Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

chương 227: tụ chúng tu tiên (27)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhạn Dẫn từ chối không thừa nhận mình đã từng nói là biết hung thủ, cũng không biết chưởng môn có tin hay không, nhưng quyết định sau cùng là để hắn và Minh Thù xuống núi đến Huyền gia một chuyến.

Vốn là vì lý do an toàn không nên mang theo Minh Thù nhưng vị trí của Huyền gia khó tìm, người bình thường căn bản không tìm được, bọn họ lại không thể đi mời Quân Thanh cho nên chỉ có thể dẫn theo Minh Thù.

Minh Thù không vui, nàng không muốn điều tra chuyện này, nàng chỉ tới kéo giá trị thù hận thôi, nhưng cuối cùng suy xét một phen, nàng vẫn đồng ý. Dường như xuống núi có thể ăn càng nhiều đồ ăn ngon.

...

Người xuống núi tất nhiên không chỉ có Minh Thù và Nhạn Dẫn, còn có một vài đệ tử trong đó bao gồm cả nữ chính giả.

Trong đoàn có người bất mãn với nữ chính giả, ngược lại cũng có người lấy lòng. Cho dù lên trúc cơ thất bại, nàng ta cũng là thiên linh căn, là đệ tử của phong chủ Xích Hỏa phong.

"Huyền Cơ sư tôn lập tức sẽ xuất phát, Nhạn Dẫn sư tôn vẫn đang ngủ, người có thể đến gọi sư tôn hay không?"

Một đệ tử mặc áo đạo sĩ màu đen đi tới trước mặt Minh Thù, chỉ vào bóng người màu lam sậm cách đó không xa. Bọn họ không dám đến quấy rầy giấc ngủ của Nhạn Dẫn.

Minh Thù liếc mắt nhìn bên kia, Nhạn Dẫn nằm trên ghế bập bênh, trên mặt phủ một tàu lá cây, mặt nạ bạc lộ ra một góc trong lá cây.

Minh Thù đi tới nâng váy nhấc chân liền đạp.

"Dậy đi."

Ghế bập bênh thoáng cái nghiêng qua, Nhạn Dẫn suýt chút nữa thì ngã xuống từ trên ghế bập bênh.

Mọi người ở đằng xa đều che mắt. Liệu Nhạn Dẫn sư tôn có đánh chết Huyền Cơ sư tôn không?

Lá cây trên mặt Nhạn Dẫn rơi xuống, nhẹ nhàng rớt vào đầu vai hắn, lại từ từ rớt xuống mặt đất.

Lông mi dài trên mặt nạ khẽ rung, hắn thong thả mở mắt.

Đôi mắt hiện rõ dưới ánh mặt trời, phảng phất như mặt ngọc đã lắng đọng ngàn năm, thuần một màu đen.

Hắn nhanh chóng nháy mắt mấy cái, trong tiếng nói còn mang theo chút khàn khàn của người vừa mới thức giấc:

"Lúc Huyền Cơ sư muội gọi người không thể dịu dàng một chút sao?"

"Ta không dịu dàng sao?" Minh Thù mỉm cười.

Nhạn Dẫn duỗi người một cái: "Nhã nhặn lịch sự như hoa rơi xuống nước, hành động gọi dậy mềm nhẹ như vậy mới gọi là dịu dàng. Huyền Cơ sư muội cảm thấy mình phù hợp sao?"

Minh Thù liền đạp một cước lên ghế bập bênh.

Nhạn Dẫn thuận thế đứng dậy, trong nháy mắt đã cao hơn Minh Thù một chút, mắt liếc nhìn Minh Thù:

"Nhìn xem, chẳng dịu dàng chút nào."

Nụ cười của Minh Thù càng sáng lạn:

"Vậy ta sẽ cho ngươi thử xem thế nào là dịu dàng."

Nhạn Dẫn có chút đề phòng, quả nhiên một giây sau đó tiếp chuyện với hắn chính là Thái Diễn kiếm.

Quả nhiên đánh nhau. Đoạn đường này có thể yên bình sao?

Nhạn Dẫn sợ mất mặt trước những người này liền dụ Minh Thù đến rừng cây bên cạnh, thành công bị đánh một trận. Hắn nằm trên mặt đất, Minh Thù chuẩn bị đứng lên, đột nhiên hắn vươn tay kéo cổ tay Minh Thù:

"Ngươi thật sự không muốn biết là kẻ nào đã diệt cả nhà Huyền gia sao?"

"Không muốn."

Minh Thù hất tay hắn, cúi người bao hắn lại gằn từng chữ một:

"Ta chỉ muốn ra ngoài để đổi khẩu vị."

"Ngươi là heo sao?"

Nhạn Dẫn thốt ra, nói xong có chút hối hận nhưng đã không thu lại được, chỉ có thể kiên trì nhìn Minh Thù.

Nhạn Dẫn cho là mình sẽ bị đánh một trận.

Ai ngờ Minh Thù chỉ cười cười: "Heo thì cũng là heo nạm vàng."

Heo nạm vàng...

Nạm vàng...

Còn dám tự kiêu sao? Lão tử trao tặng cho ngươi ngai vàng đệ nhất tự luyến của vũ trụ.

Minh Thù xoay người rời đi, trong lòng có chút buồn bực... Đánh như vậy cũng không tức giận.

Nhạn Dẫn hoàn toàn không biết Minh Thù đang suy nghĩ cái gì ở phía trước, hắn phủi vết bẩn trên y phục, dùng pháp thuật trị liệu cho mình một lần, chậm rì rì đuổi theo Minh Thù.

Hai người kéo dài như thế, thời gian xuống núi bị trễ một lúc.

...

Minh Thù xuống núi quả nhiên là để ăn, lên đường gì đó đều là gió thoảng mây bay.

Đệ tử các phong được phái tới đều có chút khó ưa, nhưng Nhạn Dẫn lười biếng không muốn quản, đệ tử như bọn họ thân phận thấp sao có thể góp ý cho Minh Thù.

Ý thì có thể nói, nhưng nàng hoàn toàn không nghe.

Nhiệm vụ cụ thể bọn họ đã biết, đến Huyền gia điều tra manh mối gì đó. Nhưng địa điểm của Huyền gia chỉ có Minh Thù và Nhạn Dẫn biết, bọn họ không động, tất nhiên đám đệ tử này cũng không biết nên làm gì.

Lúc này, Minh Thù đang nướng thịt. Nhạn Dẫn nằm trên tảng đá bên cạnh, đầu gối lên cánh tay, hắn nghiêng đầu nhìn Minh Thù:

"Huyền Cơ sư muội, ngươi thực sự không muốn biết sao?"

"Không muốn."

Toàn bộ thân thể Nhạn Dẫn đều nghiêng sang, mắt không chớp nhìn Minh Thù, giống như có thể nhìn ra chút gì đó từ trên mặt nàng.

"Haiz."

Nhạn Dẫn thở dài, hắn lấy ra một bình ngọc từ trong ngực, đổ một viên đan dược vào miệng.

Sau đó hắn đưa bình ngọc cho Minh Thù: "Muốn không?"

Minh Thù cắn đầu lưỡi, từ chối: "Không cần."

Nhạn Dẫn cũng không miễn cưỡng, chỉ là không đạy bình ngọc lại cố ý để mùi hương bay ra bên ngoài.

Minh Thù cầm thịt đến nơi khác. Chờ trẫm ăn no sẽ đánh hắn.

Nhìn Minh Thù rời đi, Nhạn Dẫn đạy bình ngọc lại đầu ngón tay hắn gõ trên bình ngọc một cái, một lát sau mới cất vào ngực.

...

"Dương Kỳ sư huynh, ngươi đến nói với Huyền Cơ sư tôn một chút, chúng ta đã trì hoãn nhiều ngày như vậy rồi."

Nam nhân được gọi là Dương Kỳ sư huynh mặc áo đạo sĩ màu đen, chính là đệ tử của Vô Ảnh Phong.

Hắn lộ vẻ bất đắc dĩ: "Hôm qua ta đã nói qua với Huyền Cơ sư tôn, nàng không để ý tới ta."

"Vân Dao sư tỷ, hay là tỷ đi nói đi?"

Có người nhìn Vân Dao ở bên cạnh, tốt xấu gì nàng ta cũng là đệ tử của phong chủ Xích Hỏa Phong, trọng lượng của lời nói cũng tốt hơn bọn họ.

"Ta không đi."

Vân Dao không muốn chọc giận Minh Thù, lần này nàng ta đi là có mục đích khác, không muốn bị Minh Thù phá hỏng.

Cho nên những người này hỏi nàng ta, nàng ta trực tiếp mạnh mẽ từ chối.

"Bọn ta không sợ, các ngươi sợ cái gì? Xảy ra chuyện cũng không cần các ngươi phải chịu trách nhiệm."

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài thay đổi trọng tâm câu chuyện, tiếp tục thảo luận.

Tiếng gió nổi lên.

Trên đỉnh đầu đột nhiên có mây đen bay tới, tầng mây che khuất ánh mặt trời, xuất hiện tia sáng ảm đạm.

"Có tiếng động..." Dương Kỳ cảnh giác đứng lên.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều đứng dậy tại chỗ nhìn về một hướng.

Xung quanh bọn họ đều là rừng rậm, nếu có người muốn ẩn nấp trong rừng thì sẽ rất thuận tiện.

Có cái gì đó từ trong rừng phóng ra, ban đầu chỉ nghe được âm thanh, sau đó liền thấy những điểm đen chằng chịt không ngừng tới gần.

"Mau tránh ra!"

Dương Kỳ hét lớn một tiếng.

Vô số mũi tên từ xung quanh phóng tới, ngoại trừ nghênh đánh chính diện thì bọn họ căn bản không có chỗ trốn.

Tuy rằng Vân Dao lên trúc cơ thất bại, nhưng thực lực của nàng ta không tính là kém, những mưa tên này không làm bị thương được nàng ta.

Dương Kỳ ngăn cản màn mưa tên này, ánh mắt không ngừng quan sát điểm quan trọng:

"Từ bên kia ra!"

"Mọi người đừng tản ra."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio