- Sư huynh! Đồ vô liêm sỉ, hèn hạ nhà ngươi! Năm đó ngươi ám hại ta, có từng nghĩ đến hôm nay? Ha ha, trời không phụ người có lòng, rốt cuộc để cho ta tìm được ngươi.
Hôm nay ta không chỉ muốn làm cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn, khiến cho ngàn năm mưu tính của ngươi biến thành hư không, còn muốn đoạt lại cơ duyên thuộc về ta! Một ngày này, ta đã chờ quá lâu rồi!
Thiên Hạc Thượng Nhân dừng hồi tưởng, ngửa mặt lên trời thở dài, sát khí lẫm liệt.
Nhưng lão còn chưa chân chính ra tay, Cổ Nguyệt lão tổ đã giành trước một bước!
Máu loãng trên mặt đất, bỗng nhiên dâng trào như dòng nước xiết, giống như thủy triều, trong khoảnh khắc có khí thế ngập trời.
Mùi máu tanh hôi đập vào mặt, bên trong máu loãng có hàng ngàn hàng vạn huyết tích tử ong ong b ắn ra, lít nha lít nhít.
Ào ào ào…
Một trận tiếng vỗ cánh vang lên, vô số đao sí huyết bức cũng bay vút lên, bao phủ đất trời, vây giết đàn hạc trên không trung.
Bầy hạc lập tức đại loạn.
Huyết tích tử, đao sí huyết bức đều nhỏ hơn thiết uế phi hạc rất nhiều, chiếm hết lợi thế khi chiến đấu.
Thiên Hạc Thượng Nhân giận dữ, gào lên một tiếng, thúc giục phi hạc vương dưới người, trực tiếp lao về phía Cổ Nguyệt lão tổ.
- Mau lùi lại!
Có cổ sư kinh hô.
Tiếng gió rít gào, vạn thú vương xung đột, uy thế thật sự quá mức kinh người, giống như thiên thạch va vào trái đất, khiến cho người ta nảy sinh lòng kinh sợ.
Nhưng đột nhiên có một đạo sóng máu dâng lên, huyết hà mãng ẩn trong sóng máu che chở lại đòn tập kích, nó mở ra cái miệng lớn, cắn một phát vào cái cổ thon dài của phi hạc vương, đồng thời cuộn quanh thân thể, muốn kéo phi hạc vương vào trong biển máu.
Thiên Hạc Thượng Nhân hừ lạnh một tiếng, lão cũng biết một chút về huyết hà mãng.
Máu loãng đối với huyết hà mãng mà nói, là thực phẩm khôi phục cực kỳ tốt, không thể để nó tiếp xúc được.
Vì thế, trong lòng lão hơi chuyển động một ý nghĩ.
Phi hạc vương duỗi ra vuốt sắt, gắt gao bấu vào huyết hà mãng, đồng thời vỗ mạnh hai cánh, bay lên trời cao.
Huyết hà mãng đại chiến một trận với Thiết Huyết Lãnh, trên thân còn để lại cả đống vết thương, khí lực cũng bị suy giảm nhiều.
Bị phi hạc vương cứ vậy mà mang lên không trung, dần dần ra khỏi sơn trại.
- Nạp mạng đi!
Thiên Hạc Thượng Nhân gầm lên, hóa thân thành một đạo bạch hồng, nhào về phía Cổ Nguyệt lão tổ bên trong quan tài đỏ.
Cổ Nguyệt lão tổ bước một bước ra khỏi quan tài, bỗng nhiên phía sau mở ra hai cánh, đôi cánh này to lớn có lực, giống như cánh dơi, một mảnh màu đen.
Cương thi cổ chính là một loại cổ trùng kinh điển, trong thiên hạ lưu truyền rộng rãi.
Nhị chuyển du cương cổ, tam chuyển mao cương cổ, tứ chuyển khiêu cương cổ, ngũ chuyển phi cương cổ, huyết quỷ thi chính là một trong phi cương cổ, tất nhiên là rất lợi hại!
Ánh mắt Cổ Nguyệt lão tổ nhìn lên bầu trời như thiêu đốt hừng hực, hai tay mở ra, dữ tợn tàn độc như ma trảo.
Lão ta vỗ mạnh hai cánh, nhanh chóng phóng lên trời cao, ầm vang một tiếng, đã đối đầu với Thiên Hạc Thượng Nhân trên không trung.
Đôi bên kẻ tám lạng người nửa cân, cùng bay về phía sau giữ một khoảng cách, sau khi ổn định thân mình lại lần nữa bay thẳng về phía nhau.
Ầm ầm ầm…
Đôi bên đại chiến giữa không trung, thân ảnh không ngừng va chạm, uy lực của ngũ chuyển, từng đợt dư chấn khiến cho vô số lầu trúc đổ sụp.
Chiến đấu một lúc, Cổ Nguyệt lão tổ quát to một tiếng, thân ảnh hóa thành huyết ảnh trùng điệp, thế công sắc bén tăng lên gấp mấy lần.
