Tin tức Phương Chính lần thứ ba thua trước Thanh Thư truyền ra ngoài, nhưng lại không làm cho tộc nhân bận tâm.
Toàn bộ sự chú ý của họ chỉ đổ dồn lên hai con cổ trùng là cung cổ và mũi tên cổ.
Việc Phương Chính nghiên cứu cổ phương chỉ có cao tầng gia tộc với Thanh Thư biết được.
Người bên ngoài căn bản không được nghe tới.
Hiện tại tin tức này truyền ra, đem tộc nhân vừa kinh ngạc, vừa thán phục một phen.
Trong thời gian ngắn, danh tiếng của Phương Chính đã lan đến hai gia trại còn lại.
Bạch Ngưng Băng của Bạch gia vang danh Thanh Mao sơn ở tốc độ tu hành nhanh chóng, chiến lực kinh người.
Nhưng dưới sự cố ý tuyên truyền của Cổ Nguyệt sơn trại, trong chớp mắt địa vị của Phương Chính được đẩy lên cao hơn.
Ngay sau khi danh tiếng của Phương Chính truyền ra không lâu, phía Bạch gia trại cũng thổi ra chút gió rằng: "Bạch Ngưng Băng muốn so chiêu với Phương Chính".
Tháng bảy, đầu thu.
Phương Chính và Xích Sơn so đấu khí lực, lấy kết quả Phương Chính thắng mà kết thúc.
Tin này vừa ra, phía Hùng gia trại cũng thả ra tiếng gió: "Hùng Lực muốn so khi lực với Phương Chính".
Chỉ trong thời gian chưa đầy nửa tháng, Phương Chính đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn Thanh Mao sơn.
Mà bản thân hắn lúc này, lại đang ở yên trong phòng tu hành.
Phương Chính mở hai mắt, dừng quán trú chân nguyên vào một con cổ trùng đang nằm trong không khiếu.
Con cổ trùng này có bề ngoài giống như một con gấu ngựa, nhưng chỉ lớn cỡ bàn tay.
Đây là tông hùng bản lực cổ, nhị chuyển cổ trùng.
Tác dụng của nó là tăng khí lực vĩnh cửu cho cổ sư, tương tự như bạch thỉ cổ.
Chỉ là bạch thỉ cổ tăng lên một trư lực, còn tông hùng bản lực cổ tăng lên một hùng lực.
Phương Chính đã mua nó từ cửa hàng hệ thống từ một tháng trước, mỗi ngày đều dành thời gian để sử dụng nó.
Nếu không như vậy, hắn căn bản cũng không thắng được Xích Sơn bẩm sinh đã có cự lực.
- Ta cũng không định đi lực đạo, sau khi dùng xong tông hùng bản lực cổ, sau này cũng không định dùng thêm lực đạo cổ trùng khác.
Nếu không phải tu vi hiện tại còn yếu, Phương Chính cũng không dùng tông hùng bản lực cổ.
Hắn cảm thấy với khí lực tự thân cùng với một trư lực đã đủ dùng, nhưng để bảo đảm, cho nên mới dùng thêm tông hùng bản lực cổ.
Phương Chính cũng không ngờ, ngay khi mình có thêm gần một hùng lực, Xích Sơn lại đột ngột ước chiến khí lực với hắn.
Hắn cảm thấy vừa hay thử sức một phen, không ngờ lại hơn Xích Sơn một chút về mặt này.
- Nói tới cũng phải nói, Xích Sơn quả thật là mạnh bẩm sinh.
Hắn không có cổ trùng tăng khí lực vĩnh cửu, chỉ bằng vào khí lực tự thân, rèn luyện cùng một ít cổ trùng phụ trợ, vậy mà khí lực lại lớn đến như vậy.
- Khí lực tự thân của ta sau mười năm rèn luyện cũng không yếu, có thể bằng hai phần ba khí lực của một trư lực.
Công thêm một trư lực, hai phần ba hùng lực lại chỉ hơn hắn chưa tới nửa bước chân.
Thật không dám tưởng tượng việc hắn có trong tay cổ trùng tăng khí lực vĩnh cửu.
Nghĩ đến Xích Sơn, Phương Chính không khỏi cảm thán.
Nếu nói Phương Chính không cảm thấy ngưỡng mộ trước khí lực của Xích Sơn thì chính là nói dối.
Nhưng nếu nói ganh tị, hắn lại không có chút nào như vậy cả.
- Còn về so đấu với hai gia trại kia, phía Hùng gia trại trước mắt cứ đẩy cho Phương Nguyên.
Còn về Bạch Ngưng Băng, e gần phải trốn tránh một thời gian, tận lực không đấu với hắn.
Nếu hỏi Phương Chính trên Thanh Mao sơn này hắn sợ giao chiến với ai nhất? Câu trả lời chắc chắn là Bạch Ngưng Băng.
