“Tiểu Ngạn, sao tự nhiên em lại…”, Cù Vân Tâm lúc này chuyện gì đến cũng thấy kinh ngạc. Sao trên bàn nhiều đồ ăn thế, hơn nữa xem ra đã ăn gần hết rồi.
“A…, đây là bữa đầu tiên của tôi.” Kỷ Hiểu Ngạn thật không ngờ quang não lại liên hệ với cái người đã lâu không gặp này, chính là Cù Vân Tâm lúc này vẫn đang ở chiến trường. Có chút không tự nhiên nói dối một câu, cúi người giấu bụng đi, Kỷ Hiểu Ngạn có chút buồn bực.
May là mình ngồi sau bàn rộng nên mới có thể che khuất được toàn bộ cái bụng lớn của mình.
Cù Vân Tâm nghe nói đây là bữa đầu, đáy lòng bừng lên lửa giận. Đây chính là em ấy không chăm sóc tốt bản thân, nhưng nguyên nhân lớn hơn nữa chính là….thật ra là vì trong lòng gã vốn đã không thoải mái rồi.
Có chút chốt dạ, Kỷ Hiểu Ngạn nở một nụ cười giượng với Cù Vân Tâm. Đây đương nhiên không phải bữa đầu của hắn, cũng không phải là do hôm nay ăn thêm đồ! Nhưng trước mắt nhìn thôi cũng biết là đã ăn gần xong mà vẫn nhiều đồ như vậy, hơn nữa trên bàn cơm rõ ràng chỉ có một mình mình, nếu không nói đây là bữa đầu thì sao giải thích được lí do mình lại đói khát như vậy?
“Tiểu Ngạn, em làm vậy không được không, em hẳn đã biết cách tự chăm sóc bản thân rồi chứ.” Ngữ khí đầy thấm thía, thật dễ dàng nhận ra người trước mắt đang thật lòng quan tâm đến mình.
“Ừ, không có lần sau đâu.”
“Ừ, vậy thì tốt.”
Nói xong chuyện này, giống như đoạn đối thoại giữa hai đã chấm dứt. Không khí có chút nặng nề.
“Ừm, bên anh mọi chuyện sao rồi.” Kỷ Hiểu Ngạn đánh vỡ sự im lặng, nhưng câu hỏi này lại không tinh tế chút nào. Những chuyện cơ mật như vậy, anh ta làm sao có thể nói cho mình nghe được.
Dẫu vậy nhưng Kỷ Hiểu Ngạn vẫn có chút hy vọng xa vời rằng có thể nghe từ miệng anh ta một chút tin tức của Leblan.
“Tình huống có chút nguy cấp. Nhưng anh vẫn có thể ứng phó được, gần đây em sao rồi?” Nguyên bản cũng chính bởi chuyện trong quân bộ, hay nói cách khác là do chuyện của Ireland, Cù Vân Tâm tâm phiền ý loạn, mới tìm Kỷ Hiểu Ngạn chuyện trò, nhưng đề tài vừa rồi lại khiến gã nhớ tới Ireland.
“Tôi vẫn tốt cả, tâm tình anh không tốt à?”
“Không thể nào!”
“Anh ấy à! Nếu như chuyện chiến sự không thể nói cho tôi nghe thì thôi, nhưng nếu đã là chuyện riêng, anh có thể nói cho tôi nghe mà, chúng ta đã chơi với nhau lâu như vậy, không phải sao?” Trộm liếc anh ta một cái, Kỷ Hiểu Ngạn mở to mắt nói xạo, chơi với nhau lâu như vậy cái gì chứ, mày mới quen người ta có mấy năm thôi! Thật là. Có nói xạo cũng phải biết tìm cớ chứ.
