Chương : Manh mối
Edit by Như Oanh
Sau khi nghe được ý tứ sâu xa trong lời nói của Hạ Lẫm , tôi và Tiết Phong bắt đầu trầm ngâm.
Và Hạ Lẫm cũng mở máy, hiển thị rõ ràng và chắc chắn dưới mũi chúng tôi trường hợp anh ta đã chụp trước đây trong kho lưu trữ.
“Trong một vụ án gồm nhiều người, Nguyễn Đồng Ngữ, một sinh viên năm nhất tuổi, đã chết diễn ra trong ‘một đêm khách sạn’. Những kẻ sát nhân được đánh giá là Lương Khải Minh, Mã Đức Lệ và động cơ phạm tội … “
Tôi chết lặng nhìn những ký tự trắng đen trong cuốn album, sự hoài nghi và đau đớn trong mắt tôi ngày càng nhiều hơn.
Thì ra người đã khuất không những không bước qua tuổi hai mươi mà còn trở thành một người tội nghiệp chết trẻ, chết thảm.
Sau khi bị cưỡng hiếp tập thể cho đến chết, để ngăn chặn hành động xấu xa, hai kẻ sát nhân đã chặt xác phụ nữ và giấu ở nhiều nơi khác nhau trong phòng khách sạn.
Nếu không phải một vị khách mới đến đột nhiên ngửi thấy mùi thi thể thối rữa, thi thể của Nguyễn Đồng Ngữ sẽ không được phát hiện.
Nhìn thấy mảnh thi thể đang phân hủy này, tôi thực sự thấy bên cạnh có một tờ giấy ghi lời nói của người dân tìm thấy thi thể.
Các cư dân đã hợp tác với cảnh sát thẩm vấn và tìm thấy hoàn cảnh cụ thể của thi thể vào thời điểm đó. Cư dân thực sự nói rằng thi thể được tìm thấy lần đầu tiên không phải vì mùi xác sống mà trước đó, có một cây leo màu đen trên tường trông giống như vậy. như đường cong của phụ nữ.
Edit by Như Oanh
Nhưng hổ tường không phải là một loài thực vật đơn thuần mà hình thành dày đặc những đốm đen với màu sắc kỳ lạ.
“Hổ leo tường?”
Tôi nhìn chằm chằm những lời đó, kinh ngạc hỏi Hạ Lẫm và Tiết Phong .
Tôi chưa nhìn thấy thứ này, tò mò theo bản năng.
“Một loại cây mọc trên bức tường tối và ẩm ướt. Theo miêu tả của vị khách, nó không phải là một hổ leo tường đơn giản. Anh ta dùng từ ngữ để miêu tả nó bằng những từ ngữ quái gở. Nhất là một ma nữ bi thảm xuất hiện. để thu hút sự chú ý của người khác. Loại cây leo. “
Tiết Phong quy kết vụ hổ leo tường cho người đã khuất Nguyễn Đồng Ngữ sau khi chết, nỗi oan ức tích tụ, nhằm thu hút sự chú ý của cảnh sát và chuẩn bị truy bắt kẻ sát nhân thực sự.
Chắc chắn, trong cuốn album ảnh do Hạ Lẫm chụp, có ghi lại rằng sau sự cố hổ trèo tường tìm thấy thi thể nữ, nữ thi bị phát hiện, mà bị cắt thành khối thi thể từ pháp viện hoàn nguyên kiểm nghiệm, lại còn có thể phát hiện thi thể khi còn sống từng chịu đựng không phải người luân gian cùng xâm hại. (bị cưỡng hiếp tập thể và hành hung dã man trong suốt cuộc đời của mình.)
Cảnh sát nhờ vào đó tìm hiểu nguồn gốc, truy bắt hung phạm lương Khải Minh cùng Mã Đức bưu quy án.
Tuy nhiên, hai kẻ sát nhân vốn bị tòa án tuyên án tử hình bất ngờ nhận được sự trợ giúp từ một kẻ bí ẩn trước khi tuyên án, và bản án tử hình được treo xuống còn mười lăm năm tù ngắn hạn.
Lý do cho điều này, không ai biết, nhưng nó đã trở thành một trường hợp kỳ lạ vào thời điểm đó.
Một năm trước, hai kẻ sát nhân đã được ra tù với sự hỗ trợ của những người bí ẩn, và biến mất trước mắt họ, và họ cũng xuất hiện trở lại sau vụ xác sống này.
Điều đáng kinh ngạc là kẻ sát nhân lại trở thành người chết trong vụ án, tuy là nhân quả báo ứng nhưng quả báo không ai bằng.
Nhưng dù sao cũng là một vụ án đang chờ xử lý, chắc chắn sẽ khơi dậy sự chú ý của cảnh sát, nhưng tôi lại vô tình bị đưa vào một vụ án xui xẻo, chẳng trách Lâm Phong lại quan tâm đến vụ án này như vậy.
“Người trợ giúp bí ẩn trong thông tin sẽ là ai? Có lẽ nào không chỉ hai kẻ sát nhân mà những người khác là kẻ đã gây án? Theo phân tích của cảnh sát về Lương Khải Minh và Mã Đức bưu, hai người này nên gốc gác Đối gia đình không mấy giàu có thì lấy đâu ra tiền cho mình hoãn thi hành hình phạt?”
Sau khi đọc toàn bộ tài liệu, TIết Phong đưa ra một câu hỏi trọng yếu.