Người này hiện tại chẳng khác nào một tên điên, đến cả ma đầu Phương Nguyên còn phải kiêng kỵ thì nói gì đến một Phương Chính mới chân ướt chân ráo học cách trở thành ma.
- Mà, Bạch Ngưng Băng điên đã khó đối phó.
Đợi đến lúc hắn có lý trí, có con đường riêng, hắn lại càng khó đối phó hơn.
- Phương Nguyên ma, là do cuộc sống năm trăm năm kiếp trước khiến hắn thành ma.
Còn Bạch Ngưng Băng ma, là bẩm sinh đã là chân ma.
Hoặc ít nhất là từ khi hắn bắt đầu tu hành, hắn liền trở thành chân ma.
Đối phó chân ma đã rất khó khăn, đối phó với chân ma có lý tưởng theo đuổi lại càng khó khăn hơn.
Cách tốt nhất để đối phó loại người này, chính là bóp chết ngay từ khi còn trong trứng.
Bạch Ngưng Băng tu hành trước Phương Chính, hiện tại đã phá trứng chui ra, Phương Chính là không có cách nào bóp chết được.
- Nhưng ai nói ta muốn bóp chết hắn đâu? Ta là loại người thích nhìn ma đầu hoành hành a.
Thế giới này thiếu đi chân ma, là chẳng còn đặc sắc.
Phương Chính mỉm cười, đi mở cửa sổ, nhìn ra cánh rừng đang thay màu lá.
Một chút gió thu nhè nhẹ thổi, lá vàng phơ phất tiễn hạ đi.
Ngay tại lúc này, Phương Chính cảm thấy trong lòng mình tràn ngập phấn khởi không nói rõ nên lời.
Mà trong lúc này, tin tức một con ngũ chuyển hoang dại cổ trùng xuất hiện ở vùng phụ cận thôn trang dưới chân núi đang được đưa về sơn trại.
Trong chớp mắt đã làm cả Cổ Nguyệt sơn trại chấn động.
Ba ngày sau.
Bầu không khí trong đại sảnh cực kỳ ngưng trọng.
Nhóm gia lão lặng lẽ ngồi, sắc mặt hoặc là lạnh lùng, hoặc là u ám, hoặc là nặng nề.
Tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác ngồi ở chủ vị cũng khó nén ưu sầu trong mắt:
- Ba ngày trước, phụ cận thôn trang dưới chân núi xuất hiện một con thôn giang thiềm.
Con cóc này hình như là ngược dòng Hoàng Long mà lên, vô ý lưu lạc đến nơi này.
Hiện tại nó chặn ở một nhánh sông, ngủ tại nơi đó.
Nếu như bỏ mặc nó, sơn trại sẽ luôn luôn ở trong khủng hoảng.
Chư vị gia lão ngồi đây, có thượng sách gì có thể đuổi con cóc này chăng?
Các gia lão ông nhìn ta, ta nhìn ông, trong một lúc, không ai nói gì.
Thôn giang thiềm là cổ trùng ngũ chuyển, sức mạnh to lớn, há mồm phun là nước sông tràn lan.
Nếu xử lý việc này không tốt mà chọc giận nó, e rằng hơn nửa Thanh Mao sơn này đều sẽ chìm ngập trong nước, toàn bộ sơn trại cũng bị phá hủy.
Nhưng đó chẳng qua chỉ là do người ta biết một không biết mười.
Thực ra tính tình thôn giang thiềm vô cùng ôn hòa, không hề đáng sợ.
Nó trời sinh thích ngủ, thường hay có người thấy thôn giang thiềm dập dềnh theo sóng trong những con sông lớn.
Chúng nó thường hay ưỡn cái bụng màu trắng lên trời, nằm ngửa trên mặt nước mà ngủ khò khò.
Có đôi khi tỉnh ngủ thì hút nước sông lấp ăn no bụng, sau khi no rồi lại tiếp tục ngủ.
Chúng nó không cảm thấy hứng thú với chiến đấu và giết chóc.
Nếu như gặp phải kẻ địch, phản ứng đầu tiên chính là trốn tránh.
Trừ phi là rơi vào bước đường cùng, thực sự không thể né tránh được, chúng nó mới hung hãn phản kích.
Chiến lực của chúng nó hùng hồn, há mồm ra là có thể phun trào ra cuồn cuộn sông dài, nước sông cuốn sạch cả vùng đất, trong khoảnh khắc là có thể tạo thành một vùng ngập lụt.
Chủ yếu người khác khi nói về thôn giang thiềm, chỉ nói về chiến lực của nó, cho nên khi nghe đến mới sinh ra cảm giác hoảng loạn, sợ hãi.
Mà chúng gia lão lúc này chính là như vậy cho nên mới lựa chọn im lặng.
Trầm mặc hồi lâu, Cổ Nguyệt Xích Luyện mở miệng nói:
- Sự tình rất nghiêm trọng, nhất định phải mau chóng giải quyết.
