“Không! Không, Thorolf, anh không thể làm thế! Hãy để em nói chuyện với ông.”
Bây giờ đã là buổi sáng, nhưng trong sảnh vẫn hoàn toàn yên ắng. Đám phụ nữ khóc lặng lẽ và cầu nguyện. Còn cánh đàn ông nghiêm trang liếc mài vũ khí của họ.
Brenna đã quay trở về với Garrick, nhưng ông không cho bà quay lại. Thay vào đó, Thorolf được gửi đến để cho mọi người biết điều đã được quyết định. Nhóm người Viking lại rút ra ngoài tường thành lần nữa. Kristen đã cùng chờ đợi với Royce trong suốt phần còn lại của đêm. Họ chờ một cuộc tấn công, một tối hậu thư, nhưng không hề chờ đợi điều mà Thorolf được dặn dò phát ngôn.
Nàng đứng với Royce ngay tại lối vào, nơi họ gặp Thorolf. Khi trời vừa hừng sáng, anh tay không tiến đến. Hàm anh xưng chù vù to gấp đôi bình thường, đó là chứng tích xác thực cho cái tính nóng nảy của Bác Hugh. Anh chỉ nói với nàng, để nàng dịch lại lời anh nói cho Royce. Nàng vẫn chưa làm điều đó.
“Em có thể đi với anh đến gặp ông ấy bây giờ,” Thorolf thẳng thắn bảo nàng. “Nhưng nếu em rời khỏi sảnh này, anh chàng Saxon của em sẽ mất quyền lực thương lượng duy nhất của gã đấy. Anh không nghĩ là em muốn thế đâu.”
“Vậy thì anh đưa ông đến đây cho em.”
Thorolf lúc lắc đầu. “Ông ấy sẽ không đến đâu. Ổng chẳng tin tưởng một tên Saxon nào cả.”
“Anh đã đến đây đấy thôi!”
“Ừ.” Anh toét miệng cười. “Nhưng anh tin vào khả năng của em, nó ngăn anh chàng của em không cắt họng anh. Cha em đâu có thấy cái quyền lực mà em có đối với gã, như anh đã chứng kiến.”
Nàng giận đủ để thốt lên, “Cho ba cái chuyện lặt vặt thì còn có thể, nhưng không phải cho những việc liên quan đến sự an toàn cho người của anh ấy đâu!”
Thorolf chẳng ngán. Nếu anh bị hạ gục thì điều đó đã phải xảy ra rồi. Nhưng anh chàng Saxon chỉ đứng bên họ, mặt anh ta khó mà dò biết được điều gì. Anh ta thậm chí còn chẳng có vẻ nóng nảy muốn biết họ đang cãi vã về chuyện gì.
“Em sẽ nói cho anh ta biết chứ?” anh hỏi. “Nếu anh phải làm điều đó, có thể anh ta sẽ không hiểu hết.”
“Thorolf à, làm ơn đi mà! Chuyện này không thể xảy ra. Em yêu cả hai người bọn họ. Đối với em, trong chuyện này chẳng có ai là người thắng cuộc cả!”
“Anh không nghĩ mọi người quan tâm đến điều ấy đâu. Mười sáu người bọn chúng ta bị bắt làm nô lệ, bị buộc phải làm việc cho những tên Saxon này. Không phải tất cả chúng ta đều muốn trả thù vì việc ấy. Vài người thậm chí còn muốn ở lại và định cư ở đây, nếu họ có thể làm thế như những người tự do. Nhưng những ai không muốn trả hận thì lại có những người anh và những người cha ở đây lúc này, đang muốn làm điều ấy đấy.”
“Ôi, chơi vậy kỳ quá!” nàng la lên. “Đó là rủi ro họ phải gánh chịu khi họ tấn công nơi này!” “Họ đã chẳng chịu nhìn nhận vấn đề như vậy.”
“Trời đất quỷ thần ơi! Mẹ em chẳng nói gì với cha em hết phải không?”
“Họ nói chuyện lâu lắm -- hoặc giả, như thế này thì đúng hơn, họ cãi lộn. Đó là sau khi quyết định đã được đưa ra.”
“Mẹ em có chấp thuận điều đó không?”
