoảng người, người dẫn đầu có tu vi Luyện Thể Tam Tầng, hai Luyện Thể Nhất Tầng, Tôi Thể Cảnh đều bên đội săn, còn lại đều là phàm nhân ( người thường không tu luyện được thì được gọi là phàm nhân, từ Tôi Thể trở đi được gọi là Tu Chân giả).

Vào đến rừng cách thôn khoảng ba dặm, mọi người lại chỗ một con suối và bắt đầu công việc thường ngày.

Thành công: Một lần quay thưởng, điểm tích lũy.

Thất bại: giảm cấp.> Khải Minh đang đi với đám người hái thuốc thì tiếng Hệ Thống vang lên.

"A Đù, có nhiệm vụ luôn, mà Bán Tiên là gì vậy?, chả nhẽ chuyên buôn bán Thần Tiên!" (Trí tưởng tượng bay xa vãi) Khải Minh nghi hoặc hỏi.

Hệ Thống mang theo vẻ tức giận mà trả lời. (Nói chuyện với thằng không não ức chế ghê)

"Thế ngươi kêu ta đi đào mộ à, kể cũng tội mà thôi cũng kệ, Lăng Mộ ấy ở đâu!" Khải Minh hứng thú hỏi.

Hệ Thống tức giận nói.

"Đù, hỏi có chút xíu mà sau gắt vậy, bị thất tình à." Khải Minh châm chọc.

"Xẹt.... xẹt.... đùng"

"Xẹt..... xẹt....đùng"

"Con sâu chứ, giỡn có chút xíu mà làm gì dữ vậy?" Khải Minh mặt mày đen thui nói.

Khải Minh lẻn ra khỏi đám người rời đi, hắn dáo dác vừa xem Bản Đồ vừa tìm kiếm những nơi được cho là khả nghi nhất.

Suốt nữa ngày trời hắn tìm khắp nơi, lục tung mọi ngõ ngách, kết quả không có thông tin gì, đến cuối ngày chuẩn bị về thì Khải Minh phát hiện còn một nơi chưa kiểm tra, đó là một cái hồ lớn ở phía bắc thôn.

Hắn trở về với đám người, hỏi thăm trưởng lão và Nguyệt Nhi, sau đó liền đi đến hồ nước ấy.

Đi không được bao lâu hắn liền đến hồ, nhìn từ bên ngoài Khải Minh cảm thấy hồ nước này mang vẻ âm u, lạnh lẽo, chứa đựng một luồng sức mạnh khủng bố bên trong.

Khải Minh vận dụng quán chú linh khí vào Huyền Băng Kiếm, ngự khí phi hành vào trung tâm hồ.

Đến gần giữa hồ Khải Minh phát hiện một đảo nhỏ, ngay giữa đảo có một hang động lớn, Khải Minh nhảy xuống nhìn xung quanh cảnh giác sau đó đi vào hang động.

Bước vào hang Khải Minh liền nhận được khí tức muốn bao phủ lại hắn.

Âm thanh Hệ Thống vang lên.

"Thôn phệ là sao, có nguy hiểm gì không?" Khải Minh kì lạ hỏi.

Hệ Thống trả lời.

"Vậy thì tiến hành thôn phệ!" Khải Minh tò mò trả lời.

Khải Minh mừng thầm, vừa được thăng cấp mà sau này không cần phải chịu Lôi Kiếp, lời quá rồi còn gì.

Sau đó Khải Minh tiếp tục vào sâu trong hang, bên trong âm u ẩm ướt, chứng tỏ đã rất rất lâu rồi không ai đặt chân đến đây.

Bước đến cuối hang động Khải Minh thấy một bộ xương khô, Khải Minh đi tới lấy làm lạ là tại sao dễ dàng thế, không có cạm bẫy gì à.

Trong lúc Khải Minh vẫn còn suy nghĩ bỗng có tiếng cất lên.

"Tên nhóc ngươi có cơ thể tốt đấy, từng giờ nó sẽ là của ta!" Vừa dứt lời một đạo bạch quang bay thẳng vào mi tâm của Khải Minh.

Quá sợ hãi Khải Minh liền vận dụng thần thức đẩy tia tàn hồn kia ra, Khải Minh rất rõ tình trạng hiện giờ của mình là đang bị đoạt xá.

"Nhóc con ngoan ngoãn giao thân thể cho ta, chống cự vô ích thôi!" Tia tàn hồn đó bị Khải Minh chống cự nên giận dữ quát.

"Không bao giờ, ông mau rời khỏi cơ thể ta!" Khải Minh hét lớn trong khi đã dùng hết sức, tinh thần lực của linh hồn kia mạnh hơn của Khải Minh nhiều.

"Nhóc con, chịu hết nổi rồi à, ngoan ngoãn giao cơ thể ra đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho!" Tia tàn hồn kia cười ha hả.

Trong lúc Khải Minh đang tuyệt vọng bỗng có âm thanh của Hệ Thống vang lên.

"Có, mau thôn phệ!" Khải Minh thắc mắc, linh hồn cũng có thể thôn phệ, không nghĩ nhiều Khải Minh liền xác nhận thôn phệ.

Âm thanh Hệ Thống lại vang lên.

"Đậu xanh l, lúc này mà còn làm tiền, xác nhận thôn phệ!" Khải Minh cắn răng trả lời.

Hệ Thống vừa dứt câu liền có một luồng khí màu đỏ vây quanh luồng khí kia, qua thời gian không lâu lắm luồng khí kia từ từ tan biến.

Khải Minh đơ người, không ngờ lại thăng cấp đến Thuế Phàm Cảnh, Khải Minh xem thông tin nhân vật.

Tên: Dương Khải Minh.

Chủng Tộc: Nhân Loại.

Tuổi: .

Tu Vi: Thuế Phàm Cảnh Cửu Tầng. (% để lên cấp)

Huyết Mạch: Không.

Công Pháp: Luyện Thể Quyết, Huyền Băng Kiếm Pháp.

Thần Thông: Thần Nhãn, Bản Đồ.

Vũ Khí: Huyền Băng Kiếm.

Chiến Thần: Không.

Chiến Thú: Không.

Trang Bị: Sáo Trang Ánh Trăng.

Thê Tử: Không.

Tình Lữ: .

Hệ Nguyên Tố: Hoả,.....

Điểm Tích Lũy: .

Linh Thạch: .

Vàng: .

Bạc: .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio