Nàng không nghĩ tới Lạc Tiêu lại có dạng này cảm động câu truyện. Nhìn về phía Lạc Tiêu kể truyện luyến tình nhưng mà xem lại chính mình Tiêu Dao khuôn mặt không khẽ biến khỏi thất vọng.
"Haha,ngươi nhìn ta xem,nếu không có chuyện gì ta làm sao lại kể cho ngươi "Lạc Tiêu khẽ lắc đầu, âm thầm chùi nước mắt, Lạc Tiêu cười nói.
Nhưng Tiêu Dao nghe thấy Lạc Tiêu cười cô có cảm giác nụ cười đấy tràn ngập bi thương cô không nhịn được hỏi:"vậy tại sao các ngươi lại chia tay"
"Chia tay"
Lạc Tiêu không khỏi nghĩ đến đêm hôm đó, Phùng Diệp cùng Lý Kiệt trước mặt hắn nói những lời ác độc kia,giờ Tiêu Dao lại nói tự hắn chia tay,giờ khắc này trong lòng hắn không khỏi đau,loại này cảm giác đau làm hắn nhịp tim đều dừng lại, cảm giác như bị kim đâm vậy, lúc này hắn cảm giác thở đều khó khăn.
Giờ trong lòng hắn cũng đang nghĩ, tại sao lại muốn chia tay.
Thế nhưng chuyện này xác thực là do điều kiện, để Lạc Tiêu nhìn thấu xã hội,đây là một cái kim tiền xã hội, muốn nói không thích nam nhân có quyền chỉ sợ là đã không còn lại.
"Đúng vậy á,tại sao ta lại phải chia tay"
Lạc Tiêu mỉm cười, chỉ là nụ cười này có cảm giác gượng ép, giọng nói tự giễu, Lạc Tiêu khẽ lắc đầu nói:"xã hội này chính là như vậy "
"Lúc đấy ta không đủ ưu tú, không có tiền, không có quyền, giống như ta vậy nông dân liền bị xã hội vứt bỏ mới đúng "
Giờ phút này Tiêu Dao cũng đã hiểu ra,"hắn không phải là muốn chia tay mà là bị người yêu vứt bỏ "
"Không đúng, ngươi là ưu tú nhất, nếu ngươi không ưu tú thì trên thế giới này cũng chẳng còn nam nhân nào ưu tú nữa "Tiêu Dao lời nói này cũng là nói thật, nói đùa chứ có người nam nhân nào mà tuổi lại để cho một nhạc sĩ nổi tiếng phải khâm phục,có nam nhân nào lại có thể để cho đầu bếp nổi tiếng thế giới phải chịu thua muốn làm đệ tử không.
Đáp án chính là "không "
Nói Lạc Tiêu không ưu tú thì trên đời này cũng chẳng có người ưu tú nữa, lúc này Tiêu Dao nói bằng giọng nói kiên định.
Lạc Tiêu nghe vậy cũng là hơi sửng sốt, cặp mắt kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Dao.
Lạc Tiêu sau một lúc phục hồi lại tinh thần nói, thôi trời đã tối rồi có gì ta đưa ngươi ra về.
Tiêu Dao nghe Lạc Tiêu nói vậy đành gật đầu,Lạc Tiêu đưa Tiêu Dao ra ngoài cửa thì vào trong nhà chuẩn bị đóng cửa.
Ai ngờ Tiêu Dao sau khi đi mới nhớ lại điều gì IVsUb đó chạy vội vào phía nhà Lạc Tiêu.
Lạc Tiêu đang chuẩn bị đóng cửa thì Tiêu Dao chạy vào gõ cửa Lạc Tiêu sửng sốt một lúc hỏi:"có chuyện gì mà giờ chưa về "
Tiêu Dao nghe Lạc Tiêu nói vậy trong tay đưa ra chùm chìa khóa nói:"đây là chìa khóa căn biệt thự ở khu phố xx đường xx còn đây là chìa khóa xe,gia gia ngươi bảo tìm thấy thì đưa cho ngươi"
Lạc Tiêu nghe vậy tay đưa ra nhận chìa khóa nói với Tiêu Dao:"cám ơn ngươi "
Tiêu Dao nghỉ một lúc nói:"ta ngày mai ta đi về Thượng Hải báo cho gia gia của ngươi, mấy hôm nữa ngươi có nhạc hội ta cùng gia gia ngươi sẽ đến "
Lạc Tiêu nghe Tiêu Dao nhắc đến nhạc hội mới nhớ lại lời mời của Riches hắn khẽ gật đầu.
Sau đó Tiêu Dao chào tạm biệt chuẩn bị đi về nhà.
Lạc Tiêu lúc này mới đóng cửa lại, hắn tắm rửa xong lại nhớ về truyện của hắn cùng Phùng Diệp, hắn ngước nhìn lên ánh trăng ngoài bầu trời hắn bắt đầu vào một trạng thái kì diệu nào đó ngâm thơ.
"Khi em ra đi,anh đau em đâu biết
Khi em đi anh nhớ, nhớ một người
Anh nhớ em, nhớ người con gái ấy
Người con gái dịu dàng, thuần khiết Thuần khiết như nước mùa thu.
Khi em đi anh đâu còn lại gì
Anh nhớ,nhớ em nhớ,người con gái ấy
Khi em đi những đêm anh nằm khóc
Khi em đi bỏ lại những tháng ngày,
Bỏ lại anh những kỉ niệm cũ.
Những kỉ niệm ngọt ngào giữa anh và em"