- Trận chiến cuối cùng, Cổ Nguyệt Phương Chính đối chiến Cổ Nguyệt Phương Nguyên!
- Ối chà, thật là thú vị nha.
- Không ngờ cuối cùng lại là huynh đệ quyết đấu.
- Phương Chính...
Tộc trưởng xem đến đây, nụ cười trên khóe miệng đã vơi bớt một phần, lão có chút lo lắng trong trận đấu này.
Rốt cuộc cũng đã đến cuộc quyết đấu thắng bại sau cùng.
Hai huynh đệ đứng trên cùng một lôi đài, xa xa nhìn vào nhau.
Tà dương như máu...
Ánh hoàng hôn như trải ra trên lôi đài một lớp thảm xa hoa.
Hai gương mặt giống hệt nhau.
Gương mặt của đệ đệ đạm mạc, ánh mắt của ca ca sâu thẳm.
Cả hai không ai nói một lời, trực tiếp lao thẳng vào nhau.
Đối chiến với Phương Nguyên, Phương Chính không có ý định che giấu, hắn bắt buộc phải dốc hết toàn lực ngay từ thời điểm bắt đầu.
Mà Phương Nguyên cũng không muốn lại tiếp tục kiềm chế, lâu ngày đi săn chung, tuy không phải đi cạnh nhau nhưng cũng thường xuyên nhìn thấy nhau chiến đấu.
Phương Nguyên hiểu rất rõ Phương Chính không phải là một dòng suối cạn, có thể nhìn rõ ràng không sót một chi tiết nào.
Phanh.
Quyền phải của cả hai mạnh mẽ chạm vào nhau.
Ngay lập tức, cả hai lại vung lên quyền trái, quyền phải vừa thu lại, quyền trái đã mạnh mẽ va chạm.
Phanh, phanh, phanh.
Tiếng quyền cước va chạm kịch liệt vang lên.
Người bên ngoài nhìn xem đến há hốc mồm.
Các trận đấu trước bao giờ cũng mở màn bằng cách chào hỏi, sau đó là đến phóng nguyệt nhận, cuối cùng mới đi tời quyền cước giao đấu.
Phương Chính ở hai trận với Mạc Bắc và Xích Thành tuy hơi thay đổi, nhưng chung quy lại vẫn là ưu tiên dùng nguyệt quang cổ.
Mà Phương Nguyên mấy trận trước cũng không dùng đến quyền cước quá nhiều.
Nhưng không ngờ, hiện tại cả hai một lời không nói, đã lao vào nhau đánh đến hừng hực khí thế.
Hai người qua lại, khoảng cách trong lúc đó rất gần, chỉ cần giương tay là có thể chạm tới đối phương, căn bản không có khoảng trống để phòng ra nguyệt nhận.
Hơn nữa nếu phóng nguyệt nhận trong lúc này, căn bản là tránh không kịp, không mất mạng cũng sẽ trọng thương.
Hai bên quyền cước qua lại, lúc thì đá chân, lúc thì nâng gối, tạc tay, bá vai, lên trỏ, ngay cả đầu cũng được tận dụng thêm vào.
Mỗi lần ra tay, đều nhắm vào các điểm yếu hại trên người đối phương.
Phương Chính lúc này tập trung cao độ, hắn không dám có nữa nhịp buông lỏng, gắt gao quan sát thật kỹ mỗi động tác của Phương Nguyên.
Mặc dù hiện tại nhìn như hai người ngang tài ngang sức, nhưng Phương Chính lúc này đã có hơi theo không kịp Phương Nguyên.
Tuy nói Phương Chính không phải dòng nước cạn, nhưng trong mắt Phương Nguyên, hắn chung quy lại vẫn còn là một con suối trong.
Cho dù sâu, cho dù gắp khúc, nhưng chỉ cần nhìn vào, vẫn có thể nhìn thấy đáy nước.
Mỗi một quyền, mỗi một cước Phương Chính tung ra, cũng không phải tự nhiên mà thành, vẫn cần có một đoạn quá trình ngắn.
Phương Chính phải tụ lực, muốn vung quyền hắn trước hết phải động bả vai, tung cước sẽ hơi chuyển cổ chân.
