Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

chương 208: tụ chúng tu tiên (8)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không biết có phải là ảo giác của Lâm Cẩn hay không, dựa theo phương pháp Minh Thù nói thì cảm giác linh lực trong cơ thể mạnh hơn trước rất nhiều.

"Chờ ngày nào đó ngươi có thể thấy linh hải của chính mình, ngươi sẽ sớm thành trúc cơ."

Linh hải sao? Lâm Cẩn hoàn toàn không biết đó là cái gì, tông môn chưa từng có ai nói qua hai chữ này, nhưng hắn nỗ lực làm theo Minh Thù nói. Nếu nàng nói như vậy thì nhất định là có.

Lâm Cẩn còn phát hiện một việc, nếu như ngồi cạnh Minh Thù, dù cho nàng chỉ đờ ra nhưng linh khí bên người nàng càng mạnh tinh khiết hơn so với nơi khác, nó như là đã được tinh lọc tiến vào thân thể, cực kỳ thoải mái.

Tam linh căn.

Lần đầu tiên Lâm Cẩn nghi ngờ, tam linh căn thật sự là phế linh căn ư? Sao hắn lại cảm giác tam linh căn hình như rất mạnh.

Chuyển mắt một cái đã là nửa năm.

Minh Thù không xuất hiện ở ngoại môn, người phía dưới dường như cũng quên mất nàng. Mỗi ngày Lâm Cẩn bôn ba ở sân luyện tập và trên núi. Đệ tử bình thường đều có thể nhìn ra thân thủ Lâm Cẩn càng ngày càng nhẹ nhàng. Tình huống này khiến cho Hồng trưởng lão chú ý. Một hôm, ông ta chặn lại Lâm Cẩn đang chuẩn bị lên núi.

"Hồng trưởng lão, có chuyện gì không?"

Hồng trưởng lão nhìn xung quanh một chút, hạ giọng: "Gần đây ngươi hay ở chung với ai? Huyền Cơ sao? Nàng ta ở sau núi sao?"

Lâm Cẩn không lên tiếng, không biết trả lời thế nào. Minh Thù không có ý giấu giếm nhưng có người lên núi, nàng liền bỏ đi không gặp mặt với những người đó, cũng không biết nàng nghĩ như thế nào.

Hồng trưởng lão nhìn ra suy nghĩ của Lâm Cẩn, hừ một tiếng: "Tốc độ tu luyện của ngươi nhanh hơn người khác nhiều, không cùng một tuyến với tông môn dạy. Đệ tử bình thường không nhìn ra, chẳng lẽ ta không nhìn ra sao?"

"Hồng trưởng lão..."

Hồng trưởng lão khoát khoát tay: "Ta cũng không phải muốn truy cứu ngươi, ngươi nói với nha đầu kia mấy câu, còn mấy tháng nữa sẽ tiến vào Cửu Khúc Sơn Trận, ta mong nàng ta có thể vào nội môn."

"Hồng trưởng lão... Hình như người rất quan tâm Huyền Cơ thì phải."

Đáy mắt Hồng trưởng lão có gì đó lóe lên, cuối cùng thở dài xua tay:

"Đi đi."

Lâm Cẩn có chút kỳ quái, hắn nói chuyện này cho Minh Thù. Lâm Cẩn nhân cơ hội thử dò xét qua Minh Thù, xem có thể để cho sư đệ của hắn cùng tu luyện không. Minh Thù không phản đối, chỉ thừa cơ hội lên giá cố định xin thêm vài món đồ ăn vặt. Cứ như vậy một đám người tụ tập tu tiên ở chỗ này, người không biết còn tưởng là tổ chức hội tà giáo gì đó.

...

Thỉnh thoảng Hồng trưởng lão sẽ như mèo nhẹ nhàng lên núi, nhưng mỗi lần ông ta đều thấy là một đám người vây quanh ăn gì đó, nói chuyện trên trời dưới đất vô cùng náo nhiệt. Ông ta có hơi không hài lòng nhưng sau đó nhìn vài lần thành quen.

Đám người kia tu tiên, trừ ăn nhiều hơn một chút, tiến bộ vẫn thần tốc.

Chính là năm nay... Sẽ rất náo nhiệt.

Hồng trưởng lão nghĩ như vậy, im lặng không một tiếng động xuống núi. Ngay khi ông ta rời đi không lâu, một bóng dáng thong thả hiện ra trong không khí.

Hắn lười biếng dựa vào thân cây, ngửa đầu nhìn đám người tụ chúng tu tiên cách đó không xa.

Một lúc sau, nam nhân lẩm bẩm: "Diễn biến này... Có chút không đúng."

...

Vào đêm rừng núi yên tĩnh.

Minh Thù nằm trên cái ổ của riêng mình ngắm nhìn sao trời. Một số người ngồi cách đó không xa, đã tiến vào trạng thái tu luyện. Minh Thù vươn tay, từng luồng linh khí từ đầu ngón tay nàng toát ra, kết thành các loại hình thù trong không khí.