Tôi và Hạ Lẫm nhìn nhau gật đầu tỏ vẻ thông hiểu.
” “Là rất kỳ quái, sớm định ra tử hình trở thành ngắn hạn ở tù không tính, cuối cùng lại tại ngồi một năm lao sau được thả ra, đến nay hai người một cái thành kiến trúc công, một cái khác thành lão bản. Có tiền khoa người, có rất ít người dám bàn tán.”
Hạ Lẫm sờ sờ cằm, liên tục nói mọi thứ trên số liệu.
Thật tiếc vì rốt cuộc cuộc thảo luận bằng miệng cũng không thể nói lên sự thật.
Tôi cau mày, nhìn đi nhìn lại album ảnh điện thoại của Hạ Lẫm, cuối cùng dán mắt vào trang cá nhân của Nguyễn Đồng Ngữ.
Nguyễn Đồng Ngữ sinh ra trong một viện phúc lợi, nhưng lại là sv một trường đại học tốt , có khả năng được nhận vào một thành phố lớn, rất có thể là một sinh viên đầy triển vọng.
Nhưng tại sao một cô gái như vậy lại đi vào khách sạn và bị nhiều người cưỡng hiếp?
Đây là một câu hỏi quan trọng.
Khi tôi hỏi Hạ Lẫm và TP về vấn đề này, một người im lặng, người kia trầm ngâm.
“Lương Khải Minh, Ma Debiao, bao gồm cả Lâm Phong, người hóa trang thành Lương Khải Minh, đã từng trải nghiệm trò chơi trên máy tính và điện thoại di động trước khi gặp ma nữ. Phải chăng người quá cố Nguyễn Đồng Ngữ đã trả thù họ sau cái chết bi thảm ? Để họ trải nghiệm vụ cướp mà cô ấy đã phải gánh chịu. “
Hạ Lẫm đánh thức người trong mộng chỉ bằng một câu nói, cảnh tượng Lâm Phong bị ma nữ cưỡi trên giường hiện lên trong đầu tôi.
Đêm đó, Lâm Phong vốn là nằm trên giường đề phòng kẻ sát nhân xuất hiện, nhưng đột nhiên nghịch điện thoại di động, bị ma nữ cuốn vào ảo ảnh.
để chứng minh tính xác thực của quan điểm này, nếu chỉ nói về nó thì không thuyết phục.
Rõ ràng là mọi người đều cảm thấy rằng tốt hơn là đi tìm hiểu .
” “Thừa dịp còn sớm, chúng ta sao không phương đi Nguyễn Đồng Ngữ khi còn sống viện mồ côi tìm kiếm tin tức, chung quy là từ nhỏ dưỡng đến lớn, viện trưởng không đến mức không đau lòng thông minh hiếu học Nguyễn Đồng Ngữ, trong trí nhớ cũng nên là còn có nàng.”
Hạ Lẫm giơ ngón tay lên, vừa định nói cái gì, TP đã thuận thế nói ra những gì trong lòng.
Tôi nhướng mày, phi phàm mà nhìn nghiêng về phía Hạ Lẫm đang nói chuyện.
“Ta làm được, Hạ Lẫm nghĩ thế nào?”
Biết Hạ Lẫm có điều muốn nói, tôi chớp mắt ra hiệu cho anh ta trả lời.
Có lời cứ nói, luôn luôn là ta chuẩn tắc, ta ngược lại là không có phun ra nuốt vào.
Hạ Lẫm biết tôi muốn gì, nhưng không có phản bác lại Tiết Phong , mặc áo khoác bước xuống lầu.
Tôi và Tiết Phong đã một hai ngày không ở cùng anh ta, chúng tôi mang theo đồ đạc đi kèm, ngầm hiểu ngầm đi xuống lầu.
Cả ba lại lái chiếc Land Rover đến trại trẻ mồ côi ‘’An Tâm’ được ghi trên thông tin.
Viện trưởng của trại trẻ mồ côi là một bà cụ dễ mến, lúc đầu bà nghĩ chúng tôi đến đây để nhận nuôi những đứa trẻ không nơi nương tựa và đã dành cho chúng tôi một sự tiếp đãi nồng hậu.
Chỉ…
“Điền viện trưởng, bà còn nhớ vụ án cô gái ba năm trước không? Người đã khuất là từ cô nhi viện của bà …”
Trước khi tôi nói xong, khuôn mặt già nua của Điền viện trưởng tối sầm lại, trong tay chống gậy chống đột nhiên hướng trên người ta đập tới.
Cũng may, Hạ Lẫm có nhãn lực, nhanh tay, phía sau anh che chở ta, chỉ là bắp đùi của anh bị gậy chống bỗng nhiên một cái hung ác đánh.
Vốn dĩ nỗi đau này chẳng là gì, nhưng tiếc thay, sau cuộc chiến này, Điền lão thái thái còn gọi một nhóm người đến đánh chúng tôi.
Sau khi chúng tôi bị ném ra khỏi trại trẻ mồ côi, chúng tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Vừa mới nói chuyện rất tốt, nói trở mặt liền trở mặt, còn đánh người, là có ý gì?”
Tôi nhìn chằm chằm vào đùi bị thương của Hạ Lẫm, băn khoăn không biết có nên để anh ấy đi khám hay không.
Nhưng hảo ý của ta, anh luôn luôn đều không thế nào nghe, sẽ đồng ý sao?