“Anh…”
Hít một hơi, Cù Vân Tâm bày ra cái vẻ không hề gì. “Giả sử, anh nói chỉ là giả sử thôi. Nếu có một người nhìn thế nào cũng không thể ở chung với em, dẫu có làm gì cũng có thể tác động đến cảm xúc của em, em nghĩ xem đây là do đâu?” Sự hoang mang trong đáy mắt chứng minh anh ta thật sự không hiểu.
Bởi vì yêu a! Kỷ Hiểu Ngạn thiếu chút nữa đã nói ra.
“Hai người là bạn thân à?”
“Không phải.”
“Vậy là bạn bình thường?”
“Cũng không phải.”
… …
“Vậy quan hệ giữa hai người là gì?”
“Cấp trên và cấp dưới?” Do dự một thời gian, Cù Vân Tâm có chút bất mãn nói, chính gã cũng chẳng biết do đâu mà gã lại thấy bất mãn.
“Anh thích anh ta.” Thở dài, Kỷ Hiểu Ngạn nghiêm túc theo dõi ánh mắt gã.
“Không có khả năng.” Người anh thích rõ ràng là em mà! Người là bạn với anh, cho anh quang minh và hy vọng là em mà, có phải là người kia đâu! Sao anh lại thích cậu ấy được.
“Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc…”, tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Tiết tấu như vậy khiến người ta dễ dàng đoán người ngoài cửa đang lo lắng đến mức nào.
“Anh bận rồi, tôi không quấy rầy anh nữa.” Kỷ Hiểu Ngạn tắt quang não đi trước, rất tự giác biết có những chuyện người ngoài như hắn không biết được, đó chính là cái gọi là —— bí mật quân sự.
“Chuyện gì?” Tính tình có chút nóng nảy Cù Vân Tâm nhìn thấy người đến là phó quan bên người mình, Edward, sự tức giận mới xuôi xuống. Phó quan của gã rất biết điều, cũng biết Kỷ Hiểu Ngạn là ai, càng biết vị trí của em ấy trong lòng mình. Vậy nên chắc chắn anh ta quấy rầy mình là do có chuyện hết sức quan trọng cần quyết sách ngay lập tức.
“Báo cáo trưởng quan, bộ quân thẩm xảy ra hỏa hoạn.”
“Sao lại có hỏa hoạn.” “Thình thịch” một tiếng, Cù Vân Tâm đứng phắt dậy, mặt mày giận dự. Cái ghế do chủ nhân dụng lực nên đổ kềnh xuống đất, nhưng, lúc này không có một ai chú ý đến nó.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Thiết bị cháy.”
“A! Thiết bị cháy? Sao có thể cháy được?”
“Điều tra viên khởi động máy móc cấp .”
“Cậu nói gì cơ? Máy móc cấp ? Ai cho anh ta quyền lợi lớn như vậy?” Cù Vân Tâm tức giận, mà phó quan lại không có lời nào để đáp lại gã.
“Đi.” Cù Vân Tâm trên mặt hiện lên một tia lo lắng và phẫn uất. Rốt cục thì tên nào cho bọn chúng lá gan lớn như vậy, cư nhiên dám dùng thiết bị cấp ? Đây là muốn tìm cái chết sao? Muốn bức chết người bị điều tra à?
“Báo cáo!”
“Tình huống thế nào?” Nhìn cảnh tượng mọi thứ trước mắt đều đã được xử lý sạch sẽ, chỉ còn vài người máy di động đi lại, Cù Vân Tâm cau mày.
“Hiện trường đã được không chế, người bị thương đã được đưa đến phòng cấp cứu.” Anh binh sĩ mặt đầy cung kính nói với Cù Vân Tâm. Trung tướng đó nha! Tinh hạm này là do anh ta phụ trách cả, mình thế nhưng lại được nói chuyện với anh ta với khoảng cách gần như vậy, đúng thật là may mắn quá.
“Phó quân Edward, cậu lưu lại ở đây chỉnh lý báo cáo, phải đặt ngăn ngắn trên mặt bàn của tôi trước khi tôi trở lại, tôi đi thăm người bị thương.” Nói xong không đợi mọi người ở đây kịp phản ứng, Cù Vân Tâm đã vọt đi trước. Dẫu là ai ở đó cũng có thể nhìn ra gã thật sự sốt ruột.
Mọi người: “…”
Edward: Ngài trung tướng, ngài giao sai việc cho tôi rồi?
Anh binh sĩ báo cáo: Báo cáo hở, đó là chuyện của tui mà? Gãi đầu, anh binh sĩ nghĩ mãi không ra nên nhất quyết không thèm nghĩ nữa. Dù sao trung tướng cũng giao việc cho ngài Edward rồi, vậy chứng tỏ đó không phải chuyện của mình. Anh binh sĩ tự suy nghĩ một lúc thì bỏ đi, bỏ lại một mình Edward.
Edward: Hôm nay sao thế nhỉ, sao không dưng lại giao thêm việc cho mình?
… …
Một đường cuống cuồng chạy, nhưng người có thể bảo trì sự tao nhã bình tĩnh trong tình trạng như vậy, ngoại trừ Cù Vân Tâm, ở đây trên cơ bản không có ai làm được.
Đi thẳng đến phòng cấp cứu, Cù Vân Tâm mới đi chậm lại, trước mắt gã là một cánh cửa đóng chặt.
“Vân Tâm!” Tiếng gọi vừa vui sướng vừa kinh ngạc vang lên, người không biết có khi lại cho rằng Cù Vân Tâm tới tìm anh ta.
Vừa chữa trị cho Ireland, cấp dưới của Leblan xong, Bạch Ánh vừa xoay người đã thấy Cù Vân Tâm. Lòng đây vui sướng cho rằng người ta tới tìm mình.
“Ừ.” Nhìn thấy Bạch Ánh, ánh mắt của Cù Vân Tâm lạnh xuống, trong lỡ đãng đã xuất hiện thêm một tia căm ghét.
“Anh tới tìm em sao?” Bạch Ánh đang sống trong sự vui vẻ tự nhận sao lại còn rảnh ranh cố kỵ đến cảm xúc của anh ta, trong lúc gã đi vào đã vội cởi áo khoác trên người ra. Nhưng vẫn cúi đầu, không dám nhìn sự chán ghét không hề che dấu của người nọ dành cho mình.
“Không phải, người vừa mới tới đâu?”
“Ireland?” Có chút chần chờ, suy nghĩ một vòng, Bạch Ánh vẫn không nghĩ ra lý do để Cù Vân Tâm đến tìm Ireland.
“Ừ, cậu ấy đâu?”
“Trong căn phòng đi thẳng quẹo trái đằng kia.” Đó là phòng bệnh, Bạch Ánh còn chưa kịp nói xong. Cù Vân Tâm đã không nhẫn nại bỏ đi.
Đi hai ba bước, đã tới phòng bệnh.
“Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Nhìn người trong phòng cả người cắm đầu ống, xụi lơ vô lực, sắc mặt thoạt nhìn chẳng khác gì người chết, Cù Vân Tâm đau lòng.
“Bộ quân thẩm dùng biện pháp thẩm tra cấp với anh ta?”
“Người kia đâu?”
“Phòng bệnh cách vách.”
“Anh ta sẽ không sao chứ?”
“Không biết.” Bạch Ánh nói chi tiết trả lời, vết thương như vậy, hắn không dám chắc chắn là có thể cứu sống anh ta.
“Về sau cậu ấy có sao không?”
“Không biết.” Ngữ khí lạnh nhạt dần, trong mắt Bạch Ánh xuất hiện một tia bất mãn, những lời này dường như tỏ ý không tin tưởng y thuật của mình. Nhưng…, nhìn ánh mắt của anh ấy, hình như là anh ấy muốn biết rõ mọi chuyện nên mới thế.
“Cậu cố gắng cứu sống cậu ấy, cậu ấy rất quan trọng đối với chúng ta.”, không phải với tôi mà là với chúng ta. Nghe đến đó, tâm tình Bạch Ánh khởi sắc hẳn. Đây là cái hay của nghệ thuật nói chuyện. Hắn không miễn cưỡng gì mở miệng đáp: “Vâng, em nhất định sẽ chữa khỏi cho anh ta.”
Nhìn cái vẻ thề son thề sắt của cậu ta, Cù Vân Tâm rất muốn cười. “Chúng ta” ở đây không phải để chỉ Bạch Ánh, mà là Liên bang….Thậm chí có thể nói chính là Leblan và mình.
Ngay cả gã cũng không biết vì sao mình lại phải dỗ Bạch Ánh đến vậy, Cù Vân Tâm không thể vào chỉ có thể đứng ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn vào, thấy người bên trong hô hấp đứt quãng, sự đau đớn trong lõng gã lúc này không sao khống chế nổi, biết rõ cậu ấy không thể thấy mình, nhưng Cù Vân Tâm vẫn nhìn chăm chăm vào người nọ, ánh mắt lòe lòe sáng.
Mà bên kia.
“Ba ba, xem nè!” Nhóc con vừa mới về đến nhà nhà liền giấu đồ trong tay đưa đến ngang tầm mắt Kỷ Hiểu Ngạn.
“Cái gì thế? Chẳng lẽ là hoa?” Ngẩng đầu nhìn hoa viên bị làm loạn, Kỷ Hiểu Ngạn có chút đau đầu. Hoa viên này mắc lắm đó!
“Không phải, ba đoán lại đi?”
“Cỏ hả?”
“Không phải.”
“Mèo?”
“Làm sao mèo nhỏ như vậy được?” Cu cậu bị lời này của hắn chọc tức đến độ thở phì phì, hai má đều đã đỏ căng.
“Ba thật sự không biết…”
“Ba đoán đi! Ba ba!”
“Bi? Bài? Mô hình? Thuốc? Đồ chơi….?”
“Không phải, cũng không phải, đồ này của con ba ba cũng có….”
“A! Ba ba cũng có?” Bừng tỉnh đại ngộ.
“Vâng, cha cũng có.”
… …
“Bong bong bong bong….Ba xem nè!”
“Cái gì? Tiểu Phong, con lập tức trả lại cho ba.” Thấy rõ vật trước mặt, hắn lập tức khởi động Sư tử rống.
“Không đâu, đây là của con.”
“Của con cái gì chứ. Đây là thứ nhà Kano giao cho nó để nó tặng vợ nó sau này, sao lại là của con chứ?”
“Con chính là vợ cậu ấy.”
Ánh mắt phức tạp liếc nhìn con một cái, đứa ngốc này! Con thật sự không biết vợ nghĩa là gì sao?
===========================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu kịch trường:
Kỷ Hiểu Ngạn (hòa ái sờ sờ đầu con):
“Con đừng bị lừa, con sao có thể là vợ Kano được!” Ý đồ muốn giảng đạo lý cho nó.
Tiểu phong (tức giận liếc nhìn ba ba mình): “Vốn đã là rồi.”
Kỷ Hiểu Ngạn (bị tổn thương nhìn con): “Không phải.”
“Phải.”
“Không phải.”
“Phải.”
… …
Tiểu phong (liếc mắt ba ba mình một cái): “Tiểu phúc.”
Kỷ Hiểu Ngạn (đong đầy nước mắt): “Được rồi đi, con là vợ người ta.”
Kỷ Hiểu Ngạn: Chúc con bị đè hạnh phúc, con ơi là con! Sao lại vội vàng mong bị đè thế chứ? Là do ba ba dạy sai sao?
Chúc mừng năm mới ! Chúc mọi người năm Dậu đại cát.