Một khi tin tức lộ ra ngoài, không chừng sẽ có kẻ bụng dạ khó lường lén lút đến đây, cố ý chọc thôn giang thiềm này, hãm hại bộ tộc Cổ Nguyệt ta.
- Gia lão Xích Luyện nói rất đúng.
Cổ Nguyệt Mạc Trần gật gật đầu.
Mặc dù ông ta là kẻ thù chính trị của Cổ Nguyệt Xích Luyện nhưng vào thời khắc sinh tử tồn vong này, ông ta đã hoàn toàn buông xuống thành kiến ngày trước.
Ngừng lại một chút, ông ta lại tiếp tục nói:
- Còn có một tình huống nghiêm trọng hơn.
Một khi thôn giang thiềm nhấn chìm Thanh Mao sơn, lang sào cũng sẽ ngập nước, để thoát chết, đàn sói ắt phải di chuyển lên núi.
Đến lúc đó, lang triều sẽ bộc phát sớm.
Chúng ta phải giành giật không gian sinh tồn trên đỉnh núi với vô số dã thú.
Chúng gia lão nghe những lời này xong, sắc mặt đều trắng bệch.
Cổ Nguyệt Bác dùng giọng điệu nặng nề nói thêm:
- Mọi người đừng quên nền tảng của sơn trại chúng ta.
Sỡ dĩ trước kia tổ tiên đời thứ nhất lập trại ở nơi này cũng là vì nguyên tuyền dưới chân chúng ta.
Một khi nước nhấn chìm Thanh Mao sơn, e rằng nguyên tuyền này cũng sẽ bị hủy hoại.
- Phải làm sao mới được đây?
- Ôi...! Cho dù ngăn cản được thú triều, sống sót trên đỉnh núi, nhưng sau khi hồng thủy rút đi, nguyên tuyền cũng sẽ biến mất, hàng loạt bầy thú diệt vong, xung quanh là một mảnh đất hoang vu.
Tài nguyên tu hành sẽ thiếu thốn nghiêm trọng.
- Chết thì cũng phải chết chung, không bằng cầu viện Hùng gia trại, Bạch gia trại? Tất cả mọi người đều là ba con châu chấu buộc trên một sợi dây, ta không tin bọn họ sẽ không ra sức!
Các gia lão thì thầm với nhau, ẩn hiện sự hoảng loạn, có người đã bắt đầu nghĩ đến cầu viện binh.
- Bây giờ cầu viện còn hơi sớm.
Cổ Nguyệt Bác lắc đầu, phủ định ý nghĩ này trước tiên.
- Bây giờ còn chưa phải thời khắc khó khăn nhất.
Năm đó, khi tổ tiên đời thứ nhất vừa dựng sơn trại cũng có một con ngũ chuyển huyết hà mãng tập kích đến, bị tộc trưởng đời thứ nhất giết chết.
So với huyết hà mãng, thôn giang thiềm đã dễ thương hơn nhiều rồi.
- Nó có tính tình dễ chịu, không mảy may đụng đến phàm nhân.
Chỉ khi cảm nhận được khí tức của cổ trùng khác thì mới cảnh giác.
Sau khi nó bị thương nặng mới phát điên, phun nước.
Ta trong lúc tình cờ từng nghe tộc trưởng đời trước nói qua một tin đồn liên quan đến thôn giang thiềm...
Trong đại sảnh, Cổ Nguyệt Bác đĩnh đạc nói, giọng nói thong dong.
Chúng gia lão chuyên chú lắng nghe, vẻ căng thẳng hốt hoảng trên mặt dần dần vơi bớt.
- Thật không hỗ là tộc trưởng, chỉ một cuộc nói chuyện là có thể ổn định lòng người.
Cổ Nguyệt Dược Cơ nhận thấy biến đổi của bầu không khí, nhìn chăm chú Cổ Nguyệt Bác, trong lòng tán tụng một tiếng.
- Dựa theo lời vừa rồi của tộc trưởng đại nhân thì xua đuổi thôn giang thiềm này cũng không phải việc quá khó.
Một vị gia lão mở miệng nói.
- Cũng không thể nói như vậy.
Cổ Nguyệt Bác lắc đầu.
- Đây cũng chỉ là lời đồn, cũng không phải thấy tận mắt, càng chưa từng thực hiện qua.
Sự việc trọng đại, không thể qua loa.
Ta nghĩ, tạm thời hãy cứ phái một tổ cổ sư đi thử một lần trước.
Chúng gia lão đều gật đầu.
Cổ Nguyệt Xích Luyện liền nói:
- Vậy không bằng để một người của Xích gia ta đi làm việc này đi.
Chúng gia lão nghe xong liền biết đó là ai, liền gật đầu tán đồng.
Tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác khẽ cười nói:
- Nếu như vậy thì lệnh tiểu tổ Xích Sơn đi một lần đi..