Những thứ này tuy rất nhỏ, diễn ra rất nhanh, nhưng Phương Nguyên vẫn có thể thu được rất nhiều thông tin.
Phương Chính có một lão nhân tứ chuyển dạy vài tháng, lại cố gắng rèn luyện không ngừng.
Nhưng suy cho cùng cũng không bằng kinh nghiệm năm trăm năm tích lũy của Phương Nguyên.
Đây là sự khác biệt thật sự bên trong!
Trong quan niệm của Phương Nguyên, kinh nghiệm chiến đấu còn quan trọng hơn xuân thu thiền, là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Hắn không dựa vào tộc trưởng, không dựa vào gia lão, không dựa vào thân nhân, không dựa vào bằng hữu, không dựa vào cổ trùng.
Từ trước đến giờ, hắn chỉ dựa vào chính mình!
Trên thế giới này, cho tới bây giờ, chỉ có bản thân mới đáng tin nhất!
Phương Nguyên hắn, chỉ tin chính bản thân mình!
Phương Nguyên bước chân chợt nhanh, bắt lấy một điểm lỡ nhịp của Phương Chính, vung quyền đấm thẳng vào tai phải của hắn.
- Không xong!
Phương Chính kêu thầm một tiếng, vội vàng thu tay, tận lực bảo vệ đầu.
Nếu để một quyền của Phương Nguyên thành công đánh vào đầu, Phương Chính đảm bảo sẽ bị đánh đến choáng váng, như vậy chắc chắn sẽ rơi vào hạ phong ngay.
Phịch.
Quyền của Phương Nguyên đánh trúng vào lòng bàn tay trái của Phương Chính, dư lực không dừng là đẩy cả tay của Phương Chính ấn sâu vào má của hắn.
Phương Chính cắn răng chịu đựng cơn đau chợt nhói ở má, vội vàng mượn lực lùi lại, tận lực kéo ra khoảng cách.
Đồng thời tay phải hắn rung lên, một mảnh nguyệt nhận bay ra, muốn cắt đuôi Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhẹ nhàng xoay người, nguyệt nhận cùng mặt hắn gặp thoáng qua, ánh sáng màu lam nhạt lóe lên trên mặt hắn.
Hắn biểu cảm lạnh lùng, không rít gào, không dữ tợn, thế nhưng trong sự trầm mặc lại toát lên một khí thế bức người, bất chấp tất cả.
Phương Chính bên này vội lui, đồng thời liên tục ném ra nguyệt nhận.
Mỗi lần Phương Nguyên đều nhẹ nhàng xoay người, tránh thoát trong gang tấc.
- Phương Nguyên sao lại làm được như vậy?
Rất nhiều thiếu niên trợn trừng hai mắt, không dám tin nhìn Phương Nguyên dễ dàng tránh thoát từng mảnh nguyệt nhận.
Khả năng phóng nguyệt nhận của Phương Chính để lại trong lòng bọn họ rất nhiều ấn tượng, khó có thể quên.
Nhưng không ngờ khi đứng trước Phương Nguyên, nguyệt nhận của Phương Chính lại trở nên vô dụng không chịu nổi.
- Phương Nguyên này ngày càng lớn gan!
Dược Hồng kêu lên một tiếng.
- Trận chiến đấu như thế này quả thật là không màng đến sống chết.
Thanh Thư cũng thất thanh.
- Lại là một tên điên cuồng chiến!
Mạc Nhan cắn răng, liếc nhìn Xích Sơn cách đó không xa.
Xích Sơn vẫn không biểu lộ vẻ mặt gì như trước, chỉ là đôi mắt chớp lóe lên bất định.
Phương Chính vừa lùi, vừa cố gắng ổn định lại trọng tâm.
Đối với việc Phương Nguyên tránh được nguyệt nhận, Phương Chính đã sớm có chuẩn bị tâm lý.
Nếu không phải như vậy, hắn chắc chắn sẽ bị cảnh này làm cho hỗn loạn rồi.
Đợi đến lúc Phương Nguyên tiếp cận trong khoảng cách sáu mét.
Phương Chính đình chỉ nguyệt nhận, lần nữa hướng Phương Nguyên phác giết đi qua.
- Phương Chính là tên ngốc a, tại sao lại tiếp cận Phương Nguyên nữa rồi?
Các thiếu niên bên ngoài kêu lên.
Trong mắt bọn họ, rõ ràng Phương Chính chỉ cần kéo xa khoảng cách thêm chút nữa là có thể ép Phương Nguyên vào trận chiến cổ trùng tiêu hao chân nguyên.
Phương Nguyên chỉ có tư chất loại Bính, nguyên hải chiếm bốn thành bốn không khiếu, hơn nữa hắn còn đang là nhất chuyển cổ sư, cho nên khi chiến đấu với Phương Chính, Phương Nguyên rất hạn chế việc dùng chân nguyên.
Nếu so đấu chân nguyên, Phương Nguyên đảm bảo sẽ thua, vì vậy ngay từ đầu dù Phương Chính có muốn kéo khoảng cách để đọ chân nguyên, Phương Nguyên cũng có cách kéo hắn vào việc so đấu quyền cước.
Phương Chính biết đây là điểm yếu trí mạng của mình khi đứng trước Phương Nguyên, nhưng hắn không có quyền lựa chọn, vì vậy cứ trực tiếp đáp ứng Phương Nguyên là ổn thỏa nhất.
- Phương Chính cũng thật bạo gan a!
Dược Hồng lần nữ kêu lên, cọng cỏ cô đang ngậm cũng suýt bị cô nuốt vào.
- Phương Chính đây là quá mức làm liều rồi.
Thanh Thư lúc này cũng muốn mất hết phong phạm nho nhã ban đầu, kêu lên.
- Không phải là một tên điên cuồng chiến, mà là hai tên điên!
Mạc Nhan lại càng thêm khó chịu, nhìn chằm chằm vào đấu đài.
Xích Sơn ánh mắt lóe lên, chăm chú quan sát.
- Phương Chính thật quá ngây thơ rồi, đây rõ ràng là bỏ qua thế mạnh của bản thân.
Các gia lão bên ngoài lắc đầu không thôi.
Phương Chính là nhị chuyển cổ sư, chỉ nhị chuyển sơ giai, chân nguyên đã dùng bền hơn nhất chuyển đỉnh phong ba lần, mà nhị chuyển trung giai dùng bền hơn sơ giai gắp hai lần.
Thay lời khác nói, một thành nhị chuyển trung giai chân nguyên, bằng sáu thành nhất chuyển đỉnh phong chân nguyên.
Không nói đến tư chất, chỉ nói đến độ dùng bền này đã thấy rõ Phương Chính hoàn toàn đè ép Phương Nguyên.
Nhưng mà, Phương Chính lại bỏ qua thế mạnh về tu vi này, lựa chọn quyền cước.
Đây hoàn toàn là việc ngu ngốc đến mức không thể ngu ngốc hơn nữa.
Phương Chính hắn cũng thật bất đắc dĩ, hắn biết rõ việc này, nhưng thật sự là không có cách nào.
Khoảng cách sáu mét cũng đủ để Phương Chính phóng nguyệt nhận, nhưng Phương Nguyên cũng có thể tránh.
Đồng thời, Phương Nguyên còn có thể kéo gần khoảng cách thêm nữa, đợi đến lúc Phương Nguyên tiếp cận được, không gì đảm bảo là Phương Chính có thể tránh được quyền của Phương Nguyên.
Phương Nguyên có sức lực tự thân, cũng đã dùng bạch thỉ cổ tăng thêm một trư lực.
Tuy nếu dùng dữ liệu để tính, thì Phương Chính mạnh hơn.
Nhưng mà sức mạnh, không đại biểu khi trúng đòn vào điểm yếu có thể bình yên.
Phương Nguyên nếu dốc toàn lực, đánh đổi thêm việc phản chấn thì hắn có thể tay không đánh vỡ phòng ngự của ngọc bì cổ.
Với sức lực đó, Phương Chính ăn một quyền vào đầu là gần như gục ngay lập tức.
Đôi khi tấn công chính là phòng thủ, cho nên Phương Chính mới lựa chọn lao lên tấn công.
Khoảng cách của cả hai vốn là sáu mét, vì Phương Chính lao tới mà khoảng cách này nhanh chống rút ngắn xuống còn chưa đến năm mét.
Hai người giữ vững tư thế chạy chồm, đồng thời tay phải vung lên.
Hai mảnh nguyệt nhận song song phóng ra từ hai phía, lướt qua nhau, lao thẳng về phía hai người.
Người xem xung quanh lúc này hoàn toàn im lặng, gần như nín thở.
Khoảng cách quá gần, chỉ còn khoảng bốn mét, bất kể thiếu niên nào ở đây, nếu gặp phải nguyệt nhận trong khoảng cách này đều không thể tránh khỏi.
Thời gian trên đài gần như chậm lại, hai mảnh nguyệt nhận bay về hai phía, Phương Nguyên lập tức xoay người, cùng nguyệt nhận gặp thoáng qua.
Phương Chính bên này nghiên người qua, nguyệt nhận cắt lên má hắn một vệt dài.
Hai mảnh nguyệt nhận thuận thế bay ra sau lưng cả hai, đi thêm sáu mét liền ảm đạm xuống rồi biến mất.
Phương Nguyên và Phương Chính trên đài không dừng lại, vừa tránh ra khỏi nguyệt nhận liền lần lập tức tiếp tục lao tới.
Phanh.
Hai người toàn lực va chạm, sau đó nhảy lùi lại ba bước dài, liền lập tức đạp mạnh chân, tiếp tục lao tới.
- Chiến đấu cấp bậc này, ngay cả những người rời khỏi học đường mấy năm như chúng ta cũng không làm được.
Những cổ sư đang xem ở bên ngoài liên tục hít mấy hơi, không dám chớp mắt mà nhìn trên đài.
Các thiếu niên bên dưới đài cũng mở trừng hai mắt kinh hãi không thôi.
Bọn họ từng xem Phương Nguyên và Phương Chính đối chiến quyền cước qua một lần, nhưng mà so với hiện tại còn lâu mới bằng.
Lần đầu đối chiến của cả hai, chẳng qua chỉ là thăm dò hữu nghị, cả Phương Nguyên và Phương Chính đều chưa dùng bao nhiêu lực.
Nhưng hiện tại, cả hai gần như đem mạng ra chiến đấu, đương nhiên cũng phải toàn lực mà ứng phó.
Phương Nguyên cần phải có được một trăm năm mươi khối nguyên thạch thưởng hạng nhất, nếu không chỉ trong vài ngày sau khi rời khỏi học đường, hắn sẽ không còn nguyên thạch nữa.
Rời khỏi học đường là không thể ở túc xá, không có trợ cấp, không thể cướp bóc.
Nhưng lại phải tốn tiền chỗ ở, tiền ăn, thêm nữa là phải mua các vật dụng hàng ngày.
Bên cạnh đó, Phương Nguyên còn phải nuôi cổ trùng, còn tu hành.
Hắn phải dùng nguyên thạch đột phá nhị chuyển, sau nhị chuyển phải thăng luyện cổ trùng, mà thăng luyện cũng cần nguyên thạch.
Cho nên, Phương Nguyên bất buộc phải thắng.
Mà Phương Chính cũng không muốn thua.
Hắn còn nhiệm vụ, hắn phải liều mạng bảo vệ công sức tu hành cùng con thất chuyển xuân thu thiền.
Một khi thua ở đây, trong chớp mắt hắn sẽ phải mất trắng cổ trùng từ hệ thống, nguyên điểm hiện tại của hắn không đủ giữ lại xuân thu thiền.
Mà khó chấp nhận nhất, chính là trong chớp mắt khi chủ trì trận đấu hô hắn thất bại, hắn sẽ rơi xuống còn nhất chuyển trung giai.
Việc này đối với phát triển tiếp theo của hắn thật sự rất đòi mạng.
Trận đấu này, từ sớm đã không còn đơn giản là trận tranh hạng nhất của khảo hạch cuối năm.
Ngay thời điểm bắt đầu, nó đã là trận chiến giành lấy một đoạn đường tương lai của cả Phương Nguyên và Phương Chính..