Thiên Hạc Thượng Nhân mắt phát huyền quang, như phi đao chém ra, tiên kiếm đâm vào từng cái huyết ảnh.
Cổ Nguyệt lão tổ lại phun ra một trận sương máu, Thiên Hạc Thượng Nhân thúc giục cổ trùng, hình thành một vòng sáng phòng thủ, ngăn cản sương máu tập kích.
Lại sau một chốc, Thiên Hạc Thượng Nhân rốt cuộc cũng đã già, tuổi già sức yếu, dưới sự suy giảm thể lực, bị Cổ Nguyệt lão tổ dần dần áp chế, rơi vào thế yếu.
- Mấy trăm năm qua, ngươi vẫn không có chút tiến bộ nào!
Cổ Nguyệt lão tổ lớn tiếng cười nói.
- Hỗn đãn đáng chết!
Thiên Hạc Thượng Nhân vô cùng tức giận mắng.
Lão không ngờ rằng Cổ Nguyệt lão tổ lại trở nên mạnh mẽ hung hãn như vậy, bất kể là huyết tích tử hay đao sí huyết bức đều là của bản thân lão ta.
Nghĩ đến đây, lão liền càng thêm tức giận.
- Hừ, là lúc vận dụng át chủ bài!
Thiên Hạc Thượng Nhân âm thầm hừ lạnh một tiếng, lông mày trắng xóa nhẹ nhàng vẩy lên một cái, liền xảy ra biến hóa.
Đầu lông mày đột nhiên mọc dài, hóa thành hai hàng mày dài, dài đến mấy chục mét.
Một trái một phải như rắn rời hang, cực kỳ nhanh nhẹn quấn chặt lấy Cổ Nguyệt lão tổ.
Cổ Nguyệt lão tổ giãy dụa không được, trảo xé không ngừng, nhưng lông mày tưởng chừng như yếu ớt này lại còn bền dẻo hơn so với dây thép tinh luyện.
Bị thứ này quấn chặt, giống như bị rễ cây già quấn quanh.
- Hóa ra lại là dương mi thổ khí cổ!
Giọng điệu của Cổ Nguyệt lão tổ lần đầu tiên thay đổi, vừa sợ vừa giận.
Dương mi thổ khí cổ này lấy không phải là khí thông thường mà là nguyên Khí.
Đem chân nguyên trong không khiếu của cổ sư dẫn dắt ra ngoài.
Nhưng con cổ này cũng có hạn chế, giết địch một ngàn cũng phải tự hại tám trăm.
Thiên Hạc Thượng Nhân lúc này sử dụng nó, không chỉ đang tiêu hao chân nguyên của mỗi Cổ Nguyệt lão tổ mà chân nguyên của lão cũng đang bị tiêu hao.
Dương mi thổ khí cổ như là một cây cầu bắc ngang không khiếu của hai người, khiến chân nguyên bị hao tổn.
Thường là thủ đoạn mà cổ sư có tu vi cao thâm dùng để lấy mạnh hiếp yếu.
Một khi dùng nó trên người cổ sư có tu vi cao thâm hơn mình thì nó chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Nhưng trong tình huống này lại khác.
Thiên Hạc Thượng Nhân và Cổ Nguyệt lão tổ đều là ngũ chuyển đỉnh phong, nhưng Cổ Nguyệt lão tổ lại hóa thân thành cương thi, không khiếu đã chết, không thể tự khôi phục chân nguyên.
Thiên Hạc Thượng Nhân mặc dù già đi, tuổi thọ không còn nhiều, nhưng không khiếu vẫn còn, chân nguyên vẫn có khả năng tự phục hồi.
Chuyện này đã đánh trúng vào tử huyệt của Cổ Nguyệt lão tổ.
Chân nguyên của Thiên Hạc Thượng Nhân còn đang chầm chầm hồi phục, chân nguyên bên trong không khiếu của Cổ Nguyệt lão tổ lại là dùng bao nhiêu mất đi bấy nhiêu.
Cổ Nguyệt lão tổ liều mạng bay về phía sau, nhưng mày trắng lại cũng dài ra theo, giống như vô hạn.
Đồng thời, Thiên Hạc Thượng Nhân cũng đang tiến đến gần.
Cổ Nguyệt lão tổ gào lên một tiếng, tâm niệm vừa động, dẫn đến một đàn huyết tích tử và đao sí huyết bức, muốn chặt đứt mày trắng, lại khó làm được.
Mày trắng cứng rắn vô cùng, dù cho chặt đứt mấy sợi, nó cũng sẽ tự liền lại.
Chân nguyên bên trong không khiếu không ngừng mất đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, Cổ Nguyệt lão tổ nhất định phải thua không thể nghi ngờ.
Lão ta là một nhân vật kiêu hùng, giờ lại bị bức đến tuyệt cảnh, dứt khoát cắn răng một cái, thay đổi chiến thuật, sai khiến huyết tích tử và đao sí huyết bức bổ nhào về phía Thiên Hạc Thượng Nhân.
Thiên Hạc Thượng Nhân phải phân tâm điều khiển dương mi thổ khí cổ, bị dạng tấn công đầy trời này chỉ có thể điên cuồng thúc giục vòng sáng phòng ngự, bị động phòng thủ.
Vòng sáng màu trắng lung lay sắp đổ, Thiên Hạc Thượng Nhân cảm thấy trong lòng nặng nề, dựa vào tình thế này, rất là không ổn.
Chỉ sợ lão còn chưa tiêu hao hết chân nguyên của Cổ Nguyệt lão tổ, vòng sáng phòng hộ của lão đã bị công phá, bị Cổ Nguyệt lão tổ giết!
Thiên Hạc Thượng Nhân mặt mũi tràn đầy dữ tợn, hai mắt đột ngột hiện vẻ giận dữ, bỗng nhiên ra tay, tung xuống một chùm điểu sí vũ tiễn.
Mưa tên cũng không bắn về phía Cổ Nguyệt lão tổ, Cổ Nguyệt lão tổ chuyển hóa thành huyết quỷ thi, phòng ngự xuất sắc của bản thân khó mà có công hiệu.
Điểu sí vũ tiễn rơi xuống, vô số cổ sư bị trúng tên, trong nháy mắt liền chết đi!
Đồng thời, hai mắt Thiên Hạc Thượng Nhân bắn ra bạch quang, hai cột sáng màu trắng bắn phá sơn trại, đến mức rừng trúc tơi tả, đường phố vỡ vụn.
Chiếu vào trên cơ thể người, cơ bắp cũng chỉ như tuyết gặp ánh nắng, tan rã không còn một mảnh.
Cổ sư ngũ chuyển ra tay, trong nháy mắt tạo thành một trận thương vong lớn.
Tiếng hét thảm thiết, tiếng kêu sợ hãi, tiếng hô hoán tuyệt vọng vang lên hỗn loạn.
Một con điểu sí vũ tiễn bay vụt về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên tiện tay bắt lấy người bên cạnh, rồi ném đi.
Điểu sí vũ tiễn xuyên thủ đầu người này, cứ vậy dừng lại.
Phương Nguyên thuận thế xoay một vòng, lại né tránh được móng vuốt của một con thiết uế phi hạc.
Phương Chính liên tục tránh né, nhưng so với người khác nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn rảnh tay lo cho hai người Thanh Thư, Dược Hồng.
Bởi vì chỗ hắn đứng rất ít khi có điểu sí vũ tiễn hay thiết uế phi hạc tấn công.
Có thể nói là vận khí của hắn lần này lại tăng lên.
Nhưng mà chênh lệch giữa tam chuyển và ngũ chuyển quá lớn, khó mà hành động.
Cũng giống như Bạch Ngưng Băng giờ phút này, cũng đang không ngừng trốn tránh.
Mỗi lần hắn bị thương, lại dùng Bắc Minh Băng Phách thể hồi phục một lần, nhưng cũng làm cho khoảng cách đến đại nạn tử vong của hắn lại gần thêm một bước.
Cổ sư ngũ chuyển đã đứng ở đỉnh cao của thế gian.
- Dừng tay!
Cổ Nguyệt lão tổ kêu to, nhìn cổ sư ở dưới đã bị tàn sát một lượng lớn, trong lòng lão đau đến muốn nhỏ máu.
Lão thành lập sơn trại, lưu truyền dòng máu, cũng không phải chỉ đơn giản là mai danh ẩn tích như vậy, mà là có mưu lớn.
Gia tộc tử đệ, chính là thứ lão ấp ủ mấy trăm năm, kết xuất tới khi kết quả ngọt.
Giờ phút này lại bị Thiên Hạc Thượng Nhân phá hủy, đây chính là tâm huyết mấy trăm năm của Cổ Nguyệt lão tổ đó.
Thật bất đắc dĩ, Cổ Nguyệt lão tổ đành phải buông tha Thiên Hạc Thượng Nhân, đao sí huyết bức cùng huyết tích tử đều sửa lại phương hướng, bay xuống sơn trại, phòng vệ trước công kích của Thiên Hạc Thượng Nhân.
Thiên Hạc Thượng Nhân cười ha ha, Huyết Hải truyền thừa trọng công không trọng thủ, hành động lần này của Cổ Nguyệt lão tổ chính là bỏ qua sở trường của bản thân, lấy điểm yếu tới đối phó với lão.
Lão tương đối hiểu rõ Cổ Nguyệt lão tổ, biết mưu đồ của lão ta.
Bởi vậy trước đó mới cố ý buông tha cho những người Cổ Nguyệt bộ tộc này, lúc này công sát bọn họ, quả nhiên là Cổ Nguyệt lão tổ được cái này mất cái khác, rối loạn trong lòng, mà tình thế nguy hiểm của lão ta bỗng nhiên được giải trừ..