Chương : Hoài nghi thân phận
Edit by Hoang Lan Tran
Ta đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm.
Khi ta tỉnh lại lần nữa, chung quanh yên tĩnh, không có ai bên cạnh ta.
Mà cả người ta bởi vì lâu dài mê man trở nên toàn thân bủn rủn bất lực.
Đến mức ta cảm thấy khát nước, muốn uống chén nước đều cảm thấy khó khăn như người bệnh nặng.
Lúc đó, ta cố hết sức muốn xuống giường đi lấy chén trà trên bàn vuông cách đó không xa, nhưng khi chân chạm đất, bắp chân bủn rủn, ta khuỵ xuống.
“Rầm”
Hai tay rắn chắc chống xuống đất, bởi vì quán tính, trong lòng bàn tay để trần bị cọ sát da có chút máu.
Ta bị đau hít vào một hơi, đang muốn tự mình xử lý vết thương trong lòng bàn tay, cửa đang đóng chặt liền bị mở ra từ bên ngoài.
Nghe được cửa bị mở ra, ta nghiêng đầu nhìn người đi vào, nhìn thấy người kia cũng không phải người trong lòng mình suy nghĩ.
Đáy mắt của ta xẹt qua nhàn nhạt tổn thương.
“Tiết Phong, ngươi đến à. Thân thể khó chịu, chào hỏi không được ngươi, ngươi cứ tự nhiên nha.”
Ta không thèm để ý từ dưới đất đứng lên, thân thể cực không phối hợp, rõ ràng là muốn đứng lên, kết quả hai chân khuỵ xuống, chính mình lại ngã trên mặt đất.
Tiết Phong nhìn thấy ta ngã xuống đất, nhíu nhíu mày, thương tiếc đỡ ta từ dưới đất lên.
“Hôn mê ba ngày, giọt nước không vào, thân thể tất nhiên là dặt dẹo, có gì cần nói với ta, ta giúp ngươi, để không bị ngã nữa.”
Tiết Phong trong lời nói có chút ít quan hệ ý tứ.
Nhận được sự quan tâm của người khác, ta cũng không để anh ấy khó xử, an an ổn ổn được đỡ đến mép giường ngồi xuống, ta cảm kích nhìn Tiết Phong.
“Tạ ơn, cái thân thể đều không tốt, để ngươi chế giễu rồi.”
Ta lúng túng nói, bỗng nhiên lại cảm thấy mình quá yếu đuối.
Nếu là thân thể vô cùng tốt, ta cũng không hơi một tí lại hôn mê, càng sẽ không ngủ suốt ba ngày.
Nghĩ đến việc bị hôn mê, ta lại cảm thấy mười phần buồn bực không hiểu.
Vô duyên vô cớ, ta làm sao lại mê man đi?
Ta nhớ được vào buổi tối trước khi ta mê man, dường như tại trong phòng bếp nhìn thấy lương sư phụ thê tử Tiền Y Y bị Lệ Quỷ moi tim.
Nghĩ đến Tiền Y Y bị móc mất tim, sắc mặt của ta đột nhiên tái đi, ngay sau đó ta bối rối ngẩng lên đầu nhìn chằm chằm Tiết Phong.
“Ta nhớ được trước khi hôn mê nhìn thấy Tiền Y Y bị đào trái tim, nàng, nàng hiện tại là không có việc gì, vẫn là đã. . .”
Phía sau, ta không hỏi ra miệng, Tiết Phong đã trả lời ta
“Chết rồi, người, hôm qua liền mang đến hỏa táng tràng, đã nhập tấn hạ táng.”
Tiết Phong thanh âm bỗng nhiên trầm thấp nặng nề, trong tai ta nghe được, phát sinh mấy phần tâm tình bị đè nén.
Nghĩ đến Tiền Y Y kia mười phần thân thiện, đáy lòng ta cảm thấy rất khó chịu, người thật là tốt, làm sao cứ như vậy không còn nữa.
Rõ ràng lúc chiều còn cùng ta cười đến vui vẻ như vậy, ban đêm liền mất rồi.
Mà kẻ cầm đầu mọi chuyện lại là Lệ Quỷ nuốt tim đáng ghét kia làm.
Nhớ tới con Lệ Quỷ kia, ta kinh ngạc hỏi thăm Tiết Phong: “Lúc ấy ta cách Lệ Quỷ gần như vậy mà cũng chưa chết, có phải là ngươi cùng Hạ Lẫm kịp thời chạy đến đã cứu ta không? Lệ Quỷ có phải là đã chết rồi?”
Ta cảm thấy ta đã không chết, hơn nửa Lệ Quỷ đã bị tiêu diệt.
Nghĩ đến cái này, ta cảm thấy Tiền Y Y cũng có thể nhắm mắt.
Nhưng vì cái gì khi ta hỏi câu này, Tiết Phong nhìn ánh mắt của ta xuất hiện ý tìm tòi nghiên cứu.
Mà ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, hơn nữa chính là hiếu kì phỏng đoán ta.
Ta bị hắn ánh mắt này nhìn chăm chú, toàn thân không được tự nhiên, không tự chủ được cách hắn xa mấy phần.
“Ngươi làm gì dùng ánh mắt này nhìn ta? Ta cũng không phải con Lệ Quỷ kia, cũng không phải Tiền Y Y, ngươi dùng ánh mắt này là có ý gì.”
Ánh mắt của Tiết Phong mặc dù không quá mức khủng bố, làm ta sợ hãi trong lòng.
Nhất là hắn nhìn ta chằm chằm không hề chớp mắt, trong lòng không cầm được lạnh mình.
Ta cảm thấy ta hôn mê trong khoảng thời gian này, khẳng định phát sinh chuyện bất khả tư nghị gì.
Tiết Phong nhìn ta chằm chằm khoảng năm phút sau, đột nhiên ánh mắt nheo lại: “Đóa Nhã, là ngươi ngụy trang quá tốt, vẫn là ngươi thật không biết con Lệ Quỷ kia làm sao mà chết ư? !”
Giọng nói của hắn âm trầm, còn mang theo hàn khí.
Ta toàn thân giật mình, há miệng đáp: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, ta vừa nhìn thấy Lệ Quỷ kia nuốt tim Tiền Y Y liền té xỉu, làm sao lại biết Lệ Quỷ làm thế nào mà chết? Tiết Phong ngươi là chuyện gì xảy ra, đặc biệt chạy đến chất vấn ta, hay là có mưu đồ khác!”
Ta cảm thấy hôm nay Tiết Phong rất không bình thường.
Hắn vẫn nhìn ánh mắt của ta, và thái độ nói chuyện, đều phòng bị rất cao.
Hắn đối với ta, đến tột cùng muốn phòng bị cái gì?
Ta là người ngay cả gà còn không đánh chết, có cái gì để hắn phòng bị?
Tiết Phong nhìn chằm chặp ta, lại là một trận im lặng.
Khi chúng ta không kiên nhẫn, hắn bỗng nhiên nói ra câu làm ta khó hiểu.
“Ngươi nói ngươi nhìn thấy Lệ Quỷ nuốt trái tim Tiền Y Y liền té xỉu, vậy ta cùng Hạ Lẫm về sau nhìn thấy huyết tinh hình tượng, chẳng lẽ là chúng ta bịa đặt ra?”
“A? Cái gì?”
Ta nghi hoặc không hiểu nhìn mặt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu của Tiết Phong, không rõ hắn tự quyết định ý đồ gì.
“Tiết Phong, ngươi đến cùng muốn nói cái gì? Ta nghe không hiểu ý của ngươi. Là ta nơi nào chọc tới ngươi, vẫn là ngươi hôm nay chưa tỉnh ngủ, đặc biệt chạy đến chỗ của ta mộng du!”
Ta cảm thấy ta phải thật tốt hỏi một chút ý trong lời nói của Tiết Phong, nếu không ta cảm thấy não ta không đủ dung lượng, sẽ bị những lời này của hắn làm cho mơ mơ hồ hồ.
Ta không cần suy nghĩ trừng mắt nhìn Tiết Phong, nhưng đối phương căn bản không có ý định trả lời, chỉ là nhiều lần nói ta nghe không hiểu, lại đứng lên, đột nhiên hỏi thân phận của ta.
“Đóa Nhã, ta cảm thấy ta cần thay Hạ Lẫm đến hỏi ngươi một lần nữa, ngươi cuối cùng là ai!”
Tiết Phong dùng ánh mắt nguy hiểm mà nhìn chằm chằm vào ta, “Một người đàn bà bình thường hoặc là phổ thông linh lực người, cũng không thể tùy tiện một kích đánh nát Quỷ Hồn đến tình trạng không được siêu sinh. Lệ Quỷ nuốt tim, là ta cùng Hạ Lẫm tận mắt nhìn thấy ngươi giết, ngươi thế mà còn từ chối không phải. Ta hiện tại càng ngày càng hoài nghi ngươi ở lại Hạ Gia, tới gần Hạ Gia một trong tam đại gia tộc chúng ta có phải là có mục đích gì khác.”
Tiết Phong chất vấn như bom nổ trên người ta.
Ta trừ ngay từ đầu sững sờ, hiện tại thần sắc chỉ còn lại chấn kinh.
Tiết Phong nói là ta giết Lệ Quỷ?
Ông trời của ta, ta một tên lưu manh nho nhỏ đều không đánh lại, làm sao đối phó Lệ Quỷ nuốt tim mạnh như vậy?
Ta cảm thấy Tiết Phong lúc này hoàn toàn chính là đang cùng ta nói hươu nói vượn.
Thế nhưng khi ta định cùng hắn mạnh miệng, mắt ta chạm đến ánh mắt nghiêm túc của hắn.
Ta đột nhiên cảm giác được ban đêm ba ngày trước có phải là lại không biết sự tình phát sinh rồi?
“Tiết Phong, ta cảm thấy chúng ta có hiểu lầm gì đó. Ta là Đóa Nhã, người bình thường, là bằng hữu của Hạ Lẫm, thân phận bối cảnh đều là bình thường, mà đêm hôm đó ký ức ta chỉ còn lại hình ảnh nuốt tim, cái khác ta thật không biết.”
Ta cảm thấy ta cần thiết cùng Tiết Phong giải thích rõ ràng đêm hôm đó phát sinh sự tình.
Đáng tiếc là, Tiết Phong dường như chắc chắn ta đang nói láo, hoàn toàn không tin tưởng ta.
Ánh mắt Tiết Phong không lệch không dời mà nhìn ta nói: “Ta chỉ tin tưởng con mắt của ta.”