“Không, bà đâu có chịu, nhưng cũng như em thôi, bà đâu có được nói gì trong chuyện này. Là một Tiểu Vương, bác em chỉ đạo chuyện này (thực ra bác Hugh của Kristen mang tước Jarl, được định nghĩa là nhà quý tộc Xcandinavi trung cổ địa vị xếp ngay sau nhà vua). Ông là người ra quyết định chung thẩm, và ông đã chấp thuận chuyện này. Và mọi người đều đồng lòng chọn cha em, cảm nhận ông mang nặng trong lòng căm ghét gã Sason cũng vì có dính dáng đến em. Giờ thì nói cho anh ta biết đi, Kristen. Thời khắc sắp đến rồi đó.”
Nàng nhìn Royce. Mặt nàng thất sắc, không còn hột máu. Sự đau đớn khốn khổ đong đầy trong mắt nàng. Làm sao nàng có thể nói cho anh hay? Nàng phải nói với anh thôi. Chúa giúp nàng với, nàng sẽ nát tan trong cái ngày hôm nay thôi.
Giọng nàng trống rỗng. “Anh bị thách đấu, thưa ngài. Họ đã chọn nhà quán quân của họ và anh sẽ chỉ phải đấu với ông ấy. Nếu anh đánh bại được ông ấy, họ sẽ bỏ đi.”
Bằng nụ cười mỉm với nàng, Royce làm vỡ nát tim nàng. “Thế là tốt hơn cả những gì anh hy vọng, Kristen à. Sao nhìn em lại thế? Em e rằng anh không thể thắng à?”
“Thì em có e rằng thế,” nàng đau khổ nói.
“Được rồi. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh bại trận?”
Anh đã trải lòng ra với nàng. Nàng không thể nhìn vào mắt anh. “Alden vẫn còn có em để mà thương lượng. Bác Hugh của em chỉ đạo ở đây. Bác không nghĩ là anh sẽ giết em, nhưng bác không chắc lắm về những người Saxon khác. Bác Hugh không dám đánh liều với mạng sống của em đâu. Họ sẽ rời đi nếu em được trao cho họ. Cách nào thì người của anh vẫn sẽ an toàn.”
“Vậy là họ chỉ có ác ý với mình anh thôi sao?”
“Vâng. Một người Viking thà chết gục trên chiến trường còn hơn là bị bắt làm nô lệ, vì danh dự đã mất khi bị cầm tù. Anh đã đẩy họ vào cái điều mà họ ghét nhất.”
“Và dẫu vậy, họ vẫn sẽ hài lòng nếu anh thắng chứ?”
“Royce à, họ là những người đàn ông thích tranh đấu. Họ đấu với nhau vì thể thao hay chỉ vì một sự xúc phạm nhẹ hều; vấn đề chẳng phải tại sao. Có những người đàn ông đã chết trong những buổi yến tiệc hội hè của bọn em từ những chuyện khởi đầu có thể chỉ là một cuộc cự lộn đơn giản. Bạn đánh nhau với bè -- Đó là lời thách thức mà họ làm cho to chuyện hơn. Nhưng người thắng cuộc luôn được tôn sùng như là người giỏi giang hơn. Họ sẽ gửi người giỏi nhất của họ đến đấu với anh. Họ không nghĩ anh có thể đánh bại ông, nhưng nếu anh thắng, anh sẽ chứng tỏ được sức mạnh của mình và sẽ được tôn trọng vì điều đó.”
Anh nâng cằm nàng lên, buộc nàng nhìn vào mắt anh. “Dầu vậy, điều này vẫn làm em đau buồn sao? Em muốn anh từ chối lời thách đấu này hả?”
Nàng rên lên. “Anh không thể. Mẹ em ắt hẳn đã bảo với mọi người là anh sẽ không làm tổn hại em cho dù bất cứ điều gì xảy ra. Như em đã nói, bác em không tin chắc vào điều này. Họ sẽ tấn công vào trong sảnh nếu anh không ra đấu, Royce. Anh không có chọn lựa nào hết nếu anh muốn giữ mạng sống cho người của anh.”
“Vậy họ thậm chí có thể tấn công ngay lúc này, dẫu thế thay vào đó, họ lại thách đấu anh. Vậy là công bằng rồi Kristen. Đừng buồn phiền nữa. Anh không thể thua cuộc.”
Nàng nghẹn ngào, rồi quay lưng bỏ chạy lên cầu thang. Royce cau mày phía sau nàng cho tới khi nàng khuất dạng bên trên. Rồi anh trừng mắt sắc lẻm nhìn Thorolf.
“Ngươi đã nói gì với Kristen làm nàng buồn đến vậy?” Royce hạch hỏi.
Thorolf phát đau đầu vì cố theo dõi cuộc trò chuyện tốc độ giữa hai người. Anh bỏ cuộc sau khi anh biết chắc rằng anh chàng Saxon đã biết mình bị thách đấu. Nhưng anh ắt biết tại sao tự nhiên Kristen lại buồn bực. Anh ắt phải có một ý gì khác nữa.
Thorolf rùn vai. “Garrick nổi điên lên với Selig…mất con tàu…đem Kristen đến đây. Sẽ giống như một cuộc trừng phạt.”
Royce vẫn cau mày. Có thể nào vì lo lắng cho anh trai mà nàng có vẻ khổ sở như vậy? Có thể vậy lắm chứ, khi nàng còn phải gộp thêm nỗi lo về kết quả của trận đấu này.
“Khi nào thì người của ngươi đến?” anh hỏi.
“Chỉ có thời gian để chuẩn bị thôi.”
“Hắn ta sẽ vũ trang đầy đủ chứ?”
"Phải"
Royce gật đầu để Thorolf đi. Anh kêu người lên phòng anh mang áo giáp xuống trong khi anh kể cho Alden nghe điều gì sắp xảy ra, và dặn dò cậu ta trong trường hợp nhỡ chẳng may anh bại trận. Chỉ lát sau, anh đã đội mũ giáp trụ và trĩu nặng trong lớp áo giáp. Alden đang mài kiếm của mình thì một tiếng kêu phát ra từ bên ngoài.
Tay kiếm tay khiên, Royce bước ra ngoài. Những người Viking đã tràn cả trong sân, vậy mà họ vẫn còn dàn trận dọc tường thành ngoại, khiên và kiếm của họ nằm cả dưới chân như một dấu hiệu cho thấy họ ở đó chỉ để quan sát. Thấy vậy, người của Royce cũng bắt đầu rời sảnh ra ngoài, và anh ra lệnh cho họ hạ khí giới xuống giống như vậy. Anh thấy mẹ của Kristen, đang ôm chặt lấy tay của một gã khổng lồ, ngực to như cái thùng tô nô đang ở bên bà. Có phải đó là cha của Kristen?
Royce không thắc mắc lâu, sự chú ý của anh nhắm vào đối thủ của mình, đang đứng chỉ cách vài bước chân. Gã là một tên bự chảng, có lẽ thậm chí còn cao hơn Royce một hoặc hai inch ( hoặc phân). Đôi chân mạnh mẽ dang rộng được quấn trong lớp da dầy cui, đó thứ duy nhất gã mặc ngoài chiếc mũ giáp trụ hình nón với phần bảo vệ mũi dài sọc che gần hết khuôn mặt. Các múi thịt căng phồng ngang khuôn ngực rộng và săn chắc lại nơi khoang bụng phẳng lì. Đôi cánh tay như những dùi cui bằng bắp thịt. Những vòng tay vàng rộng bản ôm lấy hai cổ tay gã, được chạm khắc hình mãng xà. Chiếc khiên to đùng của gã được phủ da, với phần nhô lên ở giữa dày đến hai inch ( phân). Và thanh kiếm hai lưỡi của gã là một trong những thứ vũ khí được chế tác đẹp nhất mà Royce từng thấy, đốc kiếm được chạm trổ và khảm dát vàng bạc một cách hoàn hảo.
Royce thấy tất cả những thứ đó chỉ trong một ánh nhìn. Gã này để ngực trần như một dấu hiệu coi thường mà anh không thể cho qua. Anh gọi Alden tới giúp anh cởi bộ áo giáp ra khỏi mình.
“Anh điên à?” Alden muốn biết.
“Không hề, hắn ta ở thế thượng phong nếu anh bị nặng nề và hắn thì không. Anh không nghĩ trận chiến này sẽ kết thúc nhanh đâu em họ ạ. Anh không định đưa cho hắn bất kỳ một lợi thế nào.”
Một tràng hò reo cổ vũ từ nhóm người Vikings khi Royce phanh trần ngực mình. Đối thủ của anh đứng đó đợi anh. Alden trao lại cho anh kiếm và khiên của anh, và Royce tiến đến gã đàn ông mà anh phải giết. Và rồi anh đông cứng cả người khi nhìn thấy đôi mắt màu hồ thủy trừng trừng nhìn anh từ dưới lưới bảo vệ mắt của mũ giáp trụ. Anh văng tục kịch liệt, lui lại. Anh lại chửi thề lần nữa, ném thanh kiếm của mình xuống mảnh đất giữa bọn họ.
Garrick hạ kiếm mình xuống. “Nhân danh Thần Thor, con bé chẳng nói gì với ngươi hết, phải không?”
“Tôi không thể đấu với ông!” Royce giận dữ gầm gừ. “Điều này sẽ giết chết cô ấy mất!”
“Đó có phải là lý do lý trấu duy nhất để ngươi khỏi phải đấu chăng?” Cái giọng sỉ nhục đủ để Royce không lầm vào đâu được lời nói kháy về sự hèn nhát. Anh gần như đã nhặt lấy kiếm của mình. Nhưng khuôn mặt đau khổ của Kristen hiện lên trong trí anh và anh nắm chặt hai tay đấm của mình để chống lại sự thôi thúc.
“Hãy đưa người khác ra đấu với tôi,” Royce sít giọng nói. “Đưa cái con gấu đang đứng cạnh vợ ông lại cho tôi.”
“Không, anh trai ta không đủ điều kiện để đấu với một gã trai trẻ với kích cỡ như ngươi, dù anh ấy không chịu thừa nhận điều đó. Ngươi sẽ đấu với ta hoặc chẳng ai cả. Hay con gái ta cũng quên không nói cho ngươi biết điều gì sẽ đến nếu ngươi chối từ cuộc đấu với ta?”
“Cô ấy có nói cho tôi biết!”
“Vậy thì nhặt kiếm của ngươi lên, tên Saxon. Ngươi biết đó ngươi không có chọn lựa nào khác đâu.”
“Ông có chắc là ông không quá già để tự làm cái vụ này hả, người Viking?” Royce nhạo báng. “Tôi tập luyện trong các cuộc chiến hàng ngày, chuẩn bị để nghênh chiến với bọn Đan Mạch, đồng đạo của ông. Dẫu vậy, tôi hiểu ông chẳng hơn gì một thương buôn.”
“Ô, hô hô!” Garrick cười ha hả. “Giờ thì ta thực sự được thách đấu đúng cách đây. Ngươi có một giây trước khi ta chặt khúc ngươi ra, nhãi con ạ.”
Royce chúi xuống lấy kiếm, lăn mình cùng với nó, và đứng bật dậy phía bên trái Garrick. Anh chỉ có đúng một giây được hứa trước khi cú đâm đầu tiên giáng xuống tấm khiên của anh. Cú tiếp theo đến trước khi anh trụ vững được trên mặt đất.
Brenna đã nói đúng. Cha Kristen thực sự muốn lấy máu anh. Ông không hề ngừng lại khi tấn công, trút cơn mưa những nhát chém tới tấp, làm Royce phải lùi lại quanh sân. Chưa từng có tên Đan Mạch nào mà Royce đọ kiếm với lại có sự nhẫn tâm nhường này. Nhưng phải thôi, chẳng có tên Đan Mạch nào có động lực như thế này. Ông ta chiến đấu trước tiên như một người bố đang nổi điên, rồi sau đó mới là một người Viking. Anh đang phải trả già cho mỗi lần anh lôi Kristen vào giường mình.
Từ cửa sổ phòng ngủ của Royce trên lầu, Kristen đứng đó như một bức tượng, ngó xuống trận đấu bên dưới. Đứng xem là cả một cực hình, dầu thế, nàng không thể dứt mắt mình ra được. Hơn sáu lần, tim nàng gần như rụng xuống chân khi thấy có vẻ như Royce không thể giương khiên lên kịp lúc, khi anh trượt chân và lưỡi kiếm của cha nàng chỉ còn cách anh vài inch, khi anh cuối cùng bắt đầu làm mẻ tấm khiên của cha nàng.
Bây giờ họ đứng như hai bức tường thành, nã kiếm liên hồi kỳ trận vào nhau, đâm tới tấp. Môi Kristen bật máu khi nàng cắn chặt chúng để không hét lên. Họ sẽ kéo dài như thế này trong bao lâu? Bao lâu trước khi…
Royce bị đánh gục xuống đất bằng mãnh lực của nhát chém cuối. Garrick nhảy đến bên phải anh, nhưng đôi chân Royce quấn lấy chân ông và Garrick cũng ngã xuống. Royce nhanh chóng bật dậy, và anh đã có một khoảng hở ngay cơ hoành của gã Viking. Anh không tận dụng nó. Thay vào đó, anh chúi mũi kiếm xuống đất và quăng mũ giáp trụ của mình đi.