"Thật yếu." Minh Thù thở dài.

Thú nhỏ nhảy lên tảng đá, khều khều đồ ăn vặt trong tay Minh Thù. Minh Thù ném nó xuống. Thú nhỏ rớt xuống kẽ đá rầm rì xù lông rít gào.

"Con sen, ta muốn liều mạng với ngươi, ta đây đáng yêu như thế mà ngươi còn dám đối xử như vậy với ta, ngươi sẽ mất đi ta."

Minh Thù nhét trái cây vào kẽ đá.

Minh Thù nằm một lát, thú nhỏ dùng móng vuốt vỗ mu bàn tay Minh Thù.

"Sen, có người lên đây, có người lên đây, ngươi có nghe không?"

Minh Thù đè đầu nó, uy hiếp nói: "Kêu ta là con sen nữa, giết chết ngươi."

"Con sen! Con sen!"

Thú nhỏ trả lời giống như cái máy, không ngừng lặp lại.

Minh Thù túm thú nhỏ, dùng sức ném nó xuống chân núi.

Tiếng kêu thảm thiết của thú nhỏ theo thân thể của nó hóa thành chấm đen biến mất. Tuy rằng Minh Thù khi dễ thú nhỏ nhưng Minh Thù vô cùng tín nhiệm nó. Thú nhỏ quay về rất nhanh, lộc cộc đi theo bên chân nàng.

Ngọn núi này rất lớn, bọn người Minh Thù chỉ chiếm một phần nhỏ. Nàng lượn lờ một đoạn đường rất dài, mới nhìn thấy một bóng dáng lén la lén lút lên núi.

"Đó là Vân Dao sao?"

Minh Thù ngồi xổm dưới đất chọt thú nhỏ.

Thú nhỏ lăn qua lăn lại né tránh ngón tay Minh Thù.

"Không biết, không biết, không biết."

Đột nhiên, Minh Thù xốc nó lên đập về phía người bên kia. Thú nhỏ bay thành đường cong trên không.

"A!"

Giọng nói này chính là của Vân Dao. Vân Dao bị đập vào, lúc này đang ôm đầu cảnh giác nhìn hai bên xung quanh. Nàng có chút muốn quay về, nhưng cuối cùng khẽ cắn môi tiếp tục đi lên. Minh Thù ngồi xổm dưới đất nhìn bóng đêm bên kia, từng chút từng chút bao phủ khắp nơi.

Khoảng thời gian này.

Để trẫm nghĩ đã. Đây là lúc nữ chính giả đến nơi này đoạt cơ duyên của nữ chính.

Giá trị thù hận à, trẫm tới đây!

Minh Thù cũng không biết cơ duyên kia ở chỗ nào, càng không biết cơ duyên kia là cái gì, nàng toàn nhận được loại đại cương tổng kết cốt truyện đặc biệt ngắn gọn, cho nên nàng chỉ có thể đi theo sau nữ chính giả.

"Soạt!"

Lá cây đột nhiên vang lên, Minh Thù thấy Vân Dao trốn phía sau một cái cây, bên kia không biết là vật gì, xào xạc vang lên một lúc lâu.

Vân Dao tiếp tục đi về phía trước. Đi một lúc lâu, nàng ta đứng một chỗ. Nhìn dáng vẻ của nàng ta đoán chừng cũng không biết vị trí cụ thể. Minh Thù liền ngồi chồm hổm dưới đất, nhàm chán nhìn nàng ta tìm kiếm.

"Hiện tại xông ra đánh nàng ta một trận được không?"

[Chờ một chút, chờ nàng ta tìm được cô liền giành lấy, như vậy giá trị thù hận có thể nhiều một chút.] Hài Hòa Hiệu đưa ra kiến nghị.

"Không thể ăn được thì cướp làm gì?" Đối với lần này, Minh Thù thật khinh thường.

Hài Hòa Hiệu có thể nghe được loại coi rẻ tất cả mọi thứ, trừ đồ ăn vặt từ giọng nói của cô.

Minh Thù chờ đến buồn chán, nàng liền để Hài Hòa Hiệu phóng cho mình chút nguồn gốc sự sống ở xa xưa. Hài Hòa Hiệu rất thích cống hiến sức lực cho Minh Thù, thuận tiện thuyết minh cho Minh Thù.

Khi Minh Thù sắp không chịu được, chuẩn bị đi tới kéo giá trị thù hận thì Vân Dao ở bên kia đột nhiên biến mất. Nàng ta cứ như vậy biến mất trước mặt nàng.

Minh Thù bảo Hài Hòa Hiệu thu lại, nàng chạy đến nơi Vân Dao đứng, ở đây không có gì cả, linh khí dao động bình thường cũng không có khí tức gì kỳ quái.

Đó chính là trận pháp!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio