Trong phòng bao cao cấp của quán bar đang diễn ra một cuộc vui, bên trong chỉ có ba người đàn ông nhưng lại có đến bảy hoặc tám cô gái tiếp rượu hầu hạ trong phòng, những cô gái trong phòng này hầu hạ về mọi mặt, chỉ cần khách có yêu cầu thì họ sẽ đáp ứng không được từ chối, mà theo cô nghĩ chắc không ai muốn từ chối đâu, ba người đàn ông này người nào cũng đẹp đẽ cả người đầy mùi tiền, nếu họ vui vẻ thì họ sẵn sàng chi cho một khoản tiền lớn, trường hợp nếu họ thuận ý vừa mắt muốn làm kim chủ của mình, thì khoảng thời gian mình được bao nuôi khỏi phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Chị Lưu không cho cô tiếp rượu ở phòng bao là vì điều này, chị ấy không muốn cô bị nhúng chàm, một khi đã lỡ sa chân thì càng lún càng sâu, chị Lưu nói cô là người có ăn học tương lai nhất định sẽ tươi sáng, tuyệt đối không nên để bản thân sa ngã vào con đường này, vì thế công việc của cô chỉ là tiếp rượu khách và đều được đi về trước một giờ sáng.
Tiền lương và tiền khách cho đủ để trang trải cho cuộc sống ở cái thành phố xa hoa này là đã mãn nguyện lắm rồi.
Một nam nhân đang dựa người ra phía sau nhắm mắt hưởng, hai tay ôm hai người đẹp.
- Anh Hoắc này hôm nay anh có thấy thoải mái không.
Nghe giọng nói nhỏ nhẹ đó anh mở mắt thích thú nhìn vào cô gái vừa mới nói, nhếch môi lên tiếng: “ em tên gì”.
Nghe được anh hỏi tên cô gái đó như được lên chín tầng mây xanh, vui vẻ trả lời anh: “ dạ, em tên là Tiểu Xuân”.
Cô gái còn lại nghe anh hỏi Tiểu Xuân liền ghen ghét đỏ mắt liền nhanh miệng nói: “ anh Hoắc còn em nữa, em tên Tiểu Đào”.
Anh Hoắc nào đó nghe hai cô gái tranh giành mình liền cười thoải mái móc ví tiện tay đưa cho mỗi cô một sấp: “ đây của hai em”.
Hai cô gái vui vẻ nhận lấy và miệng không ngừng cám ơn anh.
Nam nhân ngồi đối mặt anh tay ôm một cô gái nhỏ, nhìn sang anh trách móc: “ Cao Lãng, hai em gái nhỏ này cũng được cậu không có hứng thú hả”.
Anh Hoắc nhếch môi lên tiếng: “ trước kia đều đã biết qua hết rồi, hiện tại tôi không có sở thích này, Hoắc Cao Lãng tôi hiện giờ chỉ muốn lên giường với vợ tôi”.
Anh chính là Hoắc Cao Lãng con trai cháu trai độc nhất của dòng tộc họ Hoắc ở thành phố D, hiện giờ là chủ tịch của tập đoàn Hoắc thị lớn nhất thành phố D.
Một người đàn ông tuổi, thành đạt, ở thành phố D này anh là người đàn ông hoàng kim.
Người đàn ông kia nghe anh nói mặt thể hiện rõ thái độ khinh bỉ: “ nói thì hay lắm, tôi chóng mắt lên coi lúc cậu gặp đúng đối thủ rồi, cậu có còn giữ tấm thân trong sạch cho vợ cậu không”.
- “ tôi không giống Mạc Lâm cậu, không có cô nào lọt khỏi tay cậu.
Tôi phải giữ tinh phúc cho vợ tôi”.
Mạc Lâm nghe anh nói về chiến tích của mình, mà mặt mài hãnh diện.
Mạc Lâm là con riêng của nhà họ Mạc tự tạo dựng được cho mình một công ty riêng.
Còn một người thì im lặng ngồi uống rượu hai cô gái ngồi bên cạnh cũng phải giữ khoảng cách với anh không được ngồi gần.
Người đàn ông tây lai tên là David, anh ta thuộc dòng tộc hoàng gia Anh, hiện giờ đang là bác sĩ ở bệnh viện thành phố D.
Ba nam nhân trong phòng này, phải nói muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn trí tuệ có trí tuệ, muốn giàu có giàu.
Ba người ngồi cùng một chỗ, tạo nên một luồng sáng thu hút người nhìn, người muốn đến rằng, các cô gái đều muốn mình lọt tầm mắt của họ.
Cuộc vui của ba người họ kéo dài đến tận hai giờ khuya mới tách nhau ra.
Năm giờ sáng, ánh sáng mờ bên ngoài xuyên lớp rèm cửa sổ có thể thấy tất cả vật bên trong căn phòng trọ chặt hẹp.
Lại gặp ác mộng rồi.
Cô bật dậy khỏi giường, hô hấp cũng dần được ổn định, cô đưa tay lau đi lớp mồ hôi còn rịn trên trán, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Cái giấc mơ đáng ghét này thỉnh thoảng lại tìm đến cô.
Cô không còn ngủ lại được nữa, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cô thả mình đứng dưới vòi nước, mặc cho nước từ đỉnh đầu chảy xuống, cũng không cảm thấy lạnh, mỗi lần gặp giấc mơ này cô đều phải dùng cách này để khiến bản thân mình bình tĩnh.
Năm tôi bảy tuổi, các bạn trong lớp thường chọc cô là đứa con oan, đứa bị mẹ ghét bỏ, mọi lần các bạn chọc đều có thể nhịn, nhưng không hiểu sao lần đó cô đã đánh nhau với các bạn và người thua cuộc cuối cùng vẫn là cô và còn bị cả đám xúm lại cắt bỏ mái tóc dài của cô.
Hôm đó thật sự cô rất sợ, cô nhớ hôm đó khi bà ngoại đến đón nhìn cô trong bộ dạng như vậy thì khóc rất nhiều, cô bị ám ảnh tới mức phải nghỉ học một tuần, sau đó được cô giáo và bà ngoại thuyết phục mới đi học lại, nhưng cô luôn luôn đội nón không dám tháo ra.
Mà các bạn học vẫn không chịu buông tha, từng đứa tứng đứa lại tháo nón tôi xuống và trêu chọc cô.
Đây là ám ảnh năm bảy tuổi của cô cho đến tận bây giờ thỉnh thoảng cô lại mơ thấy giấc mơ về ngày hôm đó.
Bảy giờ sáng, sau khi thu dọn ổn thoả, cô đi ra trạm xe buýt gần nhà để đi đến trường.
Trạm dừng của xe buýt còn cách trường một đoạn phải đi bộ tầm năm phút, gần cổng trường đại học D có một cô bán bánh bao rất ngon ngày nào cô cũng phải mua hai cái, một cái cho cô, cái còn lại mua cho Lưu Hiểu bạn học của cô.
Cô ấy là em gái của chị Lưu cũng là người giới thiệu giúp cô công việc ở chỗ chị Lưu.
Cô thông thả đi vào lớp đã thấy Lưu Hiểu ngồi giữ chỗ, vui vẻ bước đến ngồi xuống đồng thời đưa cái bánh bao cho cô ấy: “ này, cho cậu”.
Lưu Hiểu nhận lấy bánh bao từ tay cô vui vẻ vừa ăn vừa nói: “ cám ơn cậu, bảo bối”.
Cô vừa nghe từ bảo bối thì miệng Lưu Hiểu cô đột nhiên thấy ớn lạnh, tự nhiên cô nhớ đến vẻ mặt của tên già háo sắc đó, muốn buồn nôn.
Lưu Hiểu nhìn thái độ của cô thì khó hiểu lên tiếng: “ Hiểu Nhiên cậu làm sao vậy, trong người không khoẻ à”.
Cô nhìn Lưu Hiểu rồi lắc đầu, do dự một lúc cô quyết định đem chuyện lão già háo sắc đó kể cho cô ấy nghe, kết cục cô ấy cười đến bò ra bàn, bánh bao cô ấy chỉ ăn có nữa cái còn lại lo cười đến mức không ăn nỗi, kể đến đoạn lão già đó gọi là bảo bối, cô ấy còn không ngần ngại mà trêu chọc cô thêm vài lần.
Cuối cùng thì giáo sư bước vào mới khiến cô ấy ngưng cười lại.
Tiếng nói của giáo sư kéo tất cả về thực tại, Lưu Hiểu vội vàng lau miệng mình khiến cô buồn cười.
Tiết học cũng nhanh chóng được bắt đầu, phải nói vị giáo sư này thuyết trình rất dễ hiểu, cô chăm chú nghe và ghi chép đến mức hết giờ học lúc nào cũng không hay.
Cô cũng nhanh chóng sắp xếp lại đồ dùng của mình, hôm nay còn phải ghé ngang ngân hàng để gửi tiền cho bà ngoại.
Lưu Hiểu vừa dọn dẹp đồ vào túi xách và hỏi: “ Hiểu Nhiên hôm nay cậu có bận việc gì không, mình đi mua sắm nha”.
- “ không được rồi Hiểu Hiểu, hôm nay mình phải tranh thủ ghé ngang ngân hàng nữa”.
Cô nói xong bèn đứng dậy, cũng đưa tay kéo Lưu Hiểu đứng dậy: “ đừng giận mình nha”.
Lưu Hiểu nhìn thấy vẻ mặt năn nỉ m mà không nhịn được cười, khẽ hắng giọng: “ được rồi, thấy nhà ngươi đã chịu nhận lỗi sai, bổn cô nương sẽ tha thứ lần này”.
truyện đam mỹ
Câu nói đùa của Lưu Hiểu khiến cô và cô ấy cười đến vui vẻ.
Chia tay Lưu Hiểu ở trường cô cũng tranh thủ đi nhanh đến ngân hàng.
Gửi tiền cho bà ngoại xong cô liền điện báo với bà một tiếng, trong điện thoại bà ngoại trách móc vài câu nào là không cần gửi cho bà thêm tiền nữa, phải biết để dành cho bản thân, phải ăn uống nhiều một chút, phải biết chú ý sức khoẻ.
Nghe bà ngoại nói thật ra cô không thấy phiền chút nào mà ngược lại rất hạnh phúc, chí ít trong cuộc sống này còn có người quan tâm, yêu thương, còn có người để cho cô làm động lực..