Phương Chính dùng xong bữa trưa ở khách sạn, đang chuẩn bị quay về lầu trúc thì bị thị vệ bên cạnh tộc trưởng cản đường.
- Phương Chính, tộc trưởng đại nhân muốn gặp ngươi!
Phương Chính giật mình, hắn cố nhớ xem là bản thân làm ra việc gì mà lại kinh động đến tộc trưởng nữa rồi.
Nhưng nghĩ rồi nghĩ, cũng không nghĩ ra rốt cuộc là hắn đã làm gì?
Chẳng lẽ nói vì việc hắn sắp lên nhị chuyển đỉnh phong? Không thể nào! Cho dù Cổ Nguyệt Thanh Thư có báo lại việc này với tộc trưởng đi nữa, nhưng Phương Chính còn chưa đột phá, lão đâu có lý do để tìm hắn.
- Sau ta cứ cảm thấy tộc trưởng người ta khó gặp, còn tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác này sau lại dễ gặp đến vậy nhỉ? Bất quá, binh đến tường chặn, đến xem thử một hai cũng không hao tổn gì!
Phương Chính trong lòng thở dài, bên ngoài lại mỉm cười gật đầu, đi theo gã thị vệ đến gia chủ các.
Mật thất thứ hai trong bí động giữa khe đá.
Phương Nguyên kết thúc quá trình hấp thu nguyên thạch khôi phục chân nguyên.
Lúc này, trên người hắn đã có sự biến đổi.
Tu vi của Phương Nguyên đã không còn là nhị chuyển sơ giai, mà là nhị chuyển trung giai.
Đây hoàn toàn là công lao của xích thiết xá lợi cổ.
Phương Nguyên trước đó rời khỏi rừng đá, quay lại mật thất thứ hai liền dùng nó, đưa tu vi của bản thân lên nhị chuyển trung giai.
Sau đó liền dùng nguyên thạch khôi phục chân nguyên đến bốn thành bốn.
Lúc này, Phương Nguyên đứng lên, đẩy ra cửa đá.
Hắn quay lại rừng đá, xâm nhập vào vị trí trung tâm.
Hắn vừa đạp một bước vào trong đường cảnh giới của đàn khỉ, trong cột đá lập tức xuất hiện một đám con ngọc nhãn thạch hầu đang phẫn nộ.
Chúng nó khẹt khẹt kêu to, bổ nhào về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên mặt không đổi sắc, phần lớn lực chú ý thì đang tập trung vào cái hốc đá trên tầng cao nhất.
Ngọc nhãn thạch hầu thông thường, chỉ cần không lọt vào trong bao vây của bọn chúng, cũng không đáng lo.
Mấu chốt của vấn đề nằm ở con thạch hầu vương này.
Rốt cuộc là cổ trùng nào đang sống nhờ trên người nó đây?
Điểm này Phương Nguyên cũng không suy đoán được.
Phương Nguyên vừa chầm chậm lùi về phía sau vừa cẩn thận quan sát, thế nhưng con thạch hầu vương này vẫn một mực không lộ diện.
Phương Nguyên âm thầm cảm thấy kỳ lạ trong lòng:
- Lẽ nào đàn khỉ này không có hầu vương? Nếu như có hầu vương, nhà cửa bị xâm phạm như vậy, nó ắt xông ra trước tiên.
Đợi một chút, hay là nó đã ra rồi!
Hắn mới vừa nghĩ đến đây, xuân thu thiền vốn vẫn một mực ngủ say trong không khiếu chợt hiện ra, thân thể còn không ngừng run rẩy, yếu ớt phát ra một tiếng kêu mỏng manh, như thể đáp lại nỗi hoảng sợ trong nội tâm Phương Nguyên.
Bản mệnh cổ cảnh báo!
Trong thoáng chốc, tóc gáy Phương nguyên dựng đứng.
Hắn không chút nghĩ ngợi, vô thức toàn lực thúc giục bạch ngọc cổ.
Toàn thân hắn bao phủ trong một quầng sáng bạch ngọc.
Ngay sau đó, một con thạch hầu vương lớn gấp ba lần thạch hầu bình thường bỗng nhiên xuất hiện ở bên trái Phương Nguyên, móng vuốt sắc bén chộp vào trên vai trái hắn.
Phịch một tiếng, công kích thạch hầu vương bị phòng ngự của bạch ngọc cổ ngăn cản, không công trở về.
Trong tích tắc bị công kích này, bạch ngọc cổ bên trong không khiếu Phương Nguyên đột nhiên sáng lên, bỗng chốc hấp thu đến hơn nửa thành chân nguyên đỏ tươi.
Đổi lại là Phương Nguyên lúc nhị chuyển sơ giai, chừng ấy sẽ là tiêu hao gần trọn một thành chân nguyên đỏ nhạt.
Từ đây có thể thấy được, một kích đánh lén hung bạo thạch hầu vương có bao nhiêu nham hiểm tàn nhẫn!
Ngay cả Phương Nguyên tính tình điềm tĩnh lúc này cũng không không khỏi ướt mồ hôi.
Nếu không phải mấy ngày nay hắn cố gắng tôi luyện bản thân, mài giũa mình đến trạng thái chiến đấu tốt nhất thì không chừng đã xong trong tay thạch hầu vương rồi.
Vừa rồi chỉ cần có hơi phản ứng không kịp, vai trái Phương Nguyên ắt phải không thể bảo vệ được, toàn bộ cánh tay trái cũng đừng mơ dùng được nữa.
Kết cục của Phương Nguyên sẽ thê thảm hệt như kết cục của Cổ Nguyệt Man Thạch trước đó không lâu.
- Trên người của thạch hầu vương vậy mà sống nhờ một cổ trùng hoang dại có khả năng làm ẩn thân!
Phương Nguyên cấp tốc lùi về, hắn không có cổ trùng để dò xét ẩn hình, tức thì đã rơi vào hạ phong.
Con thạch hầu vương này tựa hồ càng xảo quyệt hơn thạch hầu thông thường, sau một kích không trúng, nó lại tiếp tục ẩn thân, không biết đã ẩn nấp đến chỗ nào.
Không cần nghi ngờ, điều này đã gây ra cho Phương Nguyên một áp lực tâm lý khổng lồ.
Hắn thúc giục bạch ngọc cổ, tạo thành phòng ngự toàn thân, mỗi thời mỗi khắc đều đang tiêu hao chân nguyên.
Hắn không thể một mực duy trì nó.
Cho dù là lúc quần nhau với bầy thạch hầu, hắn cũng luôn luôn ở thời khắc mấu chốt mới khởi động bạch ngọc cổ tiến hành phòng ngự.
Nếu như liên tục duy trì trạng thái như vậy thì cũng không được bao lâu, chân nguyên của hắn sẽ tiêu hao gần như không còn gì.
Hơn năm trăm con thạch hầu hùng hùng hổ hổ chạy đến bao vây quanh Phương Nguyên.
Phương Nguyên cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách.
Khí thế của một vài con thạch hầu càng ngày càng yếu, vài con bỗng nhiên quay lại chỗ cũ, bắt đầu quay lại nhìn nhà mình.
- Khẹt!
Đúng lúc này, ngọc nhãn thạch hầu vương lại xuất hiện, lớn tiếng hiệu lệnh.
- Khẹt khẹt!
Bầy khỉ lập tức hưởng ứng, mê man và do dự biến mất, lần nữa triển khai truy sát Phương Nguyên.
Nhìn hơn năm trăm con ngọc nhãn thạch hầu miệt mài truy sát mình, Phương Nguyên cũng không hoảng lại, trái lại khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
Biến cố này sớm trong dự liệu của hắn.
Hắn thâm nhập vào trung tâm rừng đá nhưng chỉ lựa chọn một tuyến đường dễ dàng nhất, đả thông một lối đi mà thôi, xung quanh lối đi này vẫn tồn tại một số lượng lớn đàn thạch hầu.
Lối đi này, đối với Phương Nguyên mà nói, vô cùng quen thục.
Nhưng với những con khỉ trí tuệ không cao này, chúng nó sao có thể biết được điều này? Dưới sự xúi giục của thạch hầu vương, đàn thạch hầu xông ra loạn xạ trong rừng đá, hiển nhiên là xâm phạm vào đường cảnh giới của đàn khỉ khác, rất nhanh thì dẫn đến phản kích của những đàn khỉ này.
Rừng đá rơi vào hỗn loạn!
Vô số con ngọc nhãn thạch hầu đứng ở lập trường bảo vệ nhà cửa của mình mà bắt đầu chém giết lẫn nhau.
Nếu như lại thêm vài chục năm nữa, nói không chừng thạch hầu vương có thể phát triển thành ngàn thú vương, hoàn toàn có thể thống nhất khu rừng đá này.
