Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

chương 292: hắc liêu võng hồng (12)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Lo cái gì? Không muốn phát tin trực tiếp sao?"

Minh Thù nhìn về phía thiếu niên nhà báo còn đang mê man.

Thiếu niên nhà báo lúc này mới lấy lại tinh thần nhanh chóng bắt đầu.

Nhà báo này đứng bên cạnh Minh Thù, người bên kia nhìn vài lần, cuối cùng không cản người dù sao chuyện này nhất định là không giấu được.

Minh Thù theo bác sĩ quay lại cô nhi viện, cô sợ có người giở trò quỷ trực tiếp gọi bác sĩ bệnh viện Nhi Đồng tới.

Bác sĩ ban đầu có chút oán hận liếc Minh Thù.

Minh Thù mỉm cười.

Trẻ em rất nhiều, mọi người chia nhau kiểm tra cũng tốn thời gian rất lâu. Sắc mặt bác sĩ bệnh viện Nhi Đồng càng ngày càng trầm trọng, cuối cùng còn yêu cầu gọi bác sĩ tâm lý trẻ em.

Có vài đứa trẻ chấn thương tâm lý rất nặng, bọn họ vừa đi tới đám nhỏ này liền hét to.

Khi bọn họ đang bó tay chờ bác sĩ tâm lý đến, Minh Thù vẫn đứng ở bên ngoài đi đến.

Cô ngồi xổm trước mặt bé trai đang hét lớn: "Đừng khóc, không phải người xấu đều bị chị đuổi đi rồi sao?"

Bé trai dường như nhớ ra cô, nó rụt rè nhìn cô, lại cẩn thận nhìn mặt các bác sĩ đứng sau lưng Minh Thù đang tươi cười.

Minh Thù cười, vươn tay về phía cậu bé.

Thiếu nữ cười tươi như ánh chiều tà, đẹp mắt và chói lóa, lại lộ ra sự ấm áp hiền hòa như mùa xuân, làm đứa bé cảm thấy an tâm dần dần không còn kháng cự lại.

Cậu bé thút thít, thận trọng đặt tay lên, đó là một đôi tay thật ấm áp dường như đang nắm một mặt trời nhỏ.

Các bác sĩ tấm tắc lấy làm kỳ lạ, bọn họ dỗ thế nào cũng không được, cô gái này nói một câu liền xong.

Minh Thù vỗ vỗ sau lưng bé trai, bác sĩ phía sau rất có mắt nhìn nhanh chóng tiến lên kiểm tra.

Minh Thù chăm chú nhìn dấu vết trên người cậu bé, cậu bé nắm tay Minh Thù thật chặt, dường như sợ cô sẽ rút tay bỏ đi.

Các bác sĩ kiểm tra từng người từng người, gặp phải đứa bé nào làm ầm ĩ đến lợi hại, Minh Thù sẽ đến bên an ủi. Có thể có vài đứa nhỏ thích cô, vốn là không ồn ào vừa đến kiểm tra liền bắt đầu quậy tung lên.

Cô dường như rất kiên trì, hoàn thành toàn bộ kiểm tra những đứa trẻ, sau đó cả cô và các bạn nhỏ cùng ăn chung.

Kiểm tra lần cuối xong, bên ngoài ngồi một loạt các bạn nhỏ đang ăn.

Mọi người: "..."

Cảm giác quen thuộc như đang xếp hàng chia đồ ăn.

Thiếu niên nhà báo ghi chép lại những hình ảnh ấm áp này, sau đó viết một chuyên mục cho Minh Thù vô số người hâm mộ trung thành.

[Mặc dù ta không ở hiện trường, cũng có thể cảm giác được nữ thần thật tình cảm.]

[Yêu thương những đứa trẻ kia, cũng ước ao những đứa trẻ kia có thể gặp được người nguyện ý ra mặt vì bọn chúng.]

[Mong xã hội có nhiều thêm những người chính nghĩa như vậy, phơi bày những xấu xa này ra ánh sáng, đừng để những đứa nhỏ của chúng ta bị đối xử như vậy, hãy cho bọn trẻ một thế giới trưởng thành khỏe mạnh.]

[Nữ thần thật tốt! Ta biết ta không hâm mộ nhầm người.]

[Thành người hâm mộ nữ thần.]

[Chỉ có ta nghĩ ô dù của nữ thần thật lớn sao?]

[Không phải một mình bạn.]

Livestream vừa bị khóa liền mở, cảnh sát nhanh tới như vậy, báo chí đưa tin cũng là cơ sở lớn, nói sau lưng cô có thế lực mạnh cũng không có gì là quá?

Bọn họ vấp quá nhiều chuyện, bắt đầu quậy đến lợi hại cuối cùng đều là không giải quyết được gì, giống như lần này trực tiếp bắt nhân viên liên quan đến video livestream cũng không có ích gì.

Viện mồ côi Dương Quang thành điểm nóng tin tức, cảnh sát lập tức thành lập tổ điều tra chuyên án, những đứa trẻ kia tạm thời được sắp xếp ở bệnh viện Nhi Đồng.

Minh Thù bị cha mẹ Tô gia tóm về nhà giáo dục.

Không phải là lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bọn họ, chỉ lo con gái của bọn họ xảy ra chuyện.

Minh Thù nghe mấy người thuyết giáo dài đến mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng kết thúc dưới sự khen ngợi đầy kiêu ngạo của bố Tô.

"Phụ nữ Tô gia ta nên có cốt khí, có chính nghĩa như vậy."

Minh Thù cắn táo yên lặng phun trào, trẫm cũng không có chính nghĩa...

Bố Tô cười ha ha rời đi, không bao lâu liền quay trở lại: "Tiểu Mãn à, con biết Giang Vọng sao?"

