Thần Huyền cảnh để cho tất cả mọi người ngưỡng mộ .
Cứ thế chết đi?
Đáng sợ nhất là ngay cả thi thể cũng không ai lưu lại, đến độ tuổi như Sát Di, Vô Cấu Chi Thể cơ bản đã đại thành, dù không có viên mãn như thế nhưng cung có được năng lực nhục thân bất hủ mấy trăm năm, vậy mà sau một trận đấu thì ngay cả tối thiểu nhất thi cốt cũng không thể lưu lại. Nhưng mà, dù không tin, tràng diện này cũng là sự thật.
Ngoài ra, tốc độ của Sát Di cũng khiến cho đám người kinh hãi.
Sát Di mặc dù chỉ là vừa mới mở ra cái mạch môn thứ hai, đặt chân Thần Huyền, trên thực lực khẳng định không bằng đa số Thần Huyền cảnh, thế nhưng dù sao cũng là Thần Huyền cảnh, dù không mạnh nhưng thực lực của hắn cũng đủ để giết nửa bước Thần Huyền. Thế nhưng đối mặt với khô lâu thủ hộ giả này thì vẫn giống như nửa bước Thần Huyền, không có lực hoàn thủ.
Lục Dã bây giờ xem như minh bạch.
Vì sao Ôn Bình luôn là một bộ phong khinh vân đạm biểu lộ, thậm chí lúc Sát Di đột phá Thần Huyền, đạt đến một độ cao bất khả tư nghị, Ôn Bình cũng không có lui về sau một bước.
Bởi vì có lực lượng.
Có được thủ hộ giả có thực lực Thần Huyền cảnh che chở, sao phải sợ?
Nhị tinh tông môn, tam tinh tông môn lại làm sao?
Bọn họ dám đến?
Bọn họ bỏ được đến?
Chỉ cần không phải huyết hải thâm cừu, chưa đến tình trạng ngươi không chết thì ta chết, hắn tin tưởng không có thế lực nào lại đến sờ lông mày của Bất Hủ tông
Ngay tại lúc đó, Ôn Bình chậm rãi bước đi tới địa phương Sát Di chết, ngồi xổm người xuống, nhặt một quả ngân sắc Tàng giới từ trong đống than cặn. Sau khi thu hồi Tàng giới, Ôn Bình không có biểu lộ dư thừa, mà là nghiêng đầu nhìn sang hai người của Di Thiên tông trốn ở bên rừng đang chuẩn bị trốn.
Mị phụ bị nhìn qua thì lập tức giật mình đứng nguyên tại chỗ, khi nhìn thấy Ôn Bình đi tới phía mình, hai người sợ hãi thối lui ra sau, nhưng một người run sợ giẫm phải cây dưới đất khiến cho mất thăng bằng nên ngã ngồi co quắp trên mặt đất, tuy nhiên vẫn không ngừng dùng chân quệt ra sau.
Ôn Bình thấy thế, khóe miệng lộ ra một nụ cười đạm bạc, nói: "Nói hết những gì ngươi biết ra, ta có thể không giết ngươi!"
"Ta nói!"
Mị phụ lập tức mở miệng.
Tựa như chỉ sợ chậm một bước Ôn Bình sẽ thay đổi chủ ý.
Nàng hiện tại cũng không rảnh rỗi quản Ôn Bình nói thật hay giả, tóm lại chỉ cần có chút hy vọng sống thì nàng sẽ dốc hết sức tóm lấy.
"Ôn tông chủ, tin tức bí bảo ở trong tay ngài là do Bách Tông Liên Minh nói cho chúng ta biết... Một người nửa bước Thần Huyền tên là Hàm Vân. Người phái chúng ta đi đến là Di Thiên tông trưởng lão Nam Hào, một vị Thần Huyền cảnh cường giả... Hắn nói trong tay ngài có nhị tinh Tuyền Qua Đồ chế tác thư, cho nên tựu để chúng ta đến lấy đi..."
Một lời nói xuống tới, mị phụ thiếu chút nữa nói luôn nhà mình ở đâu, mặc kệ là tận mắt thấy, hay là nghe nói, nàng nói ra vanh vách.
Bất quá, trong lời nói của mị phụ có mấy vấn đề.
Ví dụ như: Nam Hào kia làm sao lại biết trong tay mình có nhị tinh luyện chế Tuyền Qua Đồ chế tác thư.
Đương nhiên, Ôn Bình không quan tâm Nam Hào kia sao lại biết được, chuyện gì cũng là binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, bỏ ra một trăm vạn thăng cấp Thính Vũ các, trước mắt hắn không cần phải sợ bất cứ ai.
Sau khi nghe mị phụ trả lời, Ôn Bình gật gù, "Không tệ."
"Đa tạ Ôn tông chủ khai ân."
Nói xong, mị phụ lập tức chạy xuống núi.
Buồn cười là, hai tên Thông Huyền thượng cảnh lại ngay dây leo cũng vấp phải.
Ngay lúc mị phụ đi được khoảng mười bước, một đạo xích hồng sắc xích sắt đột nhiên từ phía sau lưng đâm vào, từ phần bụng bay ra, sau đó khóa lại hai người.
A!
Hai người kêu thảm một tiếng.
"Ngươi không giữ lời hứa!"
Kêu thảm, tiếng gào hỗn hợp cùng một chỗ.
Khi Ác Linh kỵ sĩ thiêu đốt lên lam sắc hỏa diễm hai con ngươi hiện ra trên mặt, tựu chỉ còn dư lại tiếng kêu thảm thiết, loại tư vị thiêu đốt linh hồn kia thậm chí còn đau hơn cả bị thiên đao vạn quả.
Ôn Bình nhàn nhạt trả lời một câu, "Đã đánh lên Bất Hủ tông rồi mà còn ngây thơ nghĩ muốn sống rời đi?"
A!
A!
Tiếng kêu thảm thiết liên tục.
Nghe được tất cả mọi người đều rụt rè, thế nhưng không có có người nói Ôn Bình làm như thế không đúng.
Bởi vì làm như thế mới đúng.
Ôn Bình quay người, liếc nhìn mọi người bên cạnh chủ điện, nói: "Nên làm gì thì làm chuyện đó đi, Triệu Dịch, lại đây quét dọn nơi này một chút."
Triệu Dịch gật đầu vội vàng đi tới.
Những người còn lại theo đó bắt đầu tán đi, cho dù có ngàn vạn hiếu kỳ, bây giờ cũng không có hỏi nhiều. Trái lại Vu Mạch, trước khi đi nhìn xem Lãng Tử Kiếm của mình, biểu lộ có chút đặc sắc.
Ôn Bình đang nghiêng đầu nói với Lục Dã: "Ngươi xuống núi trước đi thôi, chờ sau hai canh giờ lại lên núi lấy linh thiện."
Lục Dã gật đầu.
Hắn biết, Bất Hủ tông có quy củ "một canh giờ".
...
Thương Ngô thành.
Hoàn Thành đứng ở trên tường thành trông về phía xa Vân Lam sơn, khi không thấy được thân ảnh của cự yêu, trên mặt nhiều hơn một phần ý cười.
Hắn hiểu được, lại là chịu chết.
"Ai, đáng tiếc, đại gia hỏa kia không phải chết ở chỗ này, nếu không Thương Ngô thành ta lại thêm được một quan cảnh nổi tiếng xa gần rồi." Vi Thiên Tuyệt hố người chết kia, hiện tại nhưng là mỗi ngày đều có hơn nghìn người đi tham quan. Bởi vì người tham quan nhiều, ngoài thành cũng dần dần phát triển, khôi phục sức sống ngày xưa.
Đồng thời, thật nhiều người bắt đầu dời nhà đến chỗ kia, có thể thấy được chỗ đó có sức ảnh hưởng lớn đến bao nhiêu.
Hoàn Thành cũng đang nghĩ, có nên kiến tạo một tòa ngoại thành, có Bất Hủ tông ở đây, thú triều là khẳng định không phải lo, lúc này không phát triển thì còn chờ đến bao giờ?
...
Vân Lam sơn.
Sau khi trở lại phòng bếp, Ôn Bình bắt đầu xử lý dược thiện, rửa sạch Kiến Mộc Thụ Diệp, rửa sạch lá cây Nguyệt Quang Thụ, băm cả hai, pha tạp các thiên tài địa bảo khác trộn lại tạo thành hỗn hợp nhân thịt trong bánh, lại dùng da sủi cảo quấn quanh xong bỏ vào trong nồi. Sau khi làm xong, Ôn Bình lại đi Hung thú thí luyện trường tu hành một canh giờ.
Lúc Lục Dã lên núi trở lại thì Ôn Bình mới ra ngoài.
"Ôn tông chủ."
Lục Dã móc ra viên bạch tinh, cung kính đưa tới.
Ôn Bình tiếp nhận bạch tinh, theo bản năng hỏi một câu, "Bích Nguyệt tiền bối có thể đi bộ sao?"
"Nhờ phúc của Ôn tông chủ, lão tổ bây giờ có thể mở miệng nói chuyện, tinh khí thần cũng tốt hơn nhiều. Chỉ là bước đi có chút khó khăn, Mộ Oanh chi độc gặm nhấm quá sâu."
"Chuyện sớm hay muộn."
Ôn Bình cười đáp.
Chợt hắn liền nghĩ tới bộ dáng của Bích Nguyệt Phiêu Linh, không bám vào một khuôn mẫu thái độ vẫn là rõ mồn một trước mắt. Hắn không thể không thừa nhận, cứu một bằng hữu có ý tứ như thế, cảm giác cũng không tệ lắm.
Sau khi tiễn Lục Dã về, Ôn Bình lập tức đi hướng Khu ký túc xá.
Chuyến này, có hai cái mục đích, một, tuyên bố mở ra Khu ký túc xá vực mới; hai, trả Lãng Tử Kiếm.
Khi đi tới Khu ký túc xá, giống như hắn suy nghĩ, mọi người đứng ở bên ngoài khu vực mới chờ đợi, bởi vì không có hộp đen cho nên trước mắt chỉ có một lớp bình phong chắn lấy bọn hắn.
Nhìn thấy Ôn Bình vừa đến, đám người lập tức chen chúc tới.
Không chờ bọn hắn mở miệng, Ôn Bình trực tiếp đưa Lãng Tử Kiếm ra, bất quá biện pháp đưa ra điều khiển nó bay đến trong tay Vu Mạch.
"Phi kiếm!"
"Phi kiếm thật!"
Đám người vui mừng, nghị luận lên.
Đặc biệt là Dương Nhạc Nhạc, nhìn xem Trảm Long Kiếm ở sau lưng Hoàn Sơn lại càng ghen tị vạn phần.
Phi kiếm thuật pháp, Trảm Long Kiếm, đây chính là nguyên bộ pháp khí cùng pháp thuật.
Lúc này, Chiêm Đài Thanh Huyền cất bước đi lên trước, do dự lại quay đầu liếc nhìn đám người, thấy tất cả mọi người tại gật đầu, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Ôn tông chủ, thuật pháp ngươi khu động kiếm bay lên là mạch thuật gì?"
Bất quá hỏi lời này, nàng cả người cũng là khiêm tốn.
Không có chút khí độ trầm ổn của một Tuyền Qua thần tượng trăm tuổi.