Thế nhưng hiện tại, nó chỉ là bách thú vương, vẫn không có năng lực khống chế nhiều thạch hầu như vậy.
Những đàn thạch hầu khác nhau rơi vào trong cuộc chiến hỗn loạn.
Trong lúc nhất thời, bên tai Phương Nguyên toàn là tiếng kêu khẹt khẹt rối loạn của bọn khỉ.
Hơn năm trăm con thạch hầu đuổi giết hắn nhanh chóng bị đàn thạch hầu quấn chân, nhưng con thạch hầu vương thì vẫn đuổi theo Phương Nguyên không bỏ.
Phương Nguyên vừa đánh vừa lui.
Trong khoảng thời gian này, thạch hầu vương nhiều lần đánh lén hắn, mỗi lần đều khiến cho chân nguyên hắn tổn hao một lượng lớn.
May mà trước lúc đến đây, hắn đã tấn thăng trung giai.
Bằng không, với chút ít chân nguyên sơ giai kia, làm sao hắn có thể chống đỡ được tiêu hao như vậy.
Phương Nguyên hoàn toàn lâm vào thế hạ phong tuyệt đối, hắn không nắm được sơ hở nào của thạch hầu vương.
Cơ hội phản kích duy nhất chính là trong tích tắc thạch hầu vương tấn công.
Thế nhưng, Phương Nguyên dù phản ứng được nhưng lại không kịp làm ra động tác phản kích nào.
Thạch hầu vương có cổ trùng ẩn thân, nắm chắc quyền chủ động, lúc nào muốn tập kích Phương Nguyên thì tập kích.
Cho dù Phương Nguyên chém nó bị thương, nó cũng có thể sử dụng cổ trùng ẩn thân bình yên bỏ trốn, có thể nói là đã đứng ở thế bất bại.
- Ta không có cổ trùng phá bỏ ẩn hình, phần thắng trong trận chiến này cực nhỏ! Nếu như có thủ đoạn công kích phạm vi lớn thì có lẽ ta có thể thử một lần, thế nhưng nguyệt mang cổ...!Trừ phi gặp may, vừa vặn bắn trúng thạch hầu vương, nhưng khả năng này thật sự quá nhỏ bé.
Phương Nguyên nhìn thấu tình hình, lập tức lùi lại.
Thế nhưng thạch hầu vương lại tựa như đã quyết tâm rồi, phải giết bằng được hắn.
Phương Nguyên lùi đến cự ly cách cửa đá một trăm thước thì chợt dừng bước.
- Chân nguyên của ta chỉ còn hơn một thành một ít, với cự ly một trăm bước, ta hoàn toàn không chống đỡ được.
Cho dù là tiến vào mật thất thứ hai, đóng cửa đá, con thạch hầu vương này cũng có thể phá cửa mà vào!
Phương Nguyên vốn cho rằng, con thạch hầu vương này truy sát mình trong một khoảng thời gian dài thì hẳn là sẽ bỏ cuộc.
Nhưng thật không ngờ nó lại cố chấp như vậy.
Lúc này, hắn đã lùi ra khỏi rừng đá, xung quanh là một vùng đất trống.
Vô số thạch hầu chiến nhau hỗn loạn trong rừng đá, không khí sôi trào, tiếng động chúng nó phát ra vô cùng huyên náo, vang vọng ong ong trong khoảng không gian giữa lòng núi này.
Phương Nguyên không đi nữa, trực giác trong chiến đấu nói cho hắn biết, thạch hầu vương đang ẩn thân ở chỗ nào đó, chờ đợi sơ hở của hắn, sau đó thực hiện một kích chí mạng.
Phương Nguyên biết mình đã rơi vào bước đường cùng.
Nếu như là cổ sư nhị chuyển thông thường, e rằng lúc này đã suy sụp, không chịu nổi áp lực vô hình này.
Thế nhưng Phương Nguyên vẫn bình tĩnh như trước.
Tình hình này cũng trong dự tính của hắn, chỉ là khả năng xảy ra rất nhỏ mà thôi.
Theo lý mà nói, thạch hầu vương cũng sẽ có tập tính của thạch hầu, lưu luyến nhà mình.
Nhưng không biết vì lẽ gì, con thạch hầu vương này cứ đuổi theo, không giết chết Phương Nguyên thì không bỏ.
- Nếu lựa chọn mạo hiểm, thì phải có giác ngộ trả giá bằng sinh mạng!
Phương Nguyên bắt đầu cởi áo xuống, ánh mắt rét lạnh..