Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

chương 116: 116: có những thứ không cần phải bận tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mãi cho đến ban đêm, đại hội đấu cổ mới kết thúc.

Trên sườn núi Hội Minh, trận doanh của các cổ sư đến từ ba đại gia tộc đã không còn phân ra rõ ràng như trước đây.

Các cổ sư đã phủ đầy tất cả sườn núi, chỉ là mơ hồ có ba nhóm người tương đối đông đúc hơn.

Luận bàn đấu cổ là một sự giải tỏa bực tức, nhưng đồng thời cũng là một sự thỏa hiệp.

Ở một thế giới lấy sức mạnh làm quan niệm giá trị thứ nhất này, có sức mạnh là có được tôn trọng, và mới có cơ sở để hợp tác.

Từ sau khi Hùng Lực khiêu chiến Phương Chính xong, hắn còn gặp phải ba lời khiêu chiến khác.

Sau khi đánh bại những người này, cũng chẳng còn ai khác khiêu chiến với hắn.

Chủ yếu là do hắn là người mới, danh tiếng có lớn đi nữa, chung quy cũng không có thù hận gì với ai.

Người khiêu chiến hắn bất quá cũng chỉ là do ganh tị, những tinh anh của hai gia trại khác cũng không rảnh bận tâm.

Mà Phương Nguyên lại càng không có ai khiêu chiến qua.

Đây là vì hắn cũng chỉ là một người mới, còn chưa có bao nhiêu giao tiếp với cổ sư hai nhà khác, càng không có ân oán tình thù gì.

Về phần cổ sư trong bản trại, ở vào trường hợp như thế này, bọn họ sẽ không khiêu chiến người cùng tộc.

Hội minh kết thúc thành công, Cổ Nguyệt bộ tộc, Bạch gia và Hùng gia tạm thời đạt thành minh ước.

Thứ nhất, ban bố pháp lệnh.

Ba tộc tạm thời bỏ qua ân oán, chung tay chống lại lang triều, lúc nguy cấp nhất định phải viện trợ lẫn nhau.

Đồng thời nghiêm cấm nội bộ giết hại nhau, thiết lập tổ điều tra giám sát, một khi phát hiện ra, kẻ sát nhân sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc, đồng thời bị ba nhà cùng nhau trừng phạt, kẻ sát nhân nhất định phải đền mạng.

Nếu kẻ sát nhân trốn chạy ở bên ngoài thì phải lấy người thân đền mạng.

Cho dù là cổ sư tử vong, cổ trùng thu về từ trên cơ thể cũng phải nộp lên trên, một mình chiếm đoạt sử dụng, xử lý giống như tội giết người.

Sau khi nộp cổ trùng lên trên thì có thể đổi được chiến công.

Thứ hai, thiết lập bảng chiến công.

Lấy tiểu tổ làm đơn vị, từng thời từng khắc thể hiện ra xếp hạng chiến tích của các tiểu tổ trong ba đại gia tộc.

Một con ngươi của điện lang đổi được mười điểm chiến công.

Chiến công có thể đổi vật tư như cổ trùng, nguyên thạch, vân vân...

Sự xuất hiện của bảng chiến công tất nhiên đã kích thích sự nhiệt tình không gì sánh nổi của các cổ sư.

Kết quả so tài đấu cổ cũng không thể nói rõ kết quả chiến đấu chân chính của hai bên.

Như Hùng Khương và Bạch Bệnh Dĩ mà nói, ngoài thủy toản cổ ra, Bạch Bệnh Dĩ ắt hẳn còn những thủ đoạn tấn công khác, ảnh thương cổ của Hùng Khương lại chỉ có tác dụng trong phạm vi mười thước.

Hơn nữa, bất cứ một trận đấu nào cũng có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng đến kết quả.

Luận bàn đấu cổ thiếu đi sức thuyết phục nhất định nhưng bảng chiến công lại cung cấp một sàn đấu cạnh tranh công bằng hơn.

Các cổ sư từ ba đại đại gia tộc đều sẽ ra sức săn điện lang, tranh giành thứ tự cao hơn trên bảng chiến công.

Đây không chỉ liên quan đến vinh quang bản thân mà đó càng là liên quan đến thể diện gia tộc.

Nhất là ba hạng đầu trên bảng chiến công sẽ thể hiện ra cảnh tượng cạnh tranh kịch liệt chưa từng có, gần như ngày nào vị trí thứ tự ba hạng đầu đều có sự thay đổi.

---

Thời gian trôi nhanh như những bông tuyết rơi trong gió.

Tháng giêng, cuối đông.

Những cơn gió tuyết vẫn như cũ lạnh lùng thổi.

Phương Chính đạp chân trên nền tuyết trắng, thở ra một hơi dài.

Trên mặt đất xung quanh hắn lúc này nằm bảy tám xác điện lang.

Những con sói này cũng không phải là tàn lang, chúng đều là những con sói khỏe mạnh.

- Gần đây mới phát hiện, lang triều vậy mà lại diễn ra trước so với nguyên tác.

Ta còn nhớ rõ là vào mùa xuân mới có điện lang khỏe mạnh.

Không ngờ hiện tại chỉ mới cuối đông, bọn chúng đã xuất hiện nhiều như vậy.

Phương Chính tại trong lòng cảm thán, trong khi đang vội vã thu thập mắt sói.

Tiểu tổ năm người của hắn vừa mới giải quyết xong đàn sói gần năm mươi con.

Hiện tại mỗi người đều đang chia ra thu thập mắt sói tranh thủ thời gian.

Bãi chiến trường này hiện tại loang lổ máu của điện lang, rất nhanh sẽ thu hút bầy điện lang khác tới đây.

Cho dù sức chiến đầu của họ có cao, căn bản cũng không thể chống đỡ liên tục.

Trong tình cảnh hiện tại, Phương Chính cũng bỏ luôn thói quen thu thập nanh cùng da sói.

Mà không chỉ hắn, dưới tình cảnh có thể gặp bầy sói bất cứ lúc nào, cũng chẳng có cổ sư nào rảnh rỗi đi thu thập mấy thứ đó.

Sau khi chiến đấu xong, ai cũng sẽ tập trung thu lấy mắt sói để đổi điểm chiến công, còn lại đều sẽ bỏ.

Grú...

Lúc này, từ xa vọng đến tiếng sói tru.

Năm người lập tức hơi tái mặt, vội vàng bỏ mắt sói vào trong túi bên eo, sau đó lập tức rút đi.

Mặc dù vẫn còn một vài cái xác chưa lấy mắt, nhưng năm người cũng không ai cảm thấy tiếc.

Trước đó bọn họ đã giết qua ba đàn điện lang lớn nhỏ khác nhau, đây đã là đàn thứ tư.

Chân nguyên hiện tại của họ đã không còn bao nhiêu.

Nếu ham chiến lợi phẩm mà ở lại, lỡ như lọt vào vòng vây của bầy sói thì nguy hiểm vô cùng.

Một chút điểm chiến công cũng không đáng để liều mạng.

Cho nên, năm người dứt khoát rút khỏi chiến trường, quay lại sơn trại.

Về đến nơi, cũng đã vào khoảng giữa trưa.

Tuyết trắng phủ đầy, cổng sơn trại người đến người đi, khác hẳn với lúc trước, người đi trên đường bây giờ đa số đều là cổ sư, chỉ có một số rất ít là phàm nhân.

Dưới ảnh hưởng của lang triều, nơi rừng núi cũng không an toàn, các thợ săn hoàn toàn không dám lên núi săn bắn, đồng ruộng cũng đều bỏ hoang.

Trên đường cái, các cổ sư lại là sĩ khí tăng vọt, một đám mang theo vết máu loang lổ mà trở về từ bên ngoài, người thì tinh thần rạng rỡ mà xuất phát.

Bọn họ hoặc là bàn tán thứ tự trên bảng chiến công, hoặc là tham khảo tâm đắc của nhau khi đi săn điện lang, hoặc là bàn luận về cổ sư ưu tú của trại khác.

Tiểu tổ Thanh Thư đi trên đường, liền nhận được chào hỏi của những người xung quanh, còn được họ chủ động nhường đường.

Năm người vừa đi vừa chào hỏi, tiếp cận quảng trường trước gia chủ các.

Trên quảng trường đã dựng lên một cái đài, việc đổi chiến công thực hiện ở ngay tại chỗ này.

Một lượng lớn cổ sư tụ tập ở đây.

Các cổ sư nhất chuyển thì ghi chép, một số cổ sư nhị chuyển thì chen chúc nhau, dùng mắt sói còn dính vết máu đổi lấy chiến công.

Còn có một bộ phận người thì đang dùng chiến công để đổi lấy nguyên thạch hoặc là cổ trùng, thức ăn cho cổ trùng, vân vân...

Ngay giữa quảng trường, một cây cờ khổng lồ dựng đứng ở đó, trên mặt cờ chuyển động chữ viết của thế giới này, thời thời khắc khắc thay đổi.

Đây là bảng chiến công, bên trên có hơn mười con du tự cổ sống nhờ.

Du tự cổ là nhất chuyển cổ trùng được các cổ sư hậu cần nhất chuyển điều khiển, có thể tùy theo ý mình mà thay đổi nội dung chữ viết trên mặt lá cờ.

- Hừ, hạng nhất sao vẫn là tiểu tổ Bạch Bệnh Dĩ của Bạch gia?

Có người nhìn lên bảng chiến công, nhíu mày.

- Ta xem thử chút, Bạch Bệnh Dĩ là hạng nhất, tiểu tổ Thanh Thư tộc ta là thứ hai, tiểu tổ Hùng Lực là thứ ba...!Tiểu tổ của ta là vị trí một trăm ba mươi bảy.

Có cổ sư thì thầm đếm.

Phương Chính thờ ơ nhìn, cùng ba người còn lại đứng đợi Thanh Thư đi giao mắt sói đổi điểm.

Rất nhanh, liền có người kêu lên:

- Thay đổi, thay đổi rồi! Tiểu tổ Thanh Thư lên vị trí thứ nhất, đẩy tên ma ốm Bạch gia xuống!

Trên bảng chiến công, nét chữ kí hiệu tiểu tổ Thanh Thư ở vị trí thứ hai bỗng nhiên từ tĩnh hóa động, leo lên phía trước, dùng "tay" kéo tiểu tổ Bạch Bệnh Dĩ ở hạng nhất xuống, sau đó bản thân mình thì leo lên vị trí thứ nhất, đồng thời còn dùng "chân" đạp đạp.

Động tác nhân tính hoá như thế trên chữ viết này đương nhiên là do cổ sư điều khiển du tự cổ gây ra.

Thấy thay đổi thú vị lần này, cổ sư trong quảng trường đều phát ra một trận cười ha ha, dựng ngón tay cái với tiểu tổ Thanh Thư, còn khen ngợi không ngớt vị cổ sư nhất chuyển điều khiển du tự cổ, mặt mày sáng hồng, nét mặt hưng phấn.

- Thanh Thư đại nhân, ngài thật không hỗ là đệ nhất nhân trong cổ sư nhị chuyển của chúng ta!

- Thanh Thư đại nhân, ngài thật là quá tuyệt!

Cổ Nguyệt Thanh Thư bước đi trong đám người, mỉm cười mà đáp lại.

Ánh mắt lại không khỏi liếc nhìn Phương Chính đang im lặng đi ở phía sau một chút.

Nếu nói chiến công, thì công lớn nhất phải là của Phương Chính.

Hắn dựa vào cung cổ cùng mũi tên cổ, giết điện lang còn muốn nhiều hơn cả Thanh Thư.

Gần như hiện tại, Phương Chính đã trở thành chủ công của tiểu tổ, Thanh Thư mơ hồ đã thành người yểm trợ cho hắn.

Chính vì như vậy, Thanh Thư mới có ý chí đi lên tam chuyển.

Nhưng công việc cứ ngày một nhiều, đến hiện tại hắn vẫn chưa thể trùng kích được.

Phương Chính lúc này lại đạm mạc nhìn quanh.

Mấy lời khen ngợi xung quanh căn bản cũng không chạm được tới hắn.

Hoặc là nói, hắn cảm thấy quá tầm thường để phải bận lòng.

Con người sống trong xã hội, ai cũng sẽ cảm thấy hãnh diện khi được khen ngợi.

Nhưng đến một lúc nào đó, những lời khen ngợi trở nên quen thuộc, người nhận nó cũng sẽ chẳng còn cảm thấy được gì.

Giống như thể đó là điều hiển nhiên phải vậy, không cần bận tâm.

Nhưng với Phương Chính, hắn không bận tâm, không phải vì cảm thấy đây là hiển nhiên.

Hắn chỉ là chưa từng quan tâm người bên ngoài nhìn hắn như thế nào.

Cũng có thể nói, từ khi ở tuổi mười hai của kiếp trước, hắn đã chẳng muốn sống dựa vào ánh nhìn của người ngoài.

Đối với Phương Chính hiện tại mà nói, lới khen hay lời mắng chửi so với tiếng sói tru cũng chẳng có khác nhau là mấy.

Tiếng sói tru cho thấy đàn sói đang ở gần, thì tiếng những người này cũng giống như đang thông báo với hắn là họ đang ở gần.

Tất cả chỉ có như vậy.

Lúc này, ánh mắt Phương Chính bỗng dừng lại ở một góc.

Trong đôi mắt đen phẳng lặng của hắn, phản chiếu hình ảnh cô độc của Phương Nguyên.

Bốn thành viên còn lại của tiểu tổ thấy Phương Chính thoáng dừng, cũng liền theo tầm mắt nhìn thấy được Phương Nguyên đang đứng đó.

- Phương Nguyên vẫn còn một mình sao?

- Chẳng trách vị trí của hắn trên bảng chiến công lại thấp như vậy.

- Phương Nguyên cũng thật là, hắn cứ như vậy thật không tốt chút nào.

Bọn họ nhỏ giọng nói, nhưng nhìn thấy Phương Chính hơi cau mày, cũng liền chủ động im lặng.

Thật lòng nói, nếu trong tiểu tổ có chức tổ phó, thì hiện tại tổ phó chắc chắn là Phương Chính.

Phương Chính là người có dũng có mưu, ngay cả tộc trưởng cũng không ít lần nói qua, hắn trời sinh có tính lãnh đạo.

Trong việc lãnh đạo, hắn học một biết mười, thậm chí tầm mắt còn rất rộng rãi, nếu giao gia tộc vào tay hắn, chắc chắn sẽ lớn mạnh hơn bây giờ nhiều lần.

- Ta lúc nào mới được như Phương Nguyên đây?

Không giống như họ tưởng, Phương Chính lại đang suy nghĩ xem liệu có nên tìm cơ hội giết quách bốn người này ngay luôn không?

Mà Phương Nguyên hiện tại đang đứng ở trong đám người, lặng lẽ nhìn bảng chiến công cao cao đứng thẳng nơi đó.

Không cần phải nghi ngờ, vị trí cuối cùng trên bảng chiến công viết bốn chữ to: "Tiểu tổ Phương Nguyên".

Những cổ sư khác nhìn thấy vậy đều cho là nhục nhã, nhưng ánh mắt Phương Nguyên lại rất bình tĩnh, không hề để ý.

Sau khi được Cổ Nguyệt Bác đề bạt làm tổ trưởng, hắn chưa bao giờ có ý định mời chào những tổ viên khác.

Hắn là tổ trưởng trơ trụi, là tiểu tổ đặc biệt nhất trong ba đại gia tộc Thanh Mao sơn.

Chỉ có một mình hắn, thành quả đi săn mỗi ngày ắt hẳn không nhiều như tiểu tổ khác.

Đương nhiên, theo thực lực cá nhân của Phương Nguyên hiện nay, nếu hắn thật sự bộc lộ ra, vị trí xếp hạng cũng không phải là ở cuối cùng được.

Nhưng điều này không có chút ý nghĩa nào đối với Phương Nguyên.

Hắn không quá cần chiến công, vật tư sinh hoạt, thức ăn cổ trùng, hắn đều đã có tích trữ.

Lúc trước hắn còn định dùng chiến công đổi một con ngư lân cổ nhưng bây giờ đã không cần nữa.

Hiện tại hắn mỗi ngày đi săn điện lang, một là để phù hợp với tình hình, làm dáng một chút, hai là vì tích lũy một ít chiến công, dùng để đổi lấy cánh hoa nguyệt lan.

Dù sao thì nguyệt mang cổ của hắn vẫn còn cần loại thức ăn này..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio