Quả nhiên!
Sau khi tiến nhập chủ điện, hắn rõ ràng có thể cảm giác được khí tức của Bích Nguyệt Phiêu Linh đang chậm rãi khôi phục, không còn ở trạng thái sắp chết phải sử dụng mạch khí tục mệnh nữa.
Nói sao đây, nếu như gọi Bích Nguyệt Phiêu Linh trước kia là một cây cầu lung lay sắp đổ thì trạng thái bây giờ là cây cầu kia được một công nhân đột nhiên xuất hiện dần dần sửa chữa để nó không sụp đổ nữa.
Một khởi đầu ổn.
Là chuyện Bích Nguyệt gia cố gắng ba mươi năm cũng không làm được.
Loại kết quả này, hắn chuyến này không nghĩ ra được. Nên tính là niềm vui bất ngờ.
Cường Tử chết cũng không phải không có ý nghĩa.
"Lão tổ!"
Lục Dã thử kêu khẽ một tiếng.
Bích Nguyệt Phiêu Linh không đáp lại, nhưng xoay đầu nhìn hắn một cái.
Lục Dã tự nhiên là thỏa mãn, lập tức xông lại nói với Triệu Dịch: "Có thể dẫn ta đi gặp tông chủ các ngươi không?"
"Cái này... có thể."
Hắn không chắc tông chủ có rảnh hay không, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
"Như thế đi, thiếu chủ, hai chúng ta đi gặp vị Ôn tông chủ kia, hỏi thăm tình hình cụ thể của lão tổ."
"Ta cũng đang có ý này."
Bích Nguyệt Di gật đầu, sau khi đỡ Bích Nguyệt Phiêu Linh ngồi dậy thì đi theo sau Triệu Dịch đến phía Khu ký túc xá. Vừa đi, hai người vừa nói đến chuyện của Tôn gia.
Tôn gia ở Tử Mạch hồ là một ngụy tam tinh thế lực, từng lệ thuộc Bích Nguyệt gia, cùng một chỗ chinh nam chiến bắc. Về sau không biết vì nguyên nhân gì mà Tôn gia lại thoát ly Bích Nguyệt gia, sau đó cả đời hai bên không qua lại nữa.
Về phần là nguyên nhân gì?
Có nghe đồn là lão tổ đời đầu của Bích Nguyệt gia lừa lão tổ Tôn gia, khiến cho Thần Huyền cảnh của Tôn gia vẫn lạc.
Chỉ là chuyện này thật hay giả thì không biết được.
"Lục Dã tiền bối, ngươi nói người Tôn gia rốt cục là nhắm đến ai?"
"Hẳn là nhắm đến lão tổ, bọn họ một đường tìm được, nghĩ muốn ám sát thiếu chủ khả năng không lớn. Duy chỉ có một khả năng là nhắm đến lão tổ, chúng ta vừa hay làm người dẫn đường cho bọn họ."
"Nói có lý."
...
Hai người ngươi một câu ta một câu, lúc đi ngang qua phòng bếp thì thấy được Nguyệt Quang Thụ xếp thành hàng.
"Đây là Nguyệt Quang Thụ?"
Lục Dã ngây ra một lúc.
Bích Nguyệt Di cũng là như thê.
Bọn họ từng thật sự gặp được một gốc Nguyệt Quang Thụ, thế nhưng đi giữa hai hàng Nguyệt Quang Thụ thì tràng diện quả thật hơi quỷ dị.
Triệu Dịch phảng phất như không nghe thấy hai người nói chuyện, tiếp tục sải bước đi tới trước.
Sau khi đi tới Khu ký túc xá. Triệu Dịch hỏi Hoàn Sơn cũng vừa trở lại Khu ký túc xá, biết được tông chủ ở ngay đây.
Triệu Dịch nói: "Hai vị tiền bối, xin chờ ở đây một lát."
"Ừ."
Bích Nguyệt Di gật đầu.
Lục Dã thì nhìn chằm chằm đầm sâu kia, biểu lộ hơi nghiêm túc, mãi đến lúc Triệu Dịch trở lại mới dời ánh mắt đi chỗ khác.
Trong lòng sinh ra ý nghĩ nhưng không dám nói!
Bởi thực sự quá kinh người.
Triệu Dịch nói: "Tông chủ nói không rảnh, để hai vị trực tiếp xuống núi. À, tông chủ còn để ta báo lại với hai vị tiền bối, nếu như ngày mai còn cần thì lại mang viên bạch tinh lên Bất Hủ tông lấy thuốc."
"Lão phu còn là lần đầu tiên bị cửa sập ập trước mặt." Lục Dã nghe thế, bất đắc dĩ cười một tiếng, không khỏi cảm thán một câu.
Bích Nguyệt Di cũng không miễn cưỡng, xoay người chuẩn bị rời đi, "Nếu như Ôn tông chủ không muốn gặp chúng ta, vậy ngày mai lại gặp đi. Giúp ta chuyển lời đến Ôn tông chủ, giữa trưa ngày mai, ta lại đến lấy thuốc."
Bích Nguyệt Di quay người rời đi.
Lục Dã theo sát ở sau.
Đi đến chủ điện cõng Bích Nguyệt Phiêu Linh liền hạ sơn.
Khi hai người vừa đi, lại nói Ôn Bình.
Sau khi trải qua hai canh giờ tẩy lễ, Ngự Kiếm Thuật trong đầu Ôn Bình đã có một sồ hình đại khái, cách nhập môn chỉ một chút xíu, chỉ mai hoặc mốt là đạt được.
Triệu Dịch vòng trở lại, nói: "Tông chủ, ta đã chuyển lời giúp người, bọn họ nói ngày mai lại đến lấy thuốc."
"Ừ."
Ôn Bình gật đầu, tiếp tục "sững sờ"nhìn xem phi kiếm —— ý đồ để phi kiếm phải làm được chuyện tối thiểu nhất là lơ lửng.
Triệu Dịch không nói gì thêm, quay người định rời đi, nhưng ngay lúc đó lại nghe Ôn Bình nói chuyện: "Nếu như có ai tìm ta, hết thảy cứ nói ta không gặp người. Nhớ, không được dẫn bất cứ ai đến quấy rầy ta."
Triệu Dịch hiểu ý gật đầu.
Trước khi đi, lưu ý thêm vài lần hình tượng tông chủ đang nhìn dõi theo kiếm.
Đây là đang tu luyện cái gì?
Mang theo nghi hoặc, Triệu Dịch dứt khoát cầm chổi bắt đầu quét rác tại Khu ký túc xá.
Tiếp đó, Triệu Dịch cảm thấy mình quét rác tại đây là đúng rồi.
Một nhóm năm sáu người với Chiêm Đài trưởng lão mới gia nhập cầm đầu, đi tới Khu ký túc xá, mục đích là tìm tông chủ. Trong tiếng nghị luận của bọn họ, Triệu Dịch có thể nghe được bọn họ vì Niết bàn phòng mới xuất hiện nên mới đến đây.
Triệu Dịch vội vàng ngăn lại bọn họ, "Các vị trưởng lão, tông chủ ở bên trong, nhưng tông chủ nói không muốn gặp bất cứ ai."
"Không gặp bất cứ ai?"
Mọi người ngây ra một lúc.
Tần Sơn nhịn không được mở miệng hỏi: "Triệu Dịch, Ôn tông chủ làm gì bên trong vậy?"
Triệu Dịch trả lời: "Hình như đang luyện kiếm."
Nghe câu trả lời của Triệu Dịch, Tần Sơn lại nghi ngờ hơn, "Luyện kiếm? Tông chủ sao lại muốn luyện kiếm rồi?"
Kiếm pháp không phải là chuyện một sớm một chiều tựu có thể luyện được, cần tu luyện tích lũy quanh năm suốt tháng mới được.
Tần Sơn cảm thán một câu, "Xem ra hôm nay không thể vào Niết bàn phòng rồi, hay chờ ngài mai rồi hãy nói."
"Chúng ta là chính sự, cũng không thể gặp sao?" Chiêm Đài Thanh Huyền ở bên cạnh vội hỏi.
Triệu Dịch lắc đầu, "Ôn tông chủ nói mặc kệ là chuyện gì, bất cứ ai, cũng không gặp."
Vân Liêu tiếp lời, "Chiêm Đài trưởng lão, ngươi vừa tới nên không biết, tông chủ có một đoạn thời gian không thể quấy nhiễu, tựu là thời gian ngủ lúc sáng sớm. Hiện tại lại thăng thêm một cái thời gian tu luyện. Chuyện đến Niết bàn phòng xem ra chỉ có thể đợi qua ngày mai."
"Trong lúc ngủ cũng không thể bị quấy rầy?"
Chiêm Đài Thanh Huyền không biết nên nói sao cho phải.
Giấc ngủ còn quan trọng hơn cả sự vụ trong tông môn?
Đang lúc Chiêm Đài Thanh Huyền cảm thấy bất đắc dĩ thay cho cách làm của Ôn Bình thì Tần Sơn ở bên cạnh lên tiếng.
"Nói thật, kiếm pháp không bằng Hỏa Long Thuật."
"Hỏa Long Thuật lợi hại, được rồi." Vu Mạch không nói gì, kiếm pháp, vốn không bằng Hỏa Long Thuật.
Điểm này hắn nhất định phải thừa nhận.
Cho nên... Ôn tông chủ đang luyện kiếm gì?
...
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã đến đêm.
Bây giờ ở trên Cực Cảnh sơn, bởi mấy hôm nay bí cảnh mở rộng cho nên có quá nhiều chuyện cần phải xử lý, Mộ Dung Thanh cũng còn đang đợi ở Phong Nguyên thành.
Bỗng nhiên, một kỵ khoái mã xông thẳng vào Cực Cảnh sơn.
Không ai ngăn đón.
Người kia đến thẳng bên ngoài chủ điện, lập tức yêu cầu gặp Hàn Phi Dạ.
Hàn Phi Dạ bây giờ đang cùng Mộ Dung Thanh lên kế hoạch vơ vét một vòng bí tịch mới, vừa nghe nói tâm phúc của mình trở về, vội vàng để hắn tiến đến, mở miệng hỏi: "Thiếu tông chủ đâu, tìm được hắn không?"
Ra ngoài lâu như thế, vật liệu Tuyền Qua Đồ hẳn phải góp đủ đi?
Cũng nên trở về.
Nhưng sau một khắc, lời của người kia trấn trụ Hàn Phi Dạ, "Tông chủ, thiếu chủ rất có thể đã chết."
Hàn Phi Dạ lập tức lạnh giọng nói: "Nói hưu nói vượn! Nếu như bịa chuyện, ngươi có thể chết đi."
Một người bỗng nhiên đến nói với ngươi, con của ngươi mất rồi.
Chuyện này ai tin?
Ai mà không giận?
Người kia lập tức quỳ xuống đất, đầu thấp đến sắp đụng phải gạch, "Tông chủ, thiên chân vạn xác, thiếu tông chủ sau khi vào Thương Ngô thành thì biến mất không thấy tăm hơi. Căn cứ ti chức điều tra, Bất Hủ tông từng có ma sát với thiếu chủ."
Tiếp theo, người kia liền chậm rãi kể lại chuyện xung đột ở phường thị vì Mộc Lưu Sa.