“Tôi xong việc rồi!” anh gầm gừ. “Để sau này rồi tôi sẽ giết ông!”
Garrick bật dây chậm hơn. Ông chĩa mũi kiếm vào ngực Royce và giữ nó ở đó trong một khắc khốn khổ, rồi cũng đâm kiếm xuống đất. Ông cũng quẳng mũ giáp trụ sang một bên, lúc lắc rũ cái bờm tóc dày cui từ mái tóc vàng rực của ông.
“Ừ, hai ta phải ngốc lắm mới tiếp tục, vì ta cũng chẳng thể giết ngươi. Nhưng ta chẳng day dứt chút nào về cái này.”
Cú đấm đầu tiên trúng ngay dưới hàm Royce, hạ anh nằm ngay đơ cán cuốc lần nữa. Nhưng anh lăn mình thật nhanh và, với một lực phi thường, thúc vai anh vào ngay bụng Garrick. Trận đấu vẫn gay cấn nhưng là với những nắm đấm thay vì những thanh kiếm.
Trên lầu, Kristen bắt đầu khóc nức trong sự nhẹ nhõm. Phía bên kia sân, Brenna cũng quay đi giấu những giọt lệ của mình. Cả hai người phụ nữ đều mỉm cười, giờ thì chắc chắn là những người đàn ông của họ sẽ sống. Những người Viking chẳng bận tâm mấy đến những cú đánh trong trận đấu đã thay đổi. Họ vẫn cổ vũ người đàn ông của họ, như những người Saxon cũng làm thế phía bên kia họ.
Cuối cùng rồi trận đấu cũng chấm dứt thật lâu sau đó, Royce không thể nhấc đầu lên để cứu lấy linh hồn mình. Garrick, vẫn còn quỳ trên gối ông, nhận cơn mưa của người chiến thắng chỉ trước khi ông đổ gục xuống phủ lên người Royce. Rồi thì cả mảnh sân lặng phắt. Khả năng cả hai người vẫn còn sống đã không được mọi người nghĩ đến.
Kristen chẳng cho phép họ có thời gian để mà xem xét chuyện đó. Nàng chạy ào xuống bãi chiến trường và ra lệnh họ phải mang cả hai vào trong sảnh. Khi không một người Saxon nào động cựa nghe lời nàng, nàng xoáy vào Alden với cái nhìn điên giận.
“Đừng làm ta thấy hối tiếc khi tha thứ cho ngươi, tên Saxon kia. Hãy chuyển họ đi ngay!”
Cậu ta liền thực hiện, và thật nhanh Kristen lượm một trong những thanh kiếm bị quẳng đi khi bác nàng và hầu hết những người khác đang tiến lại. Nàng đối mặt với Hugh bằng thanh kiếm, khua nó lên phía trước nàng.
“Xong chuyện rồi, Bác Hugh,” nàng giận dữ cảnh cáo ông. “Giờ thì con sẽ cưới người Saxon này, và nỗi thống khổ sẽ đến với bất cứ kẻ nào dám cản con. Anh ấy đã chiến đấu để giành quyền được đòi hỏi hòa bình. Hãy trao nó cho anh ấy.”
Hugh ngã đầu ra sau cười dữ dội. Ông vỗ vào lưng Brenna, làm bà chúi nhũi về phía trước. “Mẹ nào con nấy, há, Brenna? Thần Odin trợ giúp tất cả chúng ta nếu giòng giống đàn bà mới này đang được chúng ta nuôi dưỡng dọc miền duyên hải của mình.”
Brenna xoay người lại trừng mắt nhìn ông-anh-chồng của bà. “Cái ông ngốc này! Và làm sao mà con bé có thể tồn tại nơi đây nếu em đã không dạy nó cách? Hãy đưa cho nó câu trả lời mà nó mong đợi đi Hugh.”
Ông mỉm cười với cô cháu gái. “Được rồi, anh chàng của con đã chiến đấu ngon lành đó. Hắn ta có thể có được nền hòa bình cho mình.”
“Và tất cả mọi người sẽ rời đi chứ?”
“Sẽ không đâu cho tới khi bọn ta thấy con được cưới xin đàng hoàng tử tế.”
Kristen cười toe toét, và rồi nàng phá lên cười vui sướng và ném mình vào đôi cánh tay đồ sộ của bác nàng.