Minh Thù ngẩng đầu nhìn bố Tô: "Làm sao vậy bố?"

Ánh mắt bố Tô đột nhiên sắc bén: "Con với cậu ta quen biết như thế nào?"

Minh Thù suy nghĩ một chút, quen biết thế nào...

"Mèo của hắn muốn ăn cá khô nhỏ của con."

Cuối cùng phát hiện là mình ăn cá khô nhỏ của Bệ Hạ.

"Cái gì?"

Hiển nhiên, bố Tô không biết sở thích chăm mèo của Giang Vọng, nhưng cũng không để ý, ông hắng giọng một cái:

"Đứa nhỏ Giang Vọng này nhìn không tệ, anh họ con cũng nói cậu ta không tệ, ta và mẹ con thương lượng rồi, con cũng trưởng thành..."

Minh Thù: "..."

Giang Vọng anh lợi hại! Cũng bắt đầu hành trình cứu nước!

Nội tâm Minh Thù mỉm cười dữ tợn, trẫm liền xem ngươi làm gì.

"Hừ, ba nói con biết. Chuyện của con tự mình làm chủ, chỉ cần đừng che dấu mọi người phải dẫn về cho chúng ta xem mặt, chớ có âm thầm trộm sổ hộ khẩu đi chứng nhận, thì ba và mẹ con cũng sẽ không có ý kiến."

Bố Tô vỗ vỗ vai Minh Thù: "Kỳ thực ta nghĩ đứa bé Kiều Vũ kia cũng không tệ, đáng tiếc hai đứa chơi chung nhiều năm như vậy mà chưa từng có gì, thanh mai trúc mã không đáng tin cậy."

Bố Tô nói thầm liền đi.

Minh Thù: "..."

Nếu thanh mai trúc mã có thể đáng tin cậy, cũng sẽ không làm ra chuyện gọi người đến nhà vệ sinh vây xem chuyện của cô.

Nhưng trộm hộ khẩu đi chứng nhận là cái trò gì?

...

Chuyện cô nhi viện nhanh chóng có kết quả, người sau lưng là thân thích của chồng hội trưởng quỹ từ thiện. Sau khi xảy ra chuyện, cũng là chồng hội trưởng vận dụng quan hệ tạo áp lực, không ngờ lại đụng tới cục kim cương tiểu thư Tô gia này.

Mà chồng hội trưởng cho phép chuyện như vậy xảy ra ở cô nhi viện, cũng là vì bản thân hắn có khuynh hướng trên phương diện này, bình thường chỉ là giấu quá tốt.

Hội trưởng có quá nhiều việc phải để ý, chồng hội trưởng dùng một gian nhà cô nhi viện xây dựng một cơ sở cho mình, chỉ cần đổi người trong cô nhi viện thành người của hắn, hoặc là người quen thì rất dễ giấu giếm.

Để đối phó với những người đến nhận nuôi, bọn họ nuôi nấng đàng hoàng một vài đứa bé hơi lớn, sau đó chờ có người đến nhận nuôi, liền uy hiếp bọn nhỏ không được đi theo những người đó.

Bọn trẻ từ nhỏ lớn lên trong ngược đãi và uy hiếp, đối với cô nhi viện tạo thành một loại sợ hãi bản năng.

Cho nên có người đến nhận nuôi, chúng nó sẽ biểu hiện ra tâm tình cực kỳ mâu thuẫn. Sau đó cô nhi viện sẽ đứng ra, dùng lý do tâm lý đứa nhỏ không tốt, từ chối đối phương nhận nuôi.

Ban đầu cũng có đứa nhỏ cầu cứu, nhưng cuối cùng đôi vợ chồng này lựa chọn phí bịt miệng của cô nhi viện, bóp chết khát vọng của đứa nhỏ.

Trẻ em của cô nhi viện lớn lên như thế?

Bọn họ sẽ tìm kiếm những người có khuynh hướng về phương diện này để nhận nuôi trẻ nhỏ, tình cảnh những đứa trẻ kia có thể tưởng tượng ra.

Hội trưởng quỹ từ thiện dường như hoàn toàn không biết chuyện, không biết là vì bảo vệ danh dự bản thân, hay là căm hận hành vi của chồng mình lập tức hoàn tất thủ tục ly hôn, phân rõ giới hạn với chồng mình.

Trước mặt giới truyền thông, hội trưởng bày tỏ muốn nhận về những đứa trẻ kia, hứa sẽ bồi thường thiết hại đã gây ra.

Thế nhưng quyết định này bị từ chối, sau này hội trưởng mới biết Tô thị đã bỏ tiền mua một viện mồ côi, sắp xếp bọn nhỏ đến đó ở.

Hoàn cảnh mới có giáo viên dịu dàng, viện mồ côi rộng rãi lại có bạn bè hiền lành, bọn trẻ ở đó sống rất tốt.

Hội trưởng không có thời gian đi rối rắm những chuyện này, bởi vì quỹ từ thiện cùng cô nhi viện Dương Quang bị mời tố tụng, yêu cầu đối phương tiến hành bồi thường thương tổn cho bọn nhỏ.

Trên mạng không biết vì sao lại xuất hiện tin tức, Tô thị là vì tiền bồi thường mới tiếp nhận mấy đứa nhỏ.

Nhưng nhanh chóng có người phân tích, Tô thị liệt kê công khai các khoản bồi thường, là học phí cùng sinh hoạt phí cho đám nhỏ đi học từ lớp 1 đến đại học, cùng với một khoản bồi thường tinh thần dùng để phụ đạo tâm lý, cũng không có ai thừa dịp đào tiền.

Hơn nữa người ta bố trí những đứa trẻ này đã tốn một khoản tiền rất lớn, liệu có thèm chút tiền ấy